Nha Tiền Yến

Chương 5



5.

Rửa sạch, lọc, tinh chế… Mạng sống mà ngày nay có thể được cứu sống nhờ một ca phẫu thuật hiện đại thì giờ đây chỉ có thể dựa vào nấm mốc Penicillium thô sơ mà liều lĩnh đặt cược.



Ta đã mời một danh y, cùng với Tiết phu nhân trông coi con của bà mấy ngày đêm, cuối cùng cũng giúp đứa bé hạ sốt. Tiết phu nhân vô cùng cảm kích, suýt nữa đã thốt lên câu "làm trâu làm ngưa" vô cùng quen thuộc. Ta không chịu nổi, đành cắt ngang lời bà.



Sau khi Bùi Viễn được an táng, suốt một tháng tiếp theo, Bùi Nhai phải đến linh đường túc trực bên linh cữu. Ta vẫn giữ danh phận là thê tử của Bùi Viễn nên dù chỉ mới gặp mặt một lần vẫn phải đến linh đường gác đêm cùng Bùi Nhai.



Bùi phủ treo cờ trắng, tĩnh mịch lạnh lẽo biết bao. Bùi Nhai chỉ lặng lẽ đốt tiền giấy, không trò chuyện với ta. Ánh sáng yếu ớt từ tro tàn chiếu sáng gương mặt hắn, bên má Bùi Nhai phản chiếu một chút ánh sáng mờ ảo.



Đã bôn ba nhiều ngày khiến hắn mệt mỏi vô cùng, giờ phút tĩnh lặng này lại càng khiến nỗi buồn dâng lên. Ta vô cùng hiểu chuyện, không làm phiền đến hắn nhưng rồi hắn lại lên tiếng trước.



"Ta sẽ thay huynh trưởng viết thư phóng thê, sau đó thiêu bỏ khế ước bán thân của ngươi, từ nay về sau ngươi và Bùi gia không còn liên quan gì đến nhau nữa."



"Ta không đi."



Ta mới đến, cuộc sống xa lạ, không có tiền bạc trong tay, cũng không họ hàng thân thích. Giờ là một quả phụ, có nơi trú ngụ cùng chút tiền bạc, ta cần gì vì tự ái mà đi tìm cuộc sống trắc trở?



Bùi Nhai liếc ta một cái:



"Đừng nói với ta rằng ngươi đối với huynh trưởng ta là tình thâm nghĩa trọng."



Ta ngẩng đầu, kiêu hãnh đáp lại:



"Ngươi không phải là Đại lý tự khanh sao? Ngươi chỉ cần nói xem đối vụ án của huynh trưởng ngươi, ta có giúp đẩy nhanh tiến độ điều tra không?"



Bùi Nhai quay đi, không thể không công nhận công lao của ta.



"Ngươi giúp nha môn làm việc, ta sẽ trả bạc cho ngươi."



"Đại lý tự khanh không thể mỗi ngày đều có án tử, lương bổng không ổn định."

Không bằng làm tẩu tử của ngươi còn an ổn hơn nhiều.



"Vậy thì..."



"Ta không phạm thất xuất."



"Chuyện này..."



"Vụ án này có hung thủ, ta không phải là người khắc phu."



"Ý ta là..."



"Ý ta là ta có thể ở lại Bùi phủ, đồng thời cũng giúp nha môn làm việc."



Không sao, làm ngoài biên chế cũng là công việc.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Thôi được."



Bùi Nhai thở dài.



"Ngươi đã nói vậy, ta cũng không phải người không hiểu lý lẽ."



Bùi Nhai im lặng một lúc rồi chuyển chủ đề:



"Vụ án này, manh mối đã bị chặt đứt."



Theo lời của Tiết phu nhân, Trần Hiến đã nhận tiền để làm việc cho người khác. Trần Hiến đã chết, còn những kẻ đứng sau thì không biết phải tìm từ đâu.



"Thực ra cũng chưa hẳn là bị chặt đứt."



Ta ho nhẹ vài tiếng, cố tình ra vẻ bí ẩn.



"Khó khăn gian nan, không còn đường đi, có muốn tẩu tẩu chỉ cho ngươi một con đường thẳng tới thôn Hạnh Hoa không?"



"Đại nhân! Đại nhân!"



Ta chưa kịp giải đáp bí mật, Lưu Ung đã hớt ha hớt hải chạy đến, ngã ngồi trước cửa linh đường.



"Đại nhân, có người c.h.ế.t rồi! Thư viện Thanh Gia xảy ra chuyện rồi!"

Giếng Đồng Tử.

6.

 

Chủ bộc Lục Thanh của Đại Lý Tự đã ổn định vị trí. Hai t.h.i t.h.ể được đặt bên cạnh giếng, chỉ dùng chiếu rơm phủ lên. Theo nhận dạng, hai học sinh này đều xuất thân từ gia đình quan lại.

Một người là Lâm Phân - con trai của Lễ bộ Thượng thư, còn một người là Uông Minh - con trai của Hộ bộ Thượng thư. Người giám định tử thi đã kiểm tra và xác nhận họ c.h.ế.t do ngạt nước nhưng cả hai đều rơi xuống giếng một cách kỳ lạ.

Người giám định bẩm báo:

“Trong móng tay của họ có mảnh gỗ vụn, điều này không hợp lý, nhưng tiểu nhân cũng không nghĩ ra lý do là gì.”

Thư viện đã nghỉ ba ngày, hiện giờ những người vây xem chỉ còn lại những học sinh ở xa mới đến. Họ thì thầm bàn tán không ngừng thực sự rất đau lỗ tai.

“Đã nói là không được đi tiểu xuống giếng, vậy mà họ vẫn không nghe, xem ra, kết cục là họ đã chịu hậu quả rồi.”

“Chịu hậu quả cũng đáng, ai bảo họ hay bắt nạt người khác.”

Ta chợt nghĩ đến:

“Giếng Đồng tử?”

“Ai da, phu nhân cũng biết Đệ tiên sinh sao?”

Trong “Đệ bất ngữ” có nói:

Nếu tiểu vào giếng sẽ làm phật lòng quỷ đồng dưới giếng, một đứa bé không tin, vẫn khăng khăng làm theo ngay tức khắc gặp họa. Tối hôm đó, nó mơ thấy quỷ huyện lệnh đánh nó, sáng dậy thì thấy bên hông bầm tím. Nhưng quỷ đồng ấy cho rằng hình phạt như vậy là quá nhẹ, bèn bẩm báo lên Diêm Vương. Ngày hôm sau, đứa trẻ đó c.h.ế.t chìm trong giếng.

Câu chuyện này cảnh báo mọi người đừng làm những điều ngu ngốc, và cũng ám chỉ với chúng ta rằng…

Hai học sinh này c.h.ế.t chắc chắn là do tự bọn họ gây ra.

“Bọn họ nhất định là bị quỷ đồng dưới giếng vẫy gọi, sau đó tự mình nhảy xuống giếng, các ngươi nhìn xem, ở đây chỉ có hai dấu vết giày, thật kỳ lạ.”

Dấu vết giày?

Rất tốt, đây là thời khắc khoe khoang của ta. Ta cúi xuống nhìn nhưng đột nhiên đông cứng người ngay tức khắc. Đây đúng là hai dấu vết giày vô cùng kỳ lạ. Một dấu vết giày chia thành hai phần, phần đầu là dấu vết của dép lê, phần sau lại là dấu chân người.

“Cởi dép lê của người c.h.ế.t ra cho ta.”

Lục Thanh ném nó qua, ta cẩn thận đối chiếu hoa văn trên dấu vết dép lê, đúng là của người chết. Còn dấu vết chân sau, rõ ràng là của một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi. Càng quỷ dị hơn chính là nó không có dấu vân chân.

Ta đưa tay ra định đo thì bỗng nhiên mấy học sinh ở sau lưng hét lên một tiếng “Aaa!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com