Nha Tiền Yến

Chương 7



7.

Lão nô không phải là người lạ nhưng hắn nhìn ta như thể đang nhìn một người xa lạ. Hắn nghiêng đầu, nheo mắt nhìn ta một lúc lâu, giống như một pho tượng đá hình người.

"Khụ khụ, quản gia?"

Cuối cùng hắn cũng lấy lại tinh thần:

"Ôi, phu nhân, xem trí nhớ của ta này, mới hơn một tháng mà đã quên ngài sạch sẽ rồi."

Ta cười gượng hai tiếng:

"Không nhớ rõ ta nhưng ại nhớ là một tháng trước."

"Ta làm quản gia mấy năm rồi, ngày thường đối diện với sổ sách, nhớ rõ các con số nhưng không nhớ rõ mặt mũi người như thế nào."

"Chỉ từng gặp ngài có một lần, lão nô chỉ nhớ mặt, không nhớ tên, phu nhân đừng trách lão nô."

Hắn quay đầu thấy Bùi Nhai, vội vàng tiến lên lấy lòng.

"Lão gia, ngài và phu nhân sống có tốt không? Lão nô rời Bùi phủ đã một tháng rồi, lũ tiểu tử ấy có còn nghe lời không?"

"À, quản gia, ngài ấy không phải…"

"Vẫn tốt, nghe lời."

Bùi Nhai liếc mắt ra hiệu cho Lục Thanh, Lục Thanh lấy một chiếc ghế nhỏ để hắn ngồi xuống.

"Đến đây làm việc sao?"

"Đúng rồi đúng rồi, ở đây lương bổng cao."

Hắn dừng lại một chút.

"Không có ý nói tiền lương của lão gia thấp đâu."

Bùi Nhai chuyển chủ đề không mấy hữu ích:

"Ông nói ông gặp quỷ, chuyện là như thế nào?"

Quản gia nói đến đây liền không ngừng kể lể. Chỉ toàn là mấy câu "lũ quái vật chui từ dưới đất", "thảm thương," "doạ lão nô đến nỗi ướt cả quần," vân vân.

Bùi Nhai chỉ suy nghĩ một chút rồi đưa ra kết luận:

"Lục Thanh, phái một đội người đi tìm địa đạo rồi tìm mấy học sinh phù hợp với điều kiện tới để quản gia nhận diện."

Lão quản gia ôm n.g.ự.c đ.ấ.m thắt lưng, khó xử:

"Ôi trời, đừng nhận nữa, học sinh trong thư viện nhiều như vậy, lại nhận nữa thì lão nô cũng quên sạch bộ dạng của quỷ mất thôi."

Bùi Nhai không hề nhíu mày:

"Vậy cũng được, Lục Thanh, chuẩn bị giấy mực cho ta."

Lục Thanh làm theo, Bùi Nhai vung tay áo, cầm bút:

"Nhớ được gì thì cứ nói thẳng ra."

Ôi, hoạ sĩ à, Đại lý tự khanh cũng không phải hạng vừa đâu. Ta bước đến đứng cùng Lục Thanh trông như hai thần giữ cửa, một trái một phải, đứng phía sau lưg hắn.

Sau một hồi lâu quản gia múa tay múa chân miêu tả đi miêu tả lại, cuối cùng Bùi Nhai cũng vẽ xong. Hắn đặt bút, cầm tờ giấy lên, hình vẽ trong đó là một khuôn mặt non nớt, yếu ớt, tạm coi như là phù hợp với chủ nhân của dấu giày.

Ta vỗ tay một cách châm chọc:

"À, tiểu thúc vẽ khá lắm, chỉ là không biết trong thành Trường An có hay không…"

"Đại nhân, người này ta đã từng gặp."

Lục Thanh nhíu mày thật sâu, quan sát thật kỹ người trong bức vẽ.

"Hắn là con trai trưởng của Lâm Thượng thư, là ca ca của Lâm Phân, tên là Lâm Xiển."

Ta: "..."

Vả mặt nhất định phải tới nhanh như vậy sao? Bùi Nhai dùng ánh mắt giáng ta một cái tát vang dội rồi quay sang nói với Lục Thanh:

“Cầm bức tranh đi cho viện trưởng nhận diện."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lục Thanh nhận lệnh rời đi, mang theo cả lão quản gia. Trong phòng chỉ còn lại ta và hắn, hắn quay người thu dọn bàn làm việc. Ta phá vỡ không khí ngượng ngùng:

"Không ngờ ngươi còn có tài năng này."

Hắn không ngẩng đầu:

"Ừ."

"Rất giỏi luôn."

"Ừ."

"Không hổ là ngươi."

"Ừ."

Mẹ kiếp, ngươi chỉ biết nói mỗi một chữ này thôi sao?

Ta muốn bày tỏ sự bất mãn nhưng đúng lúc này Lục Thanh đã vững vàng đẩy cửa bước vào báo cáo:

"Đại nhân, viện trưởng đã nhận ra, đúng là Lâm Xiển, ta đã phái người mời hắn đến."

"Lưu Ung cũng tìm thấy một cửa xuống địa đạo, đại nhân đi xem thử một chút."

8.

Cửa hầm bí mật được giấu trong góc sân, vô cùng kín đáo. Lão quản gia chỉ vào chỗ âm u đang quần quật gió thổi: 

"Đúng đúng đúng, chính là từ đây chui ra! Một khuôn mặt tái nhợt, thảm hại lắm, khiến lão nô sợ đến mức tiểu ra quần..."

Bùi Nhai tiến lên kiểm tra, cúi người so sánh với miệng hầm: "Tẩu tẩu, đi xuống đi."

Ta chỉ vào chính mình: "Tại sao lại là ta?"

Bùi Nhai liếc nhìn đám thuộc hạ to lớn vạm vỡ xung quanh: "Chúng ta không thể xuống được."

Được rồi, chỉ biết đi bắt nạt một nữ tử nhỏ bé như ta. Cũng tại ta gầy gầy nhỏ xíu mà. Ta thò đầu nhìn vào miệng hầm rồi lại sợ hãi rụt người lại.

Chạm phải mấy con sâu hay kiến gì đó cũng không sao cả, nhưng nếu không cẩn thận đụng phải mảnh da người...

"Một lượng bạc."

Ta bĩu môi lắc đầu.

"Ba lượng."

Lại lắc đầu.

"Năm lượng."

"Thành giao!"

Ta buộc chặt dây áo, hít một hơi thật sâu rồi chui xuống. Căn hầm vừa tối tăm vừa chật hẹp, lại vô cùng ngột ngạt, ta như con nhộng lách qua lách lại, cuối cùng cũng bò ra ngoài trước khi bị Hắc Vô Thường kéo đi. Vừa ló đầu ra, bộp một tiếng đụng phải đáy giường khiến đầu váng mắt hoa.

"Người đâu, tới đây! Chỗ này!"

Căn phòng này vừa vặn sáng rực, nghe được thanh âm của quan viên của Đại lý tự dời giường. Ánh sáng trên đỉnh đầu lập tức chiếu xuống, ta theo phản xạ đưa tay lên che mắt.

Mùi hương của trúc cùng bóng tối dần tiến lại gần, che khuất ánh sáng chói chang. Ta mở mắt, thấy Bùi Nhai đang ngồi xổm trước mặt ta, chắn trước tầm nhìn của những người khác.

"Đây là thông gió, hay là cuối hầm?"

"Đã là cuối hầm rồi."

"Đây là phòng của Lâm Xiển."

Bùi Nhai đỡ ta đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người ta. Còn chưa vỗ được hai cái, động tác của hắn bỗng dừng lại. Ta nhìn theo ánh mắt của hắn, chiếc giường dời đi, để lộ hai đôi giày dính đầy bùn đất xuất hiện trước mắt chúng ta.

Tim ta đập rất nhanh, ta cầm hai đôi giày ấy lên rồi lật chúng ra. Mặt dưới đế giày có họa tiết rõ ràng, chính là hai dấu vết giày xuất hiện bên bờ giếng.

"Đại nhân!"

Lục Thanh cầm một cuốn sách trên bàn, đưa qua.

"Trong《Đệ bất ngữ》, hắn đã đánh dấu trong bài 《Giếng hạ đồng》."

Bùi Nhai lật qua vài trang, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống: "Lâm Xiển đã đến chưa? Nếu đến rồi thì mời vào đây, chúng ta từ từ nói chuyện."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com