Khương Nhạn Bắc nhìn cô với vẻ mặt sượng trân.
Thẩm Nam nói: "Tôi biết những hành động năm đó của tôi đã phiền đến anh, lãng phí rất nhiều thời gian và sức lực của anh. Tôi đã quá bướng bỉnh, trẻ con. Vì vậy, dù bây giờ anh có còn để bụng hay không thì tôi vẫn muốn nói một lời xin lỗi anh, đó là điều tôi nợ anh."
Nói xong, trái tim cô đập thật nhanh, cô cụp mắt xuống, không dám nhìn anh nữa.
Khương Nhạn Bắc nhíu mày, yên lặng nhìn dáng vẻ bối rối của cô, sau một hồi lâu mới thở dài: "Chuyện đã lâu, tôi chẳng còn để tâm nữa."
Thẩm Nam thầm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên cười với anh: "Tôi biết hồi đó mình quá hồ đồ, nhưng thật sự không hề có ác ý."
Khương Nhạn Bắc nói: "Tôi biết."
Thẩm Nam: "Cảm ơn anh đã giúp tôi lần này."
Khương Nhạn Bắc bất lực mỉm cười: "Hôm nay cô cảm ơn tôi nhiều lần rồi."
Thẩm Nam nói: "Nhờ sự giúp đỡ của anh, tôi mới có thể lấy 50 nghìn tiền thưởng một cách suôn sẻ, nên tôi thực sự rất cảm kích anh."
Khương Nhạn Bắc trầm mặc, lườm cô: "Thật à? Có tận 50 nghìn mà cô chỉ mời tôi đi ăn thôi sao?"
Thẩm Nam hơi sửng sốt, thốt lên: "Ơ? Hay là tôi chia 50% hoa hồng cho anh nhé?"
Cô vốn không trông mong vào sẽ lấy được dự án này, ai ngờ tình thế xoay chuyển, chia cho đối phương 50% hoa hồng cũng không quá nhiều.
Khương Nhạn Bắc đanh mặt: "Cô muốn đút lót tôi đấy à?"
Thẩm Nam: "..." Cô biết cách này rất nguy hiểm.
Khương Nhạn Bắc nói: "Mời tôi đi ăn nhiều lần là được."
Thẩm Nam sững sờ: "Vậy... OK."
Khương Nhạn Bắc nhìn cô, bổ sung thêm một câu: "Lần sau đừng ăn món Hồ Nam."
Thẩm Nam gật đầu: "Được, anh chọn quán đi."
Khương Nhạn Bắc: "Ừm, thế cô về đi, liên lạc sau."
Thẩm Nam xách túi xuống xe, đi vài bước thì chợt nhớ vẫn chưa tạm biệt người ta, bèn nhanh chóng quay đầu lại, vẫy tay với anh.
Khương Nhạn Bắc nắm vô lăng, gật đầu với cô, chờ cô quay người lại, khóe miệng hơi nhếch lên, khởi động xe.
Sau khi xe lăn bánh, anh xoa bụng, vẫn còn chút âm ỉ.
Lần sau nhất định không thể ăn món ăn Hồ Nam.
***
"Về rồi à?" Thẩm Quang Diệu ngồi sô pha thấy con gái đã về, bèn cất tiếng.
Thẩm Nam gật đầu, khom lưng thay giày.
Thẩm Ngọc ngồi bên cạnh Thẩm Quang Diệu, nhảy xuống sô pha chạy đến chỗ cô, nghiêng đầu nhìn cô.
"Nhìn gì đấy?" Thẩm Nam xoa đầu cậu.
Thẩm Ngọc cười tít mắt: "Hôm nay chị đã mỉm cười lúc bước vào nhà."
"Ồ." Thẩm Nam ngẩn ra.
Thẩm Ngọc nói: "Chị rất vui."
Lúc này Thẩm Nam mới hiểu ý, bẹo má cậu: "Khả năng quan sát tốt đấy."
Đương nhiên là vui rồi, giành được dự án với tiền thưởng 50 nghìn, còn làm hòa với Khương Nhạn Bắc, mà hình như cũng không phải, dù sao hai người chưa hẳn là trở mặt. Nhưng ít ra sau khi nói lời xin lỗi, cô đã buông bỏ được phần nào những chuyện nông nổi năm xưa, cả người bỗng thấy nhẹ nhõm, tinh thần khoan khoái hẳn lên.
Dù đằng sau những hành động ngông cuồng ẩn giấu một trái tim thiếu nữ, thì sai không thể thành đúng. Khương Nhạn Bắc không có lý do gì phải gánh chịu hậu quả cho sự nông nổi của cô, vì vậy cô thực sự nợ anh một lời xin lỗi.
Nhất là khi nhận ra dường như Khương Nhạn Bắc không ghét cô đến thế, cô càng thư thái hơn.
Vì đã lấy được dự án quan trọng, như thể tảng đá treo trong lòng đã rơi xuống, hiếm khi nhẹ nhõm cả người. Thẩm Nam xin nghỉ một buổi ở quán bar chị Trần, về nhà chơi với Thẩm Ngọc, tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi sớm.
Nhưng không biết có phải cô vì quá vui mà nằm trên giường một lúc lâu vẫn không cảm thấy buồn ngủ. 50 nghìn tiền thưởng, đúng là đáng để vui mừng, nhưng sự hân hoan không chỉ vì điều đó.
Mấy năm nay cuốn theo dòng đời, cô gần như không nhớ đến chuyện quá khứ. Cô sợ sẽ nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của mình hồi đó, sợ mình quá để tâm và không cam lòng. Song, sau khi xin lỗi Khương Nhạn Bắc, quá khứ bị vùi lấp đó dường như không còn khó để đối mặt.
Cô không phải sinh ra đã ở vạch đích, bố mẹ cô từng là công nhân bị sa thải, chỉ là biết nắm bắt thời cơ, cộng thêm khéo léo, lanh lợi, nên họ đã phất lên khi cô chưa nhớ được nhiều chuyện. Khi cô chưa đầy mười tuổi, nhà họ Thẩm đã giàu nức tiếng ở một vùng.
Trước khi mười tám tuổi, cuộc sống của cô chỉ dùng một câu hát để hình dung: "Mọi chuyện đều tốt, chỉ thiếu phiền não. Bố mẹ yêu thương, gia đình sung túc."
Hồi nhỏ cô đã xinh xắn, mới cấp 2 đã bắt đầu nhận thư tình của các bạn nam. Cô học khá, dù không thể coi là xuất sắc, nhưng mỗi kỳ thi quan trọng thường phát huy vượt trội, như kỳ thi đại học, cô đã đạt điểm cao vượt xa so với năng lực thường ngày của mình.
Vị thần may mắn đã mỉm cười với cô.
Nhưng may mắn cũng có lúc cạn, mùa hè cấp ba, cuộc đời cô đã đón chào biến cố đầu tiên. Người mẹ yêu thương cô nhất đã mất vì tai nạn giao thông. Nỗi đau gấp bội là vào ngày kinh hoàng đó, qua bức ảnh trong điện thoại mẹ, cô đã biết được bố mình đã ngoại tình với một thực tập sinh trong công ty từ lâu. Sau đó, cô còn biết khi mẹ cô cấp cứu ở bệnh viện, cô đứng khóc ngoài phòng phẫu thuật, gọi điện cho Thẩm Quang Diệu nhưng không có người nhận, thì ra là ông đang hẹn hò với thực tập sinh trẻ đó.
Cuộc sống hạnh phúc mười tám năm hoàn toàn sụp đổ từ mùa hè năm đó.
Để chống đối Thẩm Quang Diệu, bắt đầu từ đó, Thẩm Nam đã biến thành một người khác. Khi điền nguyện vọng, cô chọn chuyên ngành ít người chọn mà Thẩm Quang Diệu không hài lòng. Sau khi vào đại học, cô không bao giờ đi học, hoàn toàn là một sinh viên hư hỏng.
Cô không ngừng đòi tiền Thẩm Quang Diệu để tiêu xài hoang phí, sống trong men say phù hoa, chìm đắm giữa rượu chè và vật chất xa hoa.
Thẩm Quang Diệu chơi gái, con gái là cô phải bắt chước ông bố tốt của mình. Sau khi vào đại học, cô gần như mỗi tháng đổi một bạn trai, thường chọn những anh chàng lăng nhăng. Chỉ cần nhìn thấy họ bộc lộ tình cảm chân thật với mình, cô liền không chút do dự mà "đá" họ.
Cô cảm giác như mình đã trả thù được Thẩm Quang Diệu bằng cách này.
Quan hệ hai người như nước với lửa, nhưng suy cho cùng, Thẩm Quang Diệu là một ông bố chiều con, dù tức giận thế nào cũng không nhẫn tâm với cô con gái duy nhất này.
Ông từng có ý định cắt nguồn tiền của cô để uy hiếp cô "quay đầu", nhưng cô lại nói: "Nếu bố không cho tôi tiền, tôi sẽ cặp với đại gia như con nhỏ Trần khốn nạn kia. Tôi trẻ đẹp hơn ả, chắc chắn sẽ tìm được lão già giàu hơn bố."
Câu này khiến Thẩm Quang Diệu bỏ suy nghĩ cắt tiền của cô, vẫn cho cô mấy trăm nghìn, thậm chí là cả triệu hàng tháng, vừa biết xe cô bị hỏng đã nhanh chóng chuyển xe mới đến.
Thẩm Quang Diệu bất lực trước cô, để cô càng ngày càng ngông cuồng.
Nhưng khi con người sống buông thả quá lâu, dường như thật sự trở nên ngày càng trống rỗng, ngày càng lạc lối. Sau mỗi cuộc vui cuồng loạn, cô tỉnh dậy trong căn phòng khách sạn mình đã thuê dài hạn, nhìn trần nhà trắng toát, trái tim như thể bị khoét đi một lỗ, linh hồn rời khỏi, chỉ còn lại một cái xác không hồn.
Cô đã chú ý đến Khương Nhạn Bắc từ lúc nào? Có lẽ vào học kỳ một năm ba, thật ra cô cũng không nhớ rõ.
Trước đó, cô tất nhiên biết đến Khương Nhạn Bắc. Anh là lớp trưởng, sinh viên nổi tiếng của khoa. Có điều, sinh viên giỏi và sinh viên hư hỏng như cô chắc chắn chẳng có tiếp xúc với nhau. Cô chỉ biết anh là một chàng trai nghiêm túc cẩn thận, làm gì cũng hết lòng.
Cô không hứng thú với kiểu đàn ông đó, hoặc có thể nói kiểu sinh viên tốt không nằm trong phạm vi trêu chọc của cô.
Cô nhớ rõ hôm đó là vào một buổi tối, cô đã mấy ngày không đến trường, hiếm khi đến thư viện đọc sách, đến tận lúc đóng cửa mới ra về.
Khuôn viên trường lúc hơn 10 giờ, ngoài con đường chính ra thì rất yên tĩnh. Từ thư viện đến cổng Tây của trường phải đi ngang qua một ngọn núi nhỏ, nói là núi nhưng thật ra chỉ là một con dốc trồng cỏ, không biết nó được đặt tên là "dốc tình nhân" từ lúc nào, ý trên mặt chữ, là chốn hẹn hò của các cặp đôi trong trường. Giờ này, dốc tình nhân chẳng còn đôi lứa tình tứ nữa, chỉ còn lại mấy bé mèo hoang đã chọn nơi này làm chỗ trú ngụ.
Đây là dốc tình nhân của các cặp "gà bông", cũng là khu vườn bí mật của Thẩm Nam.
Cô lấy mấy hộp thức ăn mèo ra từ túi xách hàng hiệu, định đút cho mấy bé mèo mà cô đã cho ăn một thời gian. Cô chưa đến ổ mèo hoang thì từ xa đã thấy một chàng trai ngồi xổm ở vị trí cô thường cho mèo ăn, trước mặt anh là những hộp pa-tê yêu thích của các bé mèo.
Thẩm Nam khựng lại, không bước tới nữa.
Nhìn ba chú mèo ăn sạch hộp pa-tê, anh xoa đầu đám mèo, thu dọn hộp rỗng, đứng lên chuẩn bị rời đi. Nhưng ba chú mèo tranh nhau cắn ống quần anh, rồi nằm trên chân anh vừa cào vừa lăn qua lăn lại.
Anh dịu dàng nói: "Không được, hôm nay ăn đủ rồi, không thể ăn nữa."
Bé mèo càng kêu to hơn, một bé còn cọ đầu vào chân anh, hai bé còn lại thì lật ngửa bụng ra, lăn lộn dưới đất đầy hăng say. Anh thở dài, móc ra hai hộp từ túi quần: "Đây là hai hộp cuối cùng, ăn xong không được đòi nữa."
Anh mở hộp rồi đặt dưới chân, ba bé mèo nhanh chóng vây một vòng, bắt đầu nhấm nháp say sưa.
Anh có bóng lưng cao ráo và mảnh khảnh, mặc quần áo đơn giản, đeo cặp sách một bên vai, xem ra mới bước ra từ phòng tự học.
Ánh sáng từ ngọn đèn đêm gần đó bao phủ chàng trai và đám mèo hoang, vào khoảnh khắc đó, Thẩm Nam thấy cảnh trước mắt thật huyền ảo.
Đêm hôm đó có trăng không sao, gió mát nhè nhẹ. Không biết là do đêm quá đẹp hay do ánh đèn mờ ảo mà Thẩm Nam chỉ cảm thấy bóng lưng ấy tựa như gió mát trăng thanh, khiến người ta khó lòng rời mắt.
Đương nhiên cô nhận ra chàng trai đó là ai, là bạn học Khương Nhạn Bắc chung lớp với cô hai năm nhưng đến bây giờ vẫn chưa nói chuyện vơi nhau, đó là một sinh viên tốt luôn được mọi người khen ngợi.
Cô vẫn đứng yên, trước khi anh đi, cô đã rời khỏi khu vườn bí mật này.
Nhờ ánh nhìn thoáng qua tối đó, Thẩm Nam khắc ghi Khương Nhạn Bắc vào đầu. Không phải hình ảnh sinh viên tốt như người khác thường nói, mà là bóng lưng cho mèo hoang ăn dưới ngọn đèn đêm.
Cô gặp lại Khương Nhạn Bắc trong lớp vào hai ngày sau. Từ khi lên năm ba, ngoài những tiết học của các giảng viên nghiêm khắc ra thì cô hiếm khi đến lớp.
Chẳng mấy khi lên lớp, Thẩm Nam vẫn ngồi ở hàng cuối cùng như mọi ngày, nhưng đó là lần đầu tiên cô không ngủ hay chơi điện thoại trong giờ học, mà quan sát các bạn cùng lớp trong hai năm qua, chính xác hơn là nhìn chàng trai nào đó ngồi ở hàng trước.
Cô cứ nhìn bóng lưng Khương Nhạn Bắc mãi, so với ban đêm, bây giờ họ chỉ cách nhau mấy mét nên cô có thể thấy rất rõ. Anh luôn nghiêm túc trong lớp, tư thế ngồi ngay ngắn, lưng thẳng, chỉ khi ghi bài thì mới hơi nghiêng người về phía trước.
Kết thúc hai tiết học, anh bước tới, lễ phép nói chuyện với thầy chủ nghiệm một lúc rồi mới lấy cặp rời đi.
Thẩm Nam từng nhìn thấy mặt của anh nên biết dáng dấp anh như thế nào, nhưng đây là lần đầu cô cẩn thận đánh giá bạn nam đã học cùng mình hai năm qua.
Lúc này cô mới phát hiện hóa ra nhân vật nổi tiếng của khoa sinh học là một chàng trai tuấn tú đến thế. Đường nét của anh không phải hoàn mỹ, nhưng lại toát lên sự sạch sẽ riêng biệt, chỉ có anh mới có, giống như đêm trăng gió mát hôm ấy, khác hẳn những anh bạn trai chơi bời của cô.
Đương nhiên không giống, những người đàn ông đó đều là kẻ khốn nạn, chẳng khác gì bố Thẩm Quang Diệu của cô.
Sinh viên trong phòng dần ít đi, cô thường ra về từ cửa sau, nhưng lần này như ma xui quỷ khiến, cô đeo túi xách rồi đi tới cửa trước trên đôi giày cao gót. Lúc đi ngang qua Khương Nhạn Bắc, cô không kìm được nhìn anh.
Đây hẳn là lần đầu tiên cô đối diện với Khương Nhạn Bắc, sau đó nhìn thấy rõ sự chán ghét từ đôi mày hơi nhíu lại và ánh mắt lạnh lùng của anh.
Cô biết mình nổi tiếng là sinh viên hư hỏng, trong lớp thậm chí là cả khoa sinh học có đủ loại tin đồn liên quan đến cô, nghe còn chướng tai hơn cả sự thật.
Đương nhiên cô chẳng buồn để tâm, đối với cô, tiếng tăm càng xấu càng tốt, tốt nhất là có thể chọc Thẩm Quang Diệu tức chết.
Tuy nhiên, cô cũng hiểu, những anh chàng "green flag" hay coi thường những cô nàng như cô, mà Khương Nhạn Bắc lại là chàng trai tốt điển hình.
Cô không nhìn anh nữa, hậm hực bước ra khỏi phòng học.
Hòa vào dòng người, cô thong thả ra khỏi khoa sinh học, thì lại gặp Khương Nhạn Bắc. Anh sánh bước bên cạnh một bạn nữ chờ anh dưới tầng, dù họ không nắm tay hay ôm vai, nhưng hai người đi rất gần. Anh xách cặp giúp cô gái đó, cười nói với nhau, là một cặp đôi rất bình thường.
Cô gái đó tóc dài ngang vai, để mặt mộc, mang giày Converse và quần jean, kiểu ăn mặc điển hình của nữ sinh đại học. Dù nhìn cách một khoảng nhưng vẫn nhìn ra cô ta là một cô gái thanh tú, kiểu con gái mà cánh đàn ông rất thích, rất xứng đôi với Khương Nhạn Bắc tuấn tú bên cạnh.
Thẩm Nam bỗng dưng lại bực bội, mà cảm giác này đối với cô vừa xa lạ, vừa khiến cô muốn chống cự.
Khi một người bắt đầu chú ý một người khác, tần suất gặp đối phương dường như trở nên nhiều hơn.
Sau đó, mặc dù Thẩm Nam không đi học nhưng cứ cách vài ngày là gặp Khương Nhạn Bắc ở trường. Đôi khi là ở khu vườn bí mật, cô nhìn thấy anh đút cho mèo hoang ăn; hoặc trên đường trường, anh đạp xe chở bạn gái ngang qua chiếc Maserati của cô; hoặc ở khu ký túc xá, anh mang nước cho bạn gái khoa tiếng Anh hoặc đứng dưới lầu chờ bạn gái.
Quả nhiên chàng trai tốt cũng là một người bạn trai mười điểm không có nhưng.
Anh xách cặp, mang nước, đưa cơm cho bạn gái, kiên nhẫn chờ cô ta ở tầng dưới. Trên chiếc xe đạp còn mới của anh thậm chí còn được gắn thêm một tấm nệm mềm ở yên sau.
Thẩm Nam nghĩ bụng, chắc là anh rất thích cô gái đó, người con gái tốt luôn xứng đáng được yêu thương. Còn cô thì dù được nhiều người vây quanh, rất nhiều bạn nam thổ lộ tình cảm với cô, nhưng cô biết chỉ có số ít là thật lòng, chẳng qua là họ chỉ thích vẻ ngoài xinh đẹp và thói vung tiền như rác của cô thôi.
Nếu không có những điều đó, cô có gì đáng để người ta yêu?
Cô mở cửa xe Maserati, ngưỡng mộ nhìn cô gái ngồi trên yên sau xe đạp.
Hành động lén quan sát cuộc sống của người khác khiến cảm giác chán ghét trong lòng Thẩm Nam càng mãnh liệt, cũng đẩy sự ngông cuồng của cô lên đến đỉnh điểm.
Khoảng thời gian đó, có một bạn nam khoa mỹ thuật theo đuổi cô, đúng là cô đã qua lại với anh ta vài ngày, nhưng sau khi biết anh ta bắt cá hai tay, còn quen bạn gái mà lại theo đuổi mình, cô đã thẳng thừng "đá" anh ta ngay và luôn.
Hôm đó, cô đến trường và gặp phải chàng sinh viên khoa mỹ thuật, anh ta còn chặn xe cô lại, diễn một vở tình yêu thắm thiết. Cô cảm thấy rất phiền, chờ anh ta nói xong rồi lấy một xấp tiền trong túi xách ra, sau đó ném vào mặt anh ta: "Chẳng phải anh thích tiền của tôi sao? Đủ chưa?"
Cô ghét nhất kiểu người lấy danh nghĩa tình yêu, thật ra là nhắm vào tiền tài, chẳng khác gì "con giáp thứ mười ba" mặt dày của bố cô.
Cô từng đưa anh ta đến một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố, khi đó đã thấy được khát vọng vật chất không sao giấu nổi trên mặt anh ta, giống hệt như ả bồ nhí họ Trần kia.
Bây giờ, anh ta quỳ trước mặt cô, giàn giụa nước mắt: "Nam Nam, anh thật sự yêu em, em muốn anh chứng minh thế nào cũng được."
Thẩm Nam nhếch mép: "OK. Thế anh để tôi tát anh mười cái thì sao?"
Anh ta gật đầu, nắm lấy tay cô, hớn hở: "Em cứ việc vả."
Thẩm Nam thầm nghĩ, đã hèn hạ như vậy thì phải thỏa mãn anh ta, cô liền thẳng tay tát một cái thật mạnh.
Vì ở trên đường chính của trường, nên dù không phải thời gian nghỉ trưa thì cũng có khá nhiều sinh viên đi qua đi lại, nhiều người dừng bước nhìn lén.
Chát... Chát... Tiếng bạt tai vang khắp sân trường yên tĩnh.
Đến khi đánh được năm, sáu cái, thì tay Thẩm Nam bị tóm lấy. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thanh niên thích lo chuyện bao đồng đó, sau đó ngỡ ngàng đến mức đứng lặng người.
Khương Nhạn Bắc nghiêm mặt, ánh mắt lạnh như thể đóng băng, anh nắm chặt cổ tay cô, gằn giọng nói: "Thẩm Nam. Nơi này là trường học, phiền cô kiểm soát hành động của mình."
Thẩm Nam có nằm mơ cũng không ngờ lần đầu tiên Khương Nhạn Bắc gọi tên mình sẽ trong tình huống như vậy.
Đây không phải lần đầu cô "tương tác" người ta ở giữa đường, cũng biết hành động đó sẽ tạo ra phản cảm, nhưng cô không quan tâm hình tượng của mình tồi tệ thế nào hay mang tiếng xấu cỡ nào trong mắt người khác.
Ở tuổi nổi loạn thời cấp 2, cô chỉ mong sao chống lại cả thế giới, thậm chí còn đắc ý vì sự xấu xa đó.
Nhưng khi đối diện với gương mặt lạnh lùng của Khương Nhạn Bắc, lần đầu tiên cô chợt nảy sinh một cảm giác xấu hổ khó tả.
Khương Nhạn Bắc nhìn cô chằm chằm với ánh mắt sáng rực, đanh mặt hất tay cô ra: "Cô có biết mình đang làm gì không?"
Chàng sinh viên khoa mỹ thuật với gương mặt sưng húp đẩy Khương Nhạn Bắc ra, gào lớn: "Đó là tình thú giữa tôi và bạn gái, mắc mớ gì đến anh?"
Nói đoạn, anh ta quay sang ôm chân Thẩm Nam, nói một cách vô sỉ: "Nam Nam, em tiếp tục đi!"
Thẩm Nam thẫn thờ, nhìn gương mặt lạnh như tiền của Khương Nhạn Bắc, cúi đầu nhìn anh chàng quỳ dưới đất không còn chút tự tôn nào. Sự tương phản mạnh mẽ đó khiến dạ dày cô cồn cào, muốn nôn hết sạch.
Đối với sinh viên nam khoa mỹ thuật, cũng như chính cô.
Lần đầu cô cảm nhận được, thì ra sự tàn ác của mình kinh tởm đến thế.
Cô hoảng loạn đá văng anh chàng đang quỳ dưới đất, mở cửa xe rồi phóng xe như đang chạy trốn.
Sau lần đó, cô không đến trường trong khoảng thời gian dài. Cho đến tận ngày thi cuối kỳ, cô mới lái Maserati đến trường. Vào ngày cô không đến, những chú mèo hoang trong khu vườn bí mật vẫn mập mạp, có lẽ Khương Nhạn Bắc luôn cho chúng ăn.
Đã lâu không gặp, anh vẫn là chàng trai hào hoa, điều thay đổi duy nhất, có lẽ là vài lần tình cờ chạm mặt ở trường vào mùa thi, anh luôn đi một mình hoặc cùng với các bạn nam trong lớp, không còn cô gái nào nữa.
Tấm đệm trên yên sau xe đạp của anh cũng không biết đã bị vứt ở xó nào.
Lúc đó đã sắp vào năm tư Đại học, cô nghe nói anh lại giành được giải thưởng và chuẩn bị đi du học nước ngoài, trường danh tiếng gần như đã nắm chắc trong tay.
Đó là một chàng trai có mục tiêu rõ ràng, nắm chắc được cuộc đời mình trong tay. Còn cô thì mơ hồ, lạc lối giữa dòng đời. Họ là người của hai thế giới.
Dù hồi đó Thẩm Nam biết ý nghĩa của Khương Nhạn Bắc trong lòng mình, cũng biết chuyện tình của anh đã kết thúc, nhưng cô không có cách nào để trêu chọc anh.
Thật kỳ lạ, cô vốn là một cô gái chẳng biết trời cao đất dày, nhưng khi Khương Nhạn Bắc nắm cổ tay cô, cản cô bạt tai sinh viên nam khoa mỹ thuật, cô lại có phần e dè trước anh, đó là một nỗi sợ hãi bắt nguồn từ cảm giác tự ti và mặc cảm.
Cô vẫn ngây ngô, nhưng không còn quen bạn trai nữa. Thật ra những tên trăng hoa đó, làm sao có thể xem là bạn trai cho được?
Cuộc sống lại có biến cố vào cuối học kỳ 1 năm tư.
Khi đó đã gần cuối năm, Thẩm Nam nhận được tin, cuối cùng Thẩm Quang Diệu vẫn quyết định cưới ả bồ nhí Trần Cần mà cô hận thấu xương. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cô ta đã mang thai.
Thẩm Nam vừa biết tin đã chạy về cãi nhau với Thẩm Quang Diệu, sau đó bố cô đã tát cô một cái để kết thúc cuộc tranh cãi đó.
Cô luôn cảm thấy ả họ Trần là một kẻ đáng gờm. Mấy năm trước, cô chặn xe cô ta, thuê người xé quần áo cô ta giữa đường, rồi đánh cô ta đến mức phải nhập viện. Nhưng dù cô làm chuyện quá đáng đến cỡ nào thì Thẩm Quang Diệu cũng sẽ che chở cho cô.
Tuy nhiên, điều đó cũng không thể lay chuyển quyết tâm mù quáng đi theo một gã đàn ông trung niên phát tướng, dù không danh không phận của cô ta.
Lúc đó, công nhận những hành động của Thẩm Nam đã hỗ trợ cho việc chứng minh tấm lòng son sắt của con giáp thứ mười ba. Điều đó khiến Thẩm Quang Diệu nảy sinh ảo tưởng rằng mình thực sự được một cô gái trẻ chân thành yêu thương, không nỡ rời xa cô ta. Cuối cùng cô ta đã lợi dụng đứa con hoang trong bụng để đường hoàng bước vào nhà.
Mấy năm sau, sự thật chứng minh, bồ nhí vẫn là kẻ phá hoại gia đình người khác, chẳng có gì gọi là tình yêu chân thật. Mà quả thật cô ta là một người phụ nữ đáng gờm, sau khi Thẩm Quang Diệu gặp tai nạn dẫn đến liệt nửa người, cô ta đã dứt khoát vứt đứa con chưa đầy một tuổi, cuỗm sạch số tiền mà Thẩm Quang Diệu gom được từ việc bán đi căn nhà cuối cùng, vốn định dùng để làm lại cuộc đời, rồi nhanh chóng cùng tình cũ ra nước ngoài.
Đương nhiên đó đều là những chuyện sau này.
Chuyện Thẩm Quang Diệu cưới Trần Cần đã khiến Thẩm Nam nổi điên, muốn làm chuyện gì đó để trút hết cơn tức trong lòng, muốn điên cuồng giết người.
Buổi tối khi trở về trường từ nhà họ Thẩm, cô đã thấy Khương Nhạn Bắc đang cho mèo ăn ở khu vườn bí mật. Do đó sự điên loạn của cô đã có mục tiêu cụ thể.
Cô lấy hộp thức ăn cho mèo ra rồi bước về phía trước, giống hệt như mỗi khi tán tỉnh như những chàng trai khác, vuốt tóc mỉm cười bắt chuyện với Khương Nhạn Bắc: "Lớp trưởng, anh cũng thích mèo à?"
Khương Nhạn Bắc ngẩng đầu, hờ hững liếc nhìn cô, vuốt ve chú mèo bên chân rồi dọn những vỏ hộp dưới đất, chẳng nói chẳng rằng, quay người rời đi.