Ta quay người lại, không bỏ lỡ vẻ mặt kinh ngạc của hắn ta.
“Ngươi sẽ không làm phò mã của ta, cứ yên tâm đi.”
Tạ Lan nhìn chằm chằm vào ta, không có vẻ nhẹ nhõm như ta tưởng, ngược lại như bị ta tổn thương vậy, bàn tay siết chặt thành nắm đ.ấ.m bên hông: “Ta với nàng ấy chỉ là bạn bè, công chúa không cần để ý nàng ấy…”
Ta ngắt lời hắn ta: “Chiều nay, ngươi còn nói nàng ấy chỉ là người qua đường thôi mà.”
Người trong lòng có quỷ mới vô thức nói dối.
[Chà chà, tiểu công chúa quyết đoán vậy ư? Thế thì sau này làm sao đẩy mạnh mức độ ngược tâm giữa Tạ Lan và Diệp Yểu đây, người yêu khó đến với nhau mới hay chứ.]
[Tình nghĩa bao nhiêu năm, tiểu công chúa làm như muốn đoạn tuyệt vậy, có cần thiết không, vẫn có thể làm bằng hữu mà.]
[Đã có người trong lòng rồi thì nhất định phải có bằng hữu khác giới thân thiết sao?]
[Tiểu công chúa quang minh lỗi lạc thế này, ta có chút đau lòng cho nàng rồi.]
Những lời này khiến mắt ta cay xè, ta chớp chớp mắt, nén lại khóe mi sưng tấy: "Tạ Lan, sau này ta sẽ không tìm ngươi nữa."
Tạ Lan rũ mắt xuống, hắn ta vốn luôn ăn nói khéo léo nhưng giờ phút này lại hóa thành người câm, qua một lúc lâu, hắn ta khẽ lên tiếng: "Công chúa... Công chúa đang lúc giận dỗi, thần đợi người nguôi giận rồi sẽ giải thích rõ ràng."
Bước chân rời đi của hắn ta rất nhanh, như thể đang tránh né điều gì.
Sau khi Tạ Lan rời đi, hoàng huynh mân mê chén trà, nhìn ta hỏi: "Là hành động theo cảm tính hay đã thực sự quyết định xong xuôi rồi?"
Trong lòng ta trống rỗng một khoảng, những ký ức cũ kỹ với Tạ Lan nhanh chóng lướt qua tâm trí...
Ta thở ra một hơi: "Hoàng huynh, ta đã suy nghĩ kỹ rồi."
Hoàng huynh thở dài, đứng dậy đi đến bên cạnh ta rồi xoa xoa tóc ta: "Tạ Lan cũng chẳng ra sao, ngày khác hoàng huynh sẽ chọn cho An Nhi mười bảy mười tám thiếu niên tuấn mỹ."
Ta bật cười khi nước mắt vẫn còn đọng lại, hoàng huynh mỉm cười nhìn ta, véo nhẹ má ta: "An Nhi đã lớn rồi, ngủ sớm đi. Hai ngày tới cô mẫu sẽ tổ chức yến tiệc thưởng hoa ở Lan Uyển, An Nhi giữ gìn sắc diện tốt, sẽ là cô nương xinh đẹp nhất."
7
Yến tiệc thưởng hoa......
Ta vốn đã sớm nghĩ rằng đó sẽ là lần đầu tiên ta và Tạ Lan lộ diện trước mặt mọi người sau khi đính ước, quang minh chính đại phô bày mối quan hệ giữa ta và hắn ta.
Giờ thì không cần nữa.
Ta sẽ nghe lời hoàng huynh, ăn ngon uống tốt, chuẩn bị chọn lấy mười bảy mười tám nam sủng ở yến tiệc thưởng hoa.
Những thứ liên quan đến Tạ Lan trong cung điện đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, cung nhân từ kho lấy ra vật dụng mới.
Ta cố ý không nghĩ đến Tạ Lan. Trọn một ngày, ta đọc xong hai quyển sách, viết xong nửa cuốn tập viết, những ngày không còn yêu thích Tạ Lan cũng không đến nỗi quá khó chịu.
Hai ngày nghỉ ngơi, ta đều ở Trường Lạc Điện không ra ngoài, tuy không gặp Tạ Lan nhưng cung nhân lại mang vào những món đồ do Giang Viễn Hạc gửi đến.
Trân châu, bảo kiếm, bàn cờ, còn có một con mèo mắt xanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không phải cố ý tặng những thứ ta yêu thích mà giống như có thứ gì lạ lùng trong tay là hắn đều đưa vào.
Ta gẩy gẩy quân cờ bằng bạch ngọc, hai ngón tay kẹp quân trắng đặt xuống bàn cờ, hoàng huynh ở đối diện hỏi ta: "Giang Viễn Hạc rất để tâm đến An Nhi."
Ta gật đầu.
"An Nhi thấy hắn thế nào?"
Ta suy nghĩ một chút, ta chỉ gặp mặt hắn vỏn vẹn hai lần nên cũng không hiểu rõ Giang Viễn Hạc, suy nghĩ bị những lời lẽ khó hiểu kia dẫn dắt.
"Hắn... Rất khỏe."
Hoàng huynh như bị sặc, hắn che môi ho khan hai tiếng, ánh mắt nhìn ta vô cùng kỳ lạ.
Hiếm khi hoàng huynh lại có lúc nghẹn lời như vậy.
Hắn lắc đầu: "Nha đầu ngốc."
Hoàng huynh đặt quân đen xuống: “Mấy năm nay, Giang gia ở biên giới có uy vọng cực cao, phụ hoàng cần phải nắm chặt gia tộc họ trong tay. Bất luận hành động lần này của Giang Viễn Hạc là chân tình hay giả dối đều là Giang gia đang dâng lên Phụ hoàng lòng trung thành."
Ta ngừng lại một chút: "Vậy nên... Hoàng huynh cũng hy vọng ta chọn Giang Viễn Hạc?"
Hoàng huynh ăn một quân cờ của ta: "An Nhi đã từ bỏ Tạ Lan, Giang Viễn Hạc là lựa chọn tốt nhất."
Ta rũ mắt xuống, lơ đãng nhìn bàn cờ, suy nghĩ của hoàng huynh đại khái cũng là suy nghĩ của phụ hoàng.
Họ muốn dùng hôn ước của ta để ràng buộc Giang gia, cũng muốn cho ta cơ hội lựa chọn.
Bởi vậy Tạ Lan và Giang Viễn Hạc cùng bị đặt vào ván cờ này.
Ta nhón hai quân cờ đặt xuống bàn cờ: "Ta biết rồi."
Hoàng huynh thu tay, nhìn ta rồi thở dài một tiếng: "Hoàng huynh vốn dĩ có thể không nói cho An Nhi những điều này nhưng thấy An Nhi có khí phách buông bỏ Tạ Lan, vậy cũng nên biết nhiều chuyện hơn."
Ta gật đầu: "Hoàng huynh yên tâm, ta sẽ đi tiếp xúc với Giang Viễn Hạc."
Một khi đã quyết định không còn để tâm đến Tạ Lan nữa thì đặt sự chú ý vào một người khác cũng không có vấn đề gì.
Nếu đối tượng là Giang Viễn Hạc thì ta không ghét bỏ hắn, lại còn có thể giúp phụ hoàng và hoàng huynh bớt lo, hà cớ gì không làm.
Ta mỉm cười với hoàng huynh: "Ngày mai trong yến tiệc thưởng hoa, Giang Viễn Hạc cũng sẽ tới phải không?"
Hoàng huynh vừa mừng rỡ lại vừa như đau lòng, hắn cho cung nhân mang đến cho ta một bộ hoa phục lộng lẫy, chất liệu nhẹ nhàng tựa mây khói.
Một bộ xiêm y vô cùng đẹp.
Lúc này những lời nói trên không lại bắt đầu ồn ào:
[Tiểu công chúa cũng thân bất do kỷ thôi, nàng đâu có ép buộc Tạ Lan, yêu mà không được lại còn phải đi tiếp cận người mình không thích, đáng thương thật.]
[Nàng làm công chúa sung sướng bao nhiêu năm, có gì đáng thương chứ? Chuyện hôn sự có thể tự mình lựa chọn, gả cho Giang Viễn Hạc là ủy khuất cho nàng ư?]