“Đây là dấu chân của quỷ đồng, phu nhân tuyệt đối không được chạm vào!”
“Đúng rồi đúng rồi, nếu thật sự phải chạm, phu nhân cũng phải rải một ít gạo nếp để xua đuổi tà ma, nếu trực tiếp chạm tay vào, quỷ đồng sẽ nhập vào cơ thể người đó!”
Rải gạo nếp?
《Đệ bất ngữ》 không nhắc đến việc dùng nếp để trừ tà nhưng trong 《Cương Thi tiên sinh》 lại có nhắc tới.
"Rải nếp không có tác dụng đâu."
"Tại sao?"
Gạo nếp dùng để đuổi cương thi, còn đối với ma quỷ thì chẳng có tác dụng gì.
"Ta không hổ thẹn với lương tâm, hắn có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào."
Ta vừa nói vừa giơ tay làm động tác đo dấu chân, các học trò đồng loạt thốt lên kinh ngạc, phía sau là những tiếng hít thở không thông.
"Phu, phu nhân, hay là... ngày mai người đến chùa Vạn Phật dâng một lượng tiền, sờ vào tượng Phật vàng để xua mọi đen đủi?"
"Đúng vậy đúng vậy, 《Đệ bất ngữ》 nói rồi, đụng phải những thứ này thì đi sờ tượng Phật vàng trong chùa Vạn Phật là được."
"Phải có tiền đồng mới trừ tà được, sao bọn họ không đi cướp về đi?"
Học trò: "..."
Ta khoa tay múa chân một lúc lâu nhưng vẫn cảm thấy mờ mịt. Phía sau vẫn thì thầm bàn tán:
"Sao phu nhân không tin vào tà ma vậy? Bây giờ là ban đêm, chẳng lẽ nàng không sợ bị quỷ nhập mà nhảy xuống giếng sao?"
"Nàng lại chưa từng ra giếng... Ôi ôi, nhiều người thế này, dương khí mạnh, ma quái sẽ không dám đến."
“Quỷ nhập không phải là chui vào cơ thể người mà là ôm từ phía sau rồi nhấc bổng người lên."
"Đặc điểm rõ ràng nhất của người bị nhập xác là đi kiễng chân, vì ma quỷ dùng mu bàn chân đỡ gót chân người đó, nâng người đi về phía trước."
"Vậy thì dấu vết này chính là bằng chứng của quỷ nhập rồi! Phía trước là dấu giày của người, phía sau là của quỷ…"
"Càng nói càng hoang đường!"
Học trò: "..."
Ta không nhịn được phải lên tiếng, bốn phía lập tức lặng ngắt, chỉ còn tiếng gió thổi qua từng tán lá cây xào xạc. Có phải đã từng hung hăng quát mắng thầy dạy không đấy?
Ta bình tĩnh lại, nở nụ cười:
"Nguyên liệu nấu ăn cao cấp thường dùng phương pháp nấu nướng đơn giản nhất."
"Tương tự như vậy, những vụ án kỳ lạ thường dùng phương thức phạm tội đơn giản nhất."
"Ngày mai là kỳ thi mùa xuân rồi, các vị học trò đọc đủ các loại sách Thánh hiền hãy lo chăm chỉ học hỏi đi, đừng để bản thân bị lạc giữa những loại sách rác rưởi nữa, chọn cách làm bài nghiêm chỉnh hay gian lận trong thi cử đây?”
"Đừng ở đây mà làm rùm beng lên nữa!"
Các học trò lại lặng im một lúc nhưng vẫn có kẻ không nhịn được tính tò mò c.h.ế.t tiệt của mình:
"Vậy phu nhân giải thích thế nào về chuỗi dấu chânnày?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Các ngươi tin tà thuật cho nên một dấu giày thì chia thành một người và một quỷ để xem, ta không tin nên ta chỉ nhìn nó như một thể thống nhất."
"Hai dấu giày này thật sự chẳng khó giải thích chút nào, rõ ràng chỉ là hai đôi giày có hoa văn đế giày mà thôi!"
Như dòng nước lạnh đổ vào nồi đang sôi, tiếng các học trò dần dần vang lên.
"Bọn họ ngày ngày ức h.i.ế.p người khác, bị g.i.ế.c cũng không oan!"
Các học trò nhao nhao phụ họa, nói rằng hai kẻ đó thích bắt nạt những đứa trẻ nhà nghèo. Bắt nạt trong trường học ở cổ đại, người bị hại phản kháng trả thù. Động cơ gây án đã rõ ràng. Lòng ta đột nhiên như bị bóp nghẹt, liền nghe thấy Lục Thanh quát lớn:
“Việc này nghiêm trọng, các ngươi đều quay về phòng cả đi, đừng ở đây làm phiền công việc điều tra!”
Các thuộc hạ nhận lệnh giải tán đám đông, Lưu Ung đi thông báo cho gia đình nạn nhân. Lục Thanh cầm đèn lồng ngồi xuống bên cạnh ta:
“Yến Phu nhân còn có phát hiện gì khác không?”
Ta quay lại, bất chợt nhìn thấy ánh sáng ấm áp chiếu lên người hắn. Khí thế của một thanh niên tràn đầy sinh lực hòa lẫn với vẻ nghiêm nghị của một quan viên khiến cho khí phách của Lục Thanh trông càng thêm hăng hái, hiên ngang! Thật sự rất ưa nhìn!
“Yến Phu nhân?”
Ta hoàn hồn, thu hồi ánh mắt. Trông thấy vẻ mặt không vui của Bùi Nhai, ta khẽ ho một tiếng rồi đáp:
“Hiện tại mà nói, kẻ gây án chỉ có một, cao khoảng một mét sáu mươi lăm, là nam tử, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, dáng người hơi gầy yếu, thân hình... có hơi gù.”
Ta giơ tay chỉ:
“Ngươi xem dấu chân của 'Lâm Phân' đi, phía trước sâu, phía sau nông, bên trái nông, bên phải sâu, chứng tỏ khi hắn mang theo thi thể, vai trái nặng hơn vai phải.”
“Điều này cũng phù hợp với việc Lâm Phân co mình bên trái, Uông Minh co người bên phải, mà Lâm Phân cũng thực sự nặng hơn Uông Minh.”
“Hắn không phải người bị thọt sao?”
“Đương nhiên không phải.”
Ta chỉ vào dấu chân khác của “Uông Minh”.
“Dấu chân này không có vấn đề trái nông phải sâu, người này đi lùi lại, trọng tâm dồn vào gót chân, vì vậy mới để lại dấu vết trước nông sau sâu.”
Lục Thanh gật gù:
“Vậy có nghĩa là chúng ta có thể tìm những người sở hữu hai đôi giày này?”
“Nếu tìm được thì đương nhiên là tốt rồi.”
“Được, ta sẽ cử người đi lục soát các phòng.”
Lục Thanh cầm theo đèn, đứng dậy rời đi. Có lẽ vì màn đêm khiến vẻ mặt của Bùi Nhai càng thêm u ám, hắn cầm đèn lồng, đứng vào vị trí mà Lục Thanh vừa mới đứng hồi nãy.
“Có đẹp không?”
Ta không hiểu ra làm sao:
“Ngươi đang nói gì vậy? Dấu chân có gì đẹp đâu?”
Bùi Nhai hừ một tiếng, quay người không nhìn ta nữa. Hừ, thật khôgn thể hiểu nổi.
“Tiểu Bùi đại nhân!”
Nghe thì có vẻ như tiếng của Lưu Ung báo có chuyện sắp xảy ra rồi…
“Tiểu Bùi đại nhân, tiểu nhân tìm được một lão nô, nói rằng mấy hôm trước hắn thức dậy tiểu đêm thấy quỷ, chúng ta có cần gọi hắn đến không?”