Hắn trông có vẻ rất có sức nhưng điều đó thì liên quan gì đến ta?
Ta rướn người về phía trước, áp sát vào mắt hắn để không bỏ lỡ sự thay đổi nào trong vẻ mặt của hắn: “Ngươi muốn làm phò mã của ta sao?”
Yết hầu Giang Viễn Hạc nhấp nhô, không chút do dự mà gật đầu mạnh: “Muốn.”
Ta cong cong khóe mắt: “Vậy thì để ngươi đưa ta về cung.”
5
Ta không có ấn tượng sâu sắc về Giang Viễn Hạc, con trai của quan lại quá nhiều, những người xuất chúng đã không thể nhớ hết, huống chi Giang Viễn Hạc mười tuổi đã theo cha hắn đến biên giới.
Suy nghĩ kỹ hơn, một thân hình to lớn bỗng nhiên vụt qua trong đầu ta.
Hắn như một bức tường, ta đ.â.m sầm vào người hắn mà bật khóc.
Hắn hoảng loạn lau nước mắt cho ta, tay áo hắn cọ vào mắt ta đau rát, ta phải rất vất vả mới đẩy hắn ra, tự mình lấy khăn lau nước mắt.
Ta nhìn vẻ lúng túng của hắn mà thấy vô cùng ngốc nghếch. Ta mắng hắn một tiếng ngốc, cũng không trách móc thêm.
Cái tên to lớn đó là Giang Viễn Hạc sao?
Hắn cho người chuẩn bị xe ngựa, đích thân lái xe đưa ta về cung.
Hoàng huynh đang đứng ở ngoài cổng cung, vẻ mặt âm trầm, ta bước xuống xe ngựa, trong lòng run rẩy rồi trốn sau lưng Giang Viễn Hạc.
Giang Viễn Hạc quay đầu nhìn ta, hơi dịch người, hoàn toàn che khuất ta, hắn hành lễ với hoàng huynh: “Thái tử điện hạ.”
Giọng hoàng huynh lạ lùng vang lên: “Giang Viễn Hạc? Sao An Nhi lại ở cùng ngươi?”
Ta kéo kéo vạt áo Giang Viễn Hạc, không thể để hoàng huynh biết ta đã uống rượu.
Hắn rất thông minh, hiểu ý ta, bình thản nói với hoàng huynh: “Vi thần tình cờ gặp công chúa, nàng ở một mình bên ngoài, vi thần lo lắng nàng không an toàn nên đã đưa công chúa về cung.”
Ta thò đầu ra từ sau lưng hắn, đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của hoàng huynh.
“Còn không qua đây!”
Ta rề rà dịch ra từ sau lưng Giang Viễn Hạc, đi đến bên cạnh hoàng huynh. Trước mặt mọi người hoàng huynh vẫn giữ thể diện cho ta, không nói gì thêm.
Ta theo hắn đi vài bước vào cổng cung rồi chợt nhớ ra điều gì, quay người lại nhìn.
Giang Viễn Hạc vẫn đứng tại chỗ nhìn ta, dường như hắn không ngờ ta đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lóe lên rồi mỉm cười với ta.
Ta chạy chậm đến trước mặt hắn, trả lại khăn tay cho hắn.
Khi ra khỏi tửu lầu mà mặt đầy nước mắt quả thật không hề đẹp chút nào, cuối cùng ta vẫn phải dùng khăn tay của Giang Viễn Hạc.
Kiểu dáng đơn giản nhưng chất liệu thì cực mềm và tốt.
Giang Viễn Hạc nhận lại khăn tay, đột nhiên lên tiếng: “Công chúa, vi thần còn có thể gặp lại công chúa không?”
6
Ánh mắt của hắn trần trụi, nóng rực nhìn chằm chằm vào ta.
Ta bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, đang định trả lời.
Tiếng vó ngựa gấp gáp từ xa đến gần, Tạ Lan nhảyxuống ngựa, nhanh chóng chạy tới, giọng nói mang theo hơi thở dồn dập: “Công chúa.”
Hắn ta đứng yên, điều hòa hơi thở một lát, nhìn thấy Giang Viễn Hạc, vẻ mặt lo lắng trên mặt hắn ta dần dần biến mất rồi trở nên lạnh nhạt, giọng điệu xa cách lạnh lùng hơn bao giờ hết: “Công chúa bình an trở về cung là tốt rồi.”
Ta ở tửu lầu lâu như vậy, bây giờ hắn ta mới đến cung tìm ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta “ừm” một tiếng, không còn nồng nhiệt đối xử với hắn ta như trước nữa.
Dường như hắn ta nhận ra điều gì đó, nhìn Giang Viễn Hạc, trong nháy mắt lộ ra vẻ bối rối, rất nhanh đã che giấu đi sự khác thường, chắp tay với Giang Viễn Hạc thản nhiên nói: “Đa tạ Giang tướng quân đã đưa công chúa về cung.”
Ta vô thức nhìn Tạ Lan.
Giang Viễn Hạc cười như không cười: “Tạ công tử khách sáo quá, ta đưa công chúa về cung hà cớ gì ngươi phải đến tạ ơn?”
Hắn thẳng thắn nhưng Tạ Lan dường như không hiểu lời châm biếm của hắn, cụp mắt nói với ta: “Về cung cứ bảo cung nữ đốt hương ta mang đến cho công chúa dạo trước, có thể giúp an thần dễ ngủ.”
Ta không đáp lại mà đang suy nghĩ, đồ Giang Viễn Hạc tặng đã chiếm quá nhiều chỗ trong cung điện.
Trên không trung cuộn lên những dòng bình luận:
[Sao ta lại thấy không đúng nhỉ, Tạ Lan phát hiện Giang Viễn Hạc đưa tiểu công chúa về, sao sắc mặt hắn khó coi vậy?]
[Tạ Lan có tính chiếm hữu với tiểu công chúa, đúng không?]
[Đừng có mà muốn cả hai chứ, ta sẽ tức giận đó.]
[Cũng không hẳn là muốn cả hai, dù sao tiểu công chúa cũng là thanh mai trúc mã của Tạ Lan, quan tâm thanh mai trúc mã không phải rất bình thường sao?]
Giang Viễn Hạc nghe lời Tạ Lan nói, sắc mặt trầm xuống, hắn muốn nói, ta mở miệng cắt ngang hắn, quay đầu nói với Tạ Lan: “Đêm nay, ngươi có thể nghỉ lại trong cung không?”
Tạ Lan hơi sững sờ, mím môi, khóe môi cong lên một chút: “Được.”
Hắn nhìn Giang Viễn Hạc, điềm đạm gật đầu: “Giang tướng quân về sớm đi, trên đường cẩn thận.”
Ngực Giang Viễn Hạc phập phồng, hắn không giấu được cảm xúc, trên mặt âm trầm, ánh mắt nhìn ta lại đầy ẩn nhẫn và thất vọng.
Ta nói với hắn: “Giang tướng quân, ngươi về trước đi, ngày sau sẽ gặp lại.”
Ánh sáng trong mắt Giang Viễn Hạc mờ đi, hắn khẽ gật đầu, giọng nói có chút khàn: “Vâng.”
Hoàng huynh không đợi được nên đã đi trước vào cổng cung, Tạ Lan theo sát bên cạnh ta, dường như tâm trạng khá tốt, nói với ta những điều hắn ta thấy gần đây.
Ta im lặng bước đi, xem lời hắn ta nói như gió thoảng qua tai, thẫn thờ nghĩ rằng hễ nhìn thấy đầy cung điện những đồ Tạ Lan tặng là sẽ nhớ đến hắn ta, tình cảm bao năm càng khó mà xóa bỏ.
Không dứt khoát chỉ như dùng d.a.o cùn cắt thịt, tự hành hạ chính mình.
Đêm nay, ta sẽ trả lại tất cả những thứ Tạ Lan tặng.
6
Tạ Lan nghỉ lại trong thiên điện của hoàng huynh, ta bảo hoàng huynh đừng vội về, bảo hắn và Tạ Lan đều đến Trường Lạc điện một chuyến.
Có hoàng huynh làm chứng, cũng tránh được chuyện rắc rối phát sinh.
Ta bảo bọn họ ngồi xuống đợi, dặn dò cung nữ chưởng sự: “Kiểm kê hết những đồ Tạ công tử mang đến.”
Động tác uống trà của hoàng huynh khẽ khựng lại, hắn khẽ nhướng mày rồi nhìn về phía Tạ Lan.
Tạ Lan đứng dậy, khó hiểu nhìn ta: “Công chúa?”
Ta không quay người lại, sợ rằng vừa nhìn thấy đôi mắt hắn ta thì ta sẽ hối hận.
“Hôm nay ta ra cung là để tìm ngươi.”
Chuyện ta ngưỡng mộ Tạ Lan, ai có mắt đều biết, không cần phải giấu giếm.
“Nhìn thấy ngươi cùng cô nương kia tình đầu ý hợp, ta sẽ không dây dưa với ngươi nữa, vật phẩm ngươi tặng ta, tối nay cứ lấy đi, vứt hay đốt xử lý thế nào tùy ngươi.”
Trong cung điện chỉ có tiếng hoàng huynh uống trà.