Thời điểm triển khai dự án IWF ngay dịp cuối năm. Tuy hợp đồng chưa được chính thức ký kết, nhưng khi sếp Lê biết được họ đã giành được dự án nên rất phấn khởi, phê duyệt khoản tiền thưởng 50 nghìn tệ.
Tuần sau, họ sẽ đến IWF ký hợp đồng chính thức. Sau bữa cơm lần trước, Thẩm Nam không còn liên lạc với Khương Nhạn Bắc, mặc dù cô rất muốn ngày nào cũng mời anh đi ăn đến tận năm sau, để thể hiện sự chân thành cảm kích đối với anh. Nhưng chuyện phụ nữ mời đàn ông ăn cơm, nếu xử lý không khéo, e rằng khó tránh khiến người ta nghĩ nhiều.
Cô không muốn Khương Nhạn Bắc hiểu lầm cô có ý đồ xấu với anh. Trước khi cô vẫn chưa đủ khả năng thu xếp ổn thỏa cuộc sống, cô không có tâm trạng nghĩ đến chuyện tình cảm.
Quá trình ký kết hợp đồng rất thuận lợi, họ trò chuyện với Joseph cũng rất vui vẻ. Sau khi bước ra văn phòng, thời gian còn sớm, Joseph nhiệt tình đề nghị: "Giáo sư Khương đang giảng bài cho tình nguyện viên ở phòng họp, cô Thẩm muốn đến xem không?"
Joseph không rõ mối quan hệ giữa Khương Nhạn Bắc và Thẩm Nam, nhưng với tư cách là người phụ trách của IWF, Joseph rất sẵn lòng giới thiệu công việc của họ cho nhiều người hơn.
Thẩm Nam không nghĩ nhiều, gật đầu: "OK."
Được thư kí vào phòng họp từ cửa sau, Thẩm Nam thấy hơn hai mươi tình nguyện viên ngồi trong phòng, Khương Nhạn Bắc quay lưng lại, nhìn vào màn hình chiếu, dáng người cao thẳng của anh càng thêm nổi bật dưới mảng sáng tối.
Cô lặng lẽ ngồi ở dãy bàn cuối, nhưng khi anh quay đầu lại, ánh mắt lướt qua những tình nguyện viên, hướng thẳng về phía cô, vẻ mặt anh hơi sửng sốt. Khi cô lịch sự mỉm cười với anh, anh cũng khẽ cong khóe môi.
Bài giảng hôm nay của anh liên quan đến tình hình bảo vệ hệ sinh thái trong nước hiện nay và những chuyện họ cần làm sau khi nhận dự án này. Có lẽ đó là dáng vẻ khi anh làm giảng viên.
Cô từng nghĩ, nếu anh làm giảng viên, chắc hẳn sẽ thuộc kiểu giảng viên rất nghiêm khắc khiến sinh viên phải sợ hãi. Nhưng anh ôn hòa hơn những gì cô đã tưởng tượng, dù là biểu cảm hay giọng điệu đều có thể mô tả với từ "hiền hòa".
Những tình nguyện viên trong phòng đều tập trung lắng nghe, cho thấy họ đều tôn trọng giáo sư Khương. Có lẽ anh cũng là một giảng viên rất được yêu mến ở trường. Bài giảng sâu sắc và dễ hiểu, dáng vẻ anh tuấn, giọng nói hay thì sinh viên nào mà chả thích.
Vậy vì sao hồi đó cô lại cảm thấy nếu anh làm thầy giáo thì chắc sẽ là kiểu giảng viên siêu hung dữ?
Phải rồi, bởi vì thái độ của anh đối với cô.
Tối đó, cô giả lả chào hỏi anh rồi bị anh ngó lơ, hoàn toàn kích thích sợi dây thần kinh vốn đã sắp phát điên vì chuyện nhà của Thẩm Nam.
Học kỳ 1 năm cuối đại học sắp kết thúc, các sinh viên thi nhau chuẩn bị cho việc du học hoặc bận rộn tìm nơi thực tập, chỉ có cô rảnh rỗi. Cô chưa từng nghĩ đến tương lai, cũng không biết mình muốn có tương lai thế nào.
Mà trong tương lai cô có thể thấy được, điều duy nhất muốn làm là trêu Khương Nhạn Bắc để xả hết những điên cuồng không chỗ nào trút của mình.
May mà đa số sinh việc đều bận rộn với việc của mình, không cần đi học. Chuyện cô chiêu Thẩm Nam xấu xa khét tiếng của khoa Sinh học quấn lấy sinh viên Khương Nhạn Bắc, thật ra không có mấy người biết.
Khương Nhạn Bắc không như những chàng trai cô từng tiếp xúc, đám con trai nông cạn kia, cô chỉ cần ngoắc tay là có được ngay. Cô xinh đẹp và vung tiền như rác, đứng trước tiền tài, sắc đẹp thì nào có đàn ông nào không rung động.
Nhưng Khương Nhạn Bắc thì khác, gia đình anh khá giả, có lẽ từ nhỏ anh đã được dạy bảo tử tế, nghiêm khắc trong việc đối nhân xử thế, tất nhiên sẽ coi thường những hành động của cô, không thèm ngó đến.
Cô chặn đường anh ở trường, mời anh đi ăn, tặng quà đắt đỏ nhưng đều bị phớt lờ. Cô tìm cách lấy số điện thoại của anh, chưa được hai ngày đã bị anh chặn, dù đổi số vẫn bị chặn.
Trước sự bám dai như đỉa của cô, Khương Nhạn Bắc vẫn kiên nhẫn, luôn giữ thái độ lạnh nhạt, có lẽ sự đeo bám như trò hề đó của cô thậm chí chẳng thể gọi là phiền toái với anh.
Lần đầu tiên anh có phản ứng trước hành động của cô, là lúc cô lái xe trong sân trường thì lướt ngang qua chiếc xe đạp địa hình hơi cũ của anh, bấm còi ép anh dừng xe. Anh vẫn hờ hững, lạnh lùng nhìn cô rồi đeo tai nghe lên.
Hồi đó Thẩm Nam không sĩ diện như bây giờ, thậm chí có thể nói là mặt dày, người ta càng không để ý đến cô, cô càng quá đáng hơn.
Hôm đó trên đường vắng người, cô thấy Khương Nhạn Bắc phớt lờ mình, bẻ lái chặn đầu xe anh. Khi thành công ép anh dừng xe đạp ở vỉa hè, chiếc xe của cô cũng "vinh quang" đâm thẳng vào cái cây bên cạnh..
Với tốc độ 10km/h như rùa bò, dĩ nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, ngoài việc khiến lá rơi lả tả thì chỉ có đèn xe Maserati bị hư hỏng.
Cô từng làm như vậy, trong những tháng năm ngông cuồng, cô không chỉ tông hỏng một chiếc xe.
Khi cô mở cửa chuẩn bị xuống xe thì Khương Nhạn Bắc quẳng xe đạp sang một bên, rồi bước tới nắm tay cô, lôi ra ngoài.
Anh nghiêm giọng quát: "Thẩm Nam! Cô điên cũng vừa phải thôi."
Thật ra đó không phải lần đầu tiên anh lớn giọng dạy dỗ cô, lần trước cô bạt tai sinh viên nam khoa mỹ thuật ở trường, anh cũng từng nói cô với giọng điệu tương tự. Tuy trong khoảng thời gian này, cô giống như một cô gái phóng khoáng mặt dày bám lấy anh, nhưng thật ra khi đối diện với anh, cô chỉ đều là một kẻ mạnh miệng mà thôi.
Vì vậy, khi cô nhìn thấy anh đanh mặt dạy dỗ mình, cảm giác tự ti và xấu hổ lại không kìm được xuất hiện.
Khương Nhạn Bắc nói tiếp: "Đây trường học, bất cứ lúc nào cũng có sinh viên qua lại, lần này cô đâm cây, lần sau có khi sẽ tông vào người. Cô có thể đạo đức một chút không?"
Thẩm Nam đứng hình, đến khi anh quay người đạp xe rời khỏi mới hồi phục tinh thần, sau đó hậm hực giật khóe miệng trở vào xe, nhanh chóng đi mất.
Đương nhiên, chút sóng gió nhỏ nhoi và những lời đanh thép của Khương Nhạn Bắc không hề khiến Thẩm Nam ngừng những hành vi vô liêm sỉ tiếp tục quấn lấy đàn ông.
Đây cũng không phải là lần cuối Khương Nhạn Bắc dạy dỗ cô.
Anh vẫn lạnh lùng, hờ hững với hành vi quấy rối của cô, nhưng mỗi khi nhìn thấy cô làm bất cứ chuyện gì quá đáng, anh đều sẽ mắng cô một trận ra trò. Đây là cách giao lưu duy nhất giữa họ.
Mặc dù những lời anh quở mắng sẽ khiến cô cảm thấy tự ti và xấu hổ. Thật lạ, từ nhỏ đến lớn, cô luôn kiêu căng, ngạo mạn, cho dù là trong hai năm sống buông thả. Vậy mà khi đứng trước Khương Nhạn Bắc, những khoảng trống và mê mang trong lòng lại bị phơi bày trần trụi và bị kích thích dữ dội, tuy đầy xấu hổ và tự ghét bản thân, nhưng rất kỳ lạ, cô lại sinh ra một chút khoái cảm tự ngược.
Do đó, cô lại say mê không chán với kiểu hành vi hạ mình như vậy.
Mùa đông lạnh lẽo năm đó, cuối năm có một trận tuyết lớn. Cô biết Khương Nhạn Bắc sẽ ở trường vào ngày Tết, bèn gọi cho anh bằng số khác, nói rằng cô sẽ đến ký túc xá của anh để tặng quà năm mới.
Khương Nhạn Bắc khó chịu như xưa, bảo cô đừng chờ, buổi tối sẽ không về ký túc xá, cũng không nhận quà của cô, sau đó cúp máy ngang.
Nhưng Thẩm Nam vẫn đến. Tối đó, rất nhiều người trong trường ra ngoài đón giao thừa, ký túc xá đầy quạnh quẽ.
Cô chờ từ 9 giờ đến 11 giờ nhưng không thấy Khương Nhạn Bắc, chỉ có trận tuyết thứ hai của mùa đông năm nay.
Thành phố phương nam hiếm khi có tuyết. Mưa tuyết đêm đó rất lớn, bông tuyết tựa như lông ngỗng, rơi xuống lả tả từ trên trời, chưa đầy nửa tiếng, sân trường đã chìm ngập trong màu trắng xóa.
Đúng là một đêm đông rét căm căm. Thẩm Nam không lái xe đến trường, ánh đèn đêm mờ, cô đứng một mình bên bảng thông báo ở ký túc xá, ôm hộp quà nhỏ, bên trong là một tiêu bản thực vật xinh đẹp. Cô biết đó là thứ Khương Nhạn Bắc yêu thích, hôm nọ tình cờ có một người khoe trên mạng, cô đã bỏ ra một số tiền lớn mới mua được.
Cô đã nói sẽ chờ anh đến 12 giờ, dù gió lốc tuyết lở hay băng tan đất rời, cô vẫn đứng đó.
Đứng giữa gió rét, nhìn trận tuyết chợt đổ xuống, cái cảm giác tự ngược khi biết rõ sẽ không đợi được người mình thương lại khiến Thẩm Nam bất ngờ thấy lòng mình bình thản lạ thường. Những cơn điên cuồng không nơi trút bỗng lặng lẽ thu mình.
Khi thấy Khương Nhạn Bắc chạy xe đạp giữa bầu trời đầy tuyết, cô rất bất ngờ. Anh đỗ xe ở ký túc xá, sải bước trên nền đất phủ tuyết, tiến về phía cô.
Khoảnh khắc đó, trái tim đã đông cứng bởi gió tuyết bỗng nhiên lại sôi sục. Nếu trước đó cô không thể hoàn toàn xác định tình cảm của mình đối với Khương Nhạn Bắc, thì ngay khi nhìn thấy anh xuất hiện, cô rốt cuộc cũng biết, người đó là chàng trai mình thích và muốn có được.
Cô biết dáng vẻ hiện tại của mình rất khó coi. Từ nhỏ, cô luôn thích cái đẹp, sau này trưởng thành, dù vào ngày lạnh giá cũng không bao giờ mặc áo khoác lông to sụ. Tối nay, cô chỉ mặc áo khoác len, váy ngắn và đôi bốt cao trên đầu gối, bên trong chỉ mang một đôi tất mỏng. Cô đứng chờ hơn hai tiếng trong gió rét, mặt cô đã sớm đông cứng, có lẽ môi cũng đã tái nhợt.
"Lớp trưởng, chúc mừng năm mới nhé." Cô đưa hộp quà cho anh, cố gắng nở nụ cười nhưng có vẻ hơi gượng gạo.
Khương Nhạn Bắc không nhận quà, thậm chí còn không nhìn tay cô. Sắc mặt anh rất lạnh lẽo, còn hơn cả sự rét buốt của đêm đông, giọng anh như thể được bọc bởi một lớp băng dày:
"Não cô bị úng nước hả? Tôi đã nói dù cô tặng thứ gì, tôi cũng sẽ không nhận. Cô đứng đây làm gì? Không biết tối nay có tuyết lớn sao? Có phải cô cảm thấy thời trang "phang" thời tiết là chuyện rất ngầu không? Sắp tốt nghiệp tới nơi, chuẩn bị luận văn chưa? Còn muốn tốt nghiệp hay không? Cô không thể làm chút việc đứng đắn hoặc có ý nghĩa à?"
Anh trầm ổn hơn những người đồng trang lứa, không phải người nói nhiều, thậm chí có thể dùng từ "trầm mặc" để mô tả. Bình thường anh chẳng thèm để tâm tới sự quấy rối của cô, nếu không phải được giáo dục đàng hoàng, e rằng từ anh nói với cô nhiều nhất là "cút".
Nhưng mỗi lần anh răn dạy cô lại không tiếc lời. Lần nào Thẩm Nam cũng nghĩ, nếu sau này anh làm giáo viên, chắc chắn sẽ là một ông thầy đáng sợ.
Tuy từng bị anh mắng nhiều lần, nhưng những lời anh nói lần này đã đâm thẳng vào trái tim cô. Phải rồi, ngày nào anh cũng làm những việc đứng đắn, bận rộn lo chuyện tiền đồ và tương lai, vậy cô thì sao? Giống hệt như một bình hoa đẹp nhưng rỗng tuếch, ngay cả điều mình muốn cũng không biết.
Chỉ biết thứ mình muốn, chính là chàng trai đương độ trưởng thành kia.
Chờ Khương Nhạn Bắc nói xong, cô nhìn anh và hỏi: "Anh thật sự không nhận à?"
Khương Nhạn Bắc dường như chẳng có hứng nhìn cô, bước vòng qua và đi về phía ký túc xá.
Thẩm Nam nắm lấy vạt áo anh: "Chờ một chút được không?"
"Cô lại muốn làm gì? Còn không mau về đi!" Anh nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Nam vẫn mặt dày: "Còn hai mươi phút nữa là giao thừa, anh ở bên tôi đến lúc đó được không? Chỉ hai mươi phút thôi, chúng ta cùng đón năm mới."
Cô đoán Khương Nhạn Bắc sẽ từ chối, cô chỉ nghĩ rằng mình đã chờ quá lâu thì nên làm một việc nào đó. Huống hồ, buổi tối tuyết rơi ngập trời, thoạt nhìn cũng rất lãng mạn.
Nào ngờ, Khương Nhạn Bắc do dự một lát rồi dừng bước, mặt mày và giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Sau hai mươi phút, cô phải về nhà ngay."
Thẩm Nam thoáng sửng sốt, nhanh chóng biết anh đã đồng ý, hớn hở gật đầu: "Qua 12 giờ, tôi sẽ về ngay và luôn." Nói đoạn, cô hắt hơi một cái thật mạnh.
Khương Nhạn Bắc nhìn cô với vẻ mặt u ám, sau đó cởi áo khoác lông ra, quăng lên người cô, bực dọc nói: "Mặc vào."
"Không... cần."
Khương Nhạn Bắc đanh giọng: "Cô mà chết cóng, cảnh sát sẽ tìm tôi đấy."
Thẩm Nam thầm nhủ, làm sao có thể chứ, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt u ám của anh dưới ánh đèn đêm, cuối cùng đành mặc áo. Áo khoác to rộng, còn vương hơi ấm từ anh, cơ thể lạnh ngắt trở nên ấm áp hơn.
Cô nghĩ thầm, đây đúng là một chàng trai lương thiện, chín chắn. Anh rõ ràng rất ghét cô cứ "đeo" lấy mình, nhưng vẫn giữ phép lịch sự và có chừng mực. Là người độc nhất trong số những người đàn ông cô từng gặp.
Nhưng Khương Nhạn Bắc độc nhất vô nhị, sẽ chẳng bao giờ thích kiểu cô gái như cô.
Thẩm Nam muốn tìm đề tài để nói chuyện, nhưng thử gợi chuyện hai lần, Khương Nhạn Bắc đều không phản ứng, cuối cùng đành tiu nghỉu bỏ cuộc. Hai người đứng dưới mái hiên, đêm đông yên tĩnh, chỉ có tuyết rơi dày như lông ngỗng vẫn lặng lẽ bay xuống dưới ánh đèn đêm.
Đó có lẽ là hai mươi phút đặc biệt nhất của Thẩm Nam trong suốt hai mươi năm.
Dài đằng đẵng tựa như một thế kỉ, chỉ có cô và người trong lòng ở đó.
Nhưng dường như lại ngắn ngủi, chớp mắt đã kết thúc.
Khương Nhạn Bắc nhìn đồng hồ thể thao trên cổ tay và nói: "Xong rồi đấy, đã 12 giờ đêm, cô mau về đi. Sau này đừng ba cái chuyện vớ vẩn như vậy nữa, tôi không rảnh rỗi mà chơi với cô."
Giọng anh hiếm khi ôn hòa, Thẩm Nam cũng gật đầu như ma xui quỷ khiến, đưa hộp quà cho anh: "Thật sự không lấy à?"
"Không." Giọng Khương Nhạn Bắc chắc nịch.
Thẩm Nam hậm hực, định cởi áo khoác ra để trả cho anh. Nhưng anh đã đi vào ký túc xá: "Lần sau đến trường, cứ để ở phòng quản lý ký túc xá là được."
***
Thẩm Nam từ quá khức trở về thực tại, buổi học đã kết thúc sau nửa tiếng, các tình nguyện viên lũ lượt ùa lên bục giảng, vây quanh Khương Nhạn Bắc và hỏi liên tục. Thẩm Nam vẫn ngồi yên, bình tĩnh nhìn về phía trước.
Giữa một loạt vấn đề, cô nghe thấy một câu: "Giáo sư Khương đã kết hôn chưa ạ?"
"Chưa."
"Vậy có bạn gái không?"
Khương Nhạn Bắc: "Câu hỏi nằm ngoài bài giảng."
Có người cười trêu: "Giáo sư đùa đấy à? Giáo sư vừa trẻ vừa đẹp trai, làm sao không có bạn gái chứ? Chắc điều chúng tôi nên hỏi là giáo sư Khương có bao nhiêu cô bạn gái mới phải?"
Khương Nhạn Bắc cười lắc đầu, gương mặt đầy ôn hòa.
Thẩm Nam nghĩ bụng, trước kia thật sự đã hiểu lầm anh, anh nào phải giáo viên nghiêm khắc khiến học sinh sợ hãi, mà anh chỉ cứng rắn với mình, lý do rất đơn giản, bởi vì Thẩm Nam của năm đó rất tệ.
Cô đang nghĩ ngợi thì Khương Nhạn Bắc chợt nhìn về phía cô.
Cô mỉm cười với anh.
Khương Nhạn Bắc nói: "Thôi được rồi, mọi người làm việc đi. Tuy chỉ là tình nguyện viên, nhưng cũng phải chăm chỉ, mọi người biết chưa?"
"Biết ạ."
Chờ các tình nguyện viên giải tán, trong phòng họp chỉ còn hai người. Thẩm Nam đứng lên, bước đến: "Giáo sư Khương, tan làm có thời gian không? Tôi vừa ký hợp đồng với IWF, mời anh đi ăn nhé."
Khương Nhạn Bắc ngước lên nhìn cô: "Rảnh."
Thật ra bây giờ họ đã tan làm, vừa khéo có thể ăn ở gần đây rồi về công ty nộp hợp đồng. Hai người sóng vai ra khỏi văn phòng IWF, lúc đi đến thang máy thì điện thoại của Thẩm Nam bỗng đổ chuông.
Cô nhìn dãy số, là cuộc gọi đến từ Lý Tư Duệ.
"Anh ạ, có việc gì sao?"
Lý Tư Duệ nói: "Rảnh không? Tối nay đi ăn với anh."
Thẩm Nam: "Em có hẹn rồi."
"Với ai thế?"
Thẩm Nam nhìn người đàn ông bên cạnh, nói thật: "Khương Nhạn Bắc đã giúp em ký hợp đồng với IWF nên em mời anh ấy đi ăn."
Lý Tư Duệ ở đầu bên kia cười phá lên: "Ôi chao, vừa nhận tin bên sản xuất phim công ích của IWF đã quyết định chọn Tượng Tâm của em, anh còn nghĩ em đã đàm phán được, không cần anh giúp nữa. Hóa ra là đàn em của anh đã giúp đỡ. Nếu là cậu ta thì không sao, hai người ở đâu, lát nữa anh đến."
Thẩm Nam hơi do dự, nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Khương Nhạn Bắc rồi nói địa chỉ.
Cúp máy, cô hơi ngượng ngùng nói: "Anh trai tôi... Lý Tư Duệ nói lát nữa sẽ tới ăn cùng chúng ta."
"Ừm." Khương Nhạn Bắc gật đầu, hờ hững đáp.
Thẩm Nam nhớ lần trước anh từng nói đừng chọn nhà hàng món Hồ Nam, nên lần này đã chọn một nhà hàng với những món thanh đạm gần đó.
Lý Tư Duệ cũng tới rất nhanh, hai người vừa ngồi xuống, đang gọi món thì anh ta đã hớt hải bước vào. Trong nhà hàng, họ ngồi bàn bốn người, anh ta thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nam, vừa nới lỏng cà vạt vừa cười với Khương Nhạn Bắc ở đối diện: "Tôi nói mà, đó chỉ chuyện nhỏ với cậu mà thôi, sao đàn em có thể không nể mặt chứ?"
Khương Nhạn Bắc bưng cốc trà lên, uống một ngụm: "Đó không phải đặc biệt giúp đỡ. Chẳng qua chỉ là tôi thấy khả năng chế tác phim của Tượng Tâm không tệ, cũng có tiếng tăm nên đề cử một đối tác thích hợp cho IWF."
Lý Tư Duệ cười nói: "Dù sao thì tôi cũng thay Tiểu Nam cảm ơn cậu."
Khương Nhạn Bắc thờ ơ nhìn anh ta, nói: "Gọi món đi." Nói đoạn, anh vẫy tay gọi phục vụ.
Nói thế thôi, nhưng khi phục vụ bước đến, anh không hề nói gì, trách nhiệm gọi món vẫn thuộc về Thẩm Nam. Cháo nấu tươi, bánh mì nướng mật ong dày, bánh dứa bơ nóng lạnh, xá xíu thập cẩm, cải xanh luộc – đều là những món nổi tiếng của nhà hàng.
Sở dĩ Thẩm Nam đồng ý cho Lý Tư Duệ đến ăn cùng họ là vì nghĩ đến việc anh ta và Khương Nhạn Bắc không hẳn là bạn, nhưng thân thiết hơn mình, do đó cảm thấy sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng từ khi bữa ăn này bắt đầu, bầu không khí đã có chút kỳ lạ.
Lý Tư Duệ vẫn dẻo miệng và Khương Nhạn Bắc cũng kiệm lời như mọi khi. Ngoài việc giảng dạy thì nói nhiều một chút, cho đến bây giờ anh vẫn tích chữ như vàng.
À phỉa rồi, hồi đó khi anh trách mắng cô cũng nó rất nhiều. Có lẽ do năm đó cô quá phách lối, khiến một chàng trai lạnh lùng, ít nói cũng không nhịn được mắng chửi.
Hôm nay, một người có vẻ quá nhiệt tình, một người thì quá lạnh nhạt.
Thẩm Nam và Lý Tư Duệ đã trùng phùng nhiều ngày, dù họ rất hòa thuận nhưng đã cách biệt mười năm, không còn là những thiếu niên, nên hai người không thể tính là thân thiết. Chí ít đối với cô, cô không thể vẫn xem anh là người anh trai gần gũi như xưa, vì vậy trước sự nhiệt tình của anh ta, cô thật sự hơi gượng gạo.
Chưa kể gắp đồ ăn cho cô hai lần, khi vào bữa không lâu, cô húp canh, bất cẩn dính một ít nước ở khóe môi, Lý Tư Duệ thấy thế bèn nhanh chóng lấy khăn giấy lau cho cô, cười nói: "Lớn già đầu mà ăn còn để dính miệng?"
Thẩm Nam vô thức né tránh, lấy khăn giấy từ tay anh ta, lúng túng nói: "Để em tự lau." Nói đoạn, cô lơ đãng nhìn về phía Khương Nhạn Bắc ở đối diện, thì thấy ánh mắt khó tả của anh.
Lý Tư Duệ rút tay về, cười nói: "Em còn nhớ hồi nhỏ em ở nhà anh không? Mẹ anh chỉ cho em ăn một thanh chocolate một ngày, anh thấy em đói nên đã lén lấy rất nhiều cho em. Nhưng vì em dính chocolate quanh miệng nên mẹ anh mới phát hiện. Sau khi biết anh làm chuyện đó, mẹ anh đã tẩn anh một trận tơi bời."
Đó là chuyện xảy ra khi Thẩm Nam mười mấy tuổi, cô vẫn còn ấn tượng, vừa nghe anh nhắc đến đã bật cười: "Lúc đó em bị sâu răng, mẹ nuôi mới không cho em ăn nhiều chocolate. Còn anh chẳng đáng tin chút nào, anh lấy hết nửa hộp lại bảo em ăn hết."
Lý Tư Duệ cười lớn: "Anh thương em đấy."
Thẩm Nam định phản bác thì Khương Nhạn Bắc đặt đũa xuống, từ tốn nói: "Tôi ăn xong rồi."
Cô nhìn bàn ăn trước mặt anh, nhận ra anh ăn rất ít, bèn đưa một chiếc bánh rán dứa cho anh: "Món này ngon lắm, anh ăn thử một cái đi."
Khương Nhạn Bắc nhìn cô, sau đó lấy một chiếc bánh dứa kẹp bơ lạnh, lặng lẽ ăn.
Anh cắt ngang câu chuyện. Thẩm Nam sực nhớ anh sắp ăn xong, quên khuấy việc trò chuyện với Lý Tư Duệ mà tiếp tục ăn.
Cuối cùng cũng kết thúc bữa ăn, Thẩm Nam muốn thanh toán, Lý Tư Duệ cản cô, cười nói: "Nếu là cảm ơn đàn em, anh là người nên mời mới phải."
Thẩm Nam buồn cười: "Đây là lời cảm ơn của em đến lớp trưởng, sao để anh được?"
Lý Tư Duệ nói: "Anh là anh trai em, đương nhiên phải thay em cảm ơn."
Khi hai người đang giành thanh toán, Khương Nhạn Bắc chẳng nói chẳng rằng, vẫy tay gọi phục vụ đến và rút ba tờ 100 tệ từ trong ví ra thanh toán.
Đến Thẩm Nam bừng tỉnh, phục vụ đã cầm tiền rời đi.
"Sao anh lại trả tiền?" Thẩm Nam kinh ngạc hỏi.
Khương Nhạn Bắc nói: "Một người là đàn anh, một người là bạn học cũ, bữa này tôi mời mới đúng."
Lý Tư Duệ cười xòa: "Cũng được."
Thẩm Nam lườm anh ta một cái sắc lẹm, nghĩ đến chuyện mình từng nói sẽ thường xuyên mời anh đi ăn, thấy phục vụ đã rời đi nên không giành nữa, nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy lần sau tôi sẽ mời anh. Mấy ngày nữa tôi sẽ nhận tiền thưởng, lúc đó chúng ta sẽ đến nhà hàng ngon hơn."
Lý Tư Duệ nói: "Đàn em không phải người làm ơn phải đền đáp, em đừng khách sáo với cậu ta như vậy."
Khương Nhạn Bắc nhìn anh ta, chợt cười khẽ: "Ai nói tôi không phải?"
Lý Tư Duệ hơi sững sờ, cười nói: "OK, cậu muốn trả ơn bằng thứ gì, cứ việc nói với tôi."
Khương Nhạn Bắc mỉm cười nhìn anh, nhưng không hề nói gì.