Nha Tiền Yến

Chương 8



9.

Lâm Xiển có làn da trắng bợt như tờ giấy, thân hình gầy guộc, khắp người tỏa ra mùi thuốc trung y không thể tẩy đi được. Khi gió bên ngoài bắt đầu thổi, vừa bước vào cửa, hắn đã ho sặc sụa đến mức trời đất mờ mịt.

"Các đại nhân... khụ khụ... tìm tại hạ... khụ khụ..."

Lục Thanh không thể nhịn được nữa, vẫy tay tỏ vẻ không kiên nhẫn:

"Được rồi, tiểu Bùi đại nhân có vài câu hỏi, ngươi chỉ cần trả lời đúng sự thật là được."

Lâm Xiển gật đầu, lập tức đồng ý. Bùi Nhai đợi hắn bình tĩnh lại rồi lên tiếng hỏi:

"Vào giờ Hợi đêm qua, ngươi ở đâu?"

"Thư viện nghỉ, đương nhiên là tiểu sinh về nhà nghỉ ngơi rồi."

"Có gì bỏ sót không?"

"Bỏ sót... cái gì? Chắc không có đâu."

Bùi Nhai nhìn hắn một lúc lâu rồi ra hiệu cho Lục Thanh. Lục Thanh hiểu ý, lập tức tiến lên:

"Ngươi đừng ở đây giả vờ ngu ngốc nữa, đệ đệ Lâm Phân của ngươi không về nhà, đừng nói với ta là ngươi không hề nhận ra."

"Đệ đệ và tiểu sinh có hiềm khích, hắn không bao giờ đi cùng tiểu sinh."

"Đã có hiềm khích, vậy ắt có lý do để g.i.ế.c hắn rồi."

"Đại nhân, tiểu sinh... khụ khụ... tiểu sinh không g.i.ế.c người!"

"Nghe các học sinh trong thư viện nói, ngươi là người phẩm hạnh cao thượng, không chịu nổi việc làm xấu xa, đệ đệ ngươi lại kết bạn với Uông Minh, ức h.i.ế.p các học sinh khác, ngươi không thể chịu đựng nổi mà g.i.ế.c bọn chúng, về mặt tình cảm cũng coi như có thể tha thứ."

Lâm Xiển ôm ngực, mặt đỏ bừng khó khăn lên tiếng:

"Không có, tiểu sinh không có... đại nhân!"

Lục Thanh vứt đôi giày và cuốn sách vào trước mặt hắn:

"Vậy những thứ này, còn cả cái hầm của ngươi, ngươi giải thích thế nào?"

Lâm Xiển cầm những vật chứng ấy lên rồi nhìn về phía cửa hầm mà vừa Lục Thanh chỉ, sự hoảng sợ dần dần hiện rõ trên khuôn mặt mơ hồ của hắn. Hắn sợ đến mức ngã ngồi xuống đất:

"Tiểu sinh thật sự không biết, trước khi tiểu sinh rời đi, trong phòng không có những thứ này! Những thứ này... những thứ này..."

Lục Thanh cúi người xuống, một tay nắm lấy cổ tay hắn kéo lại gần:

 "Với dáng vẻ bệnh tật của ngươi, quả thật rất dễ khiến người ta nghi ngờ, ngươi lúc nào cũng bệnh tật như vậy, hay là trước khi tới đây đã uống thuốc gì, diễn trò để lừa gạt bản quan?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong mắt Lâm Xiển chỉ có sự hoảng hốt: "Không có! Tiểu sinh mặc dù có mâu thuẫn với đệ đệ nhiều năm, khụ khụ, nhưng hà tất phải g.i.ế.c người trước kỳ thi mùa xuân?"

Lục Thanh ngẩn người, sau đó cười nói: "Nguyên nhân chỉ có mình ngươi biết, nếu không thì những bằng chứng này sao lại xuất hiện một cách vô lý như vậy?"

"Lục Thanh."

Bùi Nhai lạnh lùng lên tiếng, Lục Thanh buông tay đứng thẳng người, quay lại đứng phía sau Bùi Nhai.

Đã đến lúc diễn vai ác rồi, phải không?

"Động cơ đầy đủ, bằng chứng rõ ràng, bản quan cho ngươi cơ hội tự bào chữa, nghĩ kỹ rồi hãy trả lời."

Lâm Xiển quỳ xuống, im lặng một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nói: 

"Tiểu sinh chỉ chuyên tâm vào khoa cử, chỉ vì muốn đỗ bảng vàng, hiện giờ gần đến kỳ thi hương, tất cả tâm trí đều đặt vào sách thánh hiền, tuyệt đối không xem các loại sách khác, hơn nữa nếu vụ g.i.ế.c người rơi xuống đầu tiểu sinh, vậy thì tiểu sinh sẽ không thể tham gia kỳ thi hương được nữa."

"Thứ hai, tiểu sinh đang dưỡng bệnh, ngày thường đều ra vào các hiệu thuốc, biết quý trọng sự sống, cũng thường xuyên đến chùa Vạn Phật cầu phúc, tuyệt đối không thể làm ra chuyện g.i.ế.c người như vậy."

"Cuối cùng, thân thể tiểu sinh yếu đuối... không thể đào ra cái hầm như vậy."

Nghe cũng rất có lý.

Bùi Nhai im lặng, dùng ánh mắt ra hiệu cho ta.

Ta: "?"

Đã diễn xong vai ác, vậy tiếp theo ta phải diễn vai gì đây? Vai hề sao?

Bùi Nhai thấy ta không hiểu ý hắn thì thở dài: "Tẩu tẩu có ý kiến gì, cứ nói thẳng."

À, là đang hỏi ý kiến của ta.

Ta tự tin đến mức không biết xấu hổ: "Không phải hắn."

Ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về ta, ta lập tức cảm thấy nóng mặt: "Hay là... chúng ta chứng minh thử xem?"

Bùi Nhai gật đầu đồng ý.

"Lưu Ung, ngươi đi đến nhà bếp mang hai bao gạo đến đây, Lâm Xiển, ngươi mang đôi giày bên cạnh, đi ra ngoài cùng ta."

10.

Cứ thế lăn qua lộn lại, trời cũng đã gần sáng. Ta thổi tắt vài ngọn đèn trong hành lang, mang hai bao gạo đến đặt lên người Lâm Xiển. Lâm Xiển yếu ớt mong manh, bị hai bao gạo đè lên khiến hắn loạng choạng mấy bước, suýt chút nữa là không đứng vững.

"Đi về phía trước mười bước, đặt gạo xuống, thay một đôi giày khác rồi lùi lại phía sau."

Lâm Xiển đáp lời, dưới cơn gió đêm vù vù thổi, hắn xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi mười bước. Hắn đặt bao gạo xuống, hai tay chống xuống nền đất thở hổn hển một lúc lâu mới thay đôi giày đặt bên cạnh, đầu óc choáng váng lại bị đẩy lùi trở về.

Ta cầm ngọn đèn chiếu sáng hai dấu vết giày này. Dù không biết thuật theo dõi dấu vết cũng có thể nhận ra sự khác biệt giữa dấu vết giày của hung thủ và của Lâm Xiển. Dấu vết của hung thủ rõ ràng ổn định vững chãi, mỗi bước đều đầm chắc, không có dấu hiệu choáng váng hay mệt mỏi. Còn dấu vết giày của Lâm Xiển cũng giống như thân hình của hắn, loạng choạng bất ổn, không có bất kỳ quy luật nào. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com