Thẩm Nam lặng lẽ nhìn anh, rồi lại nhìn sang Lý Tư Duệ bên cạnh, dáng vẻ cả hai đều bình tĩnh và nhẹ nhàng, thoạt nhìn không có gì lạ. Nhưng cô cứ cảm thấy bầu không khí hơi kỳ quái. Cô không phải người phụ nữ ngu ngốc, nhưng hai người đàn ông trước mặt này, một là Khương Nhạn Bắc khiến cô rất khó để mình nghĩ nhiều, còn Lý Tư Duệ thì chẳng cần cô phải nghĩ. Cô chỉ đành vứt hết những suy nghĩ lạ lùng trong đầu.
Lý Tư Duệ đứng lên, thuận tiện lấy cà vạt treo trên thành ghế, nói với Thẩm Nam: "Đi thôi, chắc là giáo sư Khương còn có việc. Để anh đưa em về, sẵn tiện thăm chú Thẩm và bé Ngọc."
Thẩm Nam nhìn Khương Nhạn Bắc vẫn ngồi yên, nói: "Thế chúng tôi đi trước nhé, lớp trưởng. Liên lạc sau."
Đôi mắt đen kịt của Khương Nhạn Bắc nhẹ nhàng đối diện với tầm mắt của cô, nhưng không rõ ý nghĩa. Anh trầm mặc đứng lên.
Ba người ra khỏi nhà hàng, không nói gì nhiều, chỉ khách sáo chào tạm biệt rồi rời đi.
Khi đến xe, Lý Tư Duệ mỉm cười nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế phụ, hỏi: "Cuối tuần có bận không? Anh đưa gia đình em ra ngoài chơi."
Thẩm Nam hỏi: "Đi đâu?"
Lý Tư Duệ nói: "Quanh đây thôi, em chọn đi."
Thẩm Nam nghĩ ngợi rồi nói: "Hay là thôi đi, một già một trẻ bất tiện lắm, huống hồ bố em còn ngồi xe lăn."
Lý Tư Duệ cười: "Mấy năm nay, em không đưa chú Thẩm và Tiểu Ngọc đi chơi à?"
Thẩm Nam ngẩn người. Đúng rồi, Thẩm Quang Diệu bị liệt chân, Tiểu Ngọc còn nhỏ, cô nhiều lắm là đưa họ đi ăn ngoài hoặc mua chút đồ, hoặc ghé ngang công viên trên đường đưa Thẩm Quang Diệu về từ phòng tập vật lý trị liệu, mà số lần chỉ đếm trên đầu ngón tay, chẳng bằng dì Trương.
Một là cô không có thời gian, hai là cô là phụ nữ, dắt theo người già tàn tật và trẻ nhỏ sẽ rất bất tiện.
Bây giờ nghe những gì Lý Tư Duệ nói, cô không khỏi buồn bã. Thẩm Quang Diệu từ một đại gia tung hoành thương trường năm đó trở thành kẻ tàn tật chỉ có thể quanh quẩn trong nhà, trong lòng ông cũng bức bối không thua gì cô, nên cô có thể thông cảm cho cái tính chướng khí của ông mấy năm nay.
Còn Thẩm Ngọc, đứa trẻ được đặt tên nạm ngọc lúc chào đời, từ khi biết chuyện thì chưa từng có một ngày nào vui vẻ.
Đương nhiên cô chẳng có lỗi với họ, chỉ là khi nghĩ đến, vẫn có phần ngổn ngang.
Lý Tư Duệ nói tiếp: "Giờ đã có anh làm tài xế và bỏ công bỏ sức, sau này em muốn đưa họ đi đâu đều được."
Thẩm Nam suy nghĩ một lát, khẽ cười: "Cảm ơn anh trai, chuyện này tính sau đi, cuối năm em còn một đống công việc, không còn sức đi chơi."
Đó tất nhiên là cái cớ của cô, tuy cô gọi Lý Tư Duệ là anh trai, nhưng chung quy vẫn không phải anh ruột, giữa họ còn có mười năm cách biệt. Mà mối quan hệ hai nhà cũng khá đặc biệt, anh có thể không có khúc mắc, nhưng chỉ cần nghĩ đến năm đó mẹ nuôi oán giận bố mình, cô cũng không có cách nào hưởng thụ sự chăm sóc từ anh.
Lý Tư Duệ liếc cô, thở dài: "Rốt cuộc em vẫn lạ lẫm với anh."
Thẩm Nam ngây ra như phỗng, lí nhí nói: "Không... có."
Lý Tư Duệ nhướng mày, cười nói: "Không sao, xa lạ một chút cũng tốt. Em chưa từng nghe câu: 'khoảng cách tạo ra cái đẹp' à?"
Thẩm Nam buồn cười: "Câu nói vớ vẩn gì vậy?"
Lý Tư Duệ nghiêng đầu: "Chẳng lẽ em không nhìn ra anh đẹp trai hơn xưa sao?"
Thẩm Nam nghiêm túc quanh sát anh ta, sau đó cười nói: "Không rõ có đẹp hay không, nhưng chắc chắn đã già hơn, khóe mắt có nếp nhăn kìa."
Lý Tư Duệ cố tình áp mặt đến gần cô: "Đó là bởi vì anh thích cười. Con người nên cười nhiều hơn. Em xem đàn em Khương của anh đi, cả làm mặt lạnh thì nào có nếp nhăn, cơ mà tẻ nhạt lắm."
Thẩm Nam nhớ đến dáng vẻ của Khương Nhạn Bắc, hình như cô chưa từng thấy anh cười, dù là khi đứng trên bục giảng cũng chỉ cười nhẹ.
Lý Tư Duệ nhìn cô, thoáng nghiêm mặt: "Em đừng lo, em nợ cậu ta. Cậu ta cũng phải nể mặt đàn anh đây, anh sẽ trả ơn giúp em. Nếu muốn cảm ơn thì cứ tìm tới anh."
Thẩm Nam cạn lời: "Anh tự nhận công đấy à?"
Nhưng nghĩ lại, Khương Nhạn Bắc bỗng đổi ý và giúp cô, thật sự có khả năng là anh nể mặt Lý Tư Duệ. Nếu không, với mối quan hệ giữa cô và anh, anh không làm hỏng việc đã phải cảm ơn trời đất. Thực tế là hồi đó khi nói chuyện với Tần Quan, đúng là anh đã cản đường cô.
Nhưng cô đã lăn lộn trong xã hội suốt mấy năm, nghe Lý Tư Duệ nói thế, cô nhất định phải trả ân tình cho Khương Nhạn Bắc, không thể để Lý Tư Duệ làm thay.
Tóm lại, quả thật anh đã giúp cô, mà trong lúc hợp tác, có khi cô vẫn phải làm phiền anh, mượn cơ hội này để giữ mối quan hệ này cũng là một hành động sáng suốt.
Do đó, cô chỉ mỉm cười với Lý Tư Duệ, không để trong lòng.
***
Cánh cửa ký ức vừa mở ra, rất nhiều chi tiết nhỏ tưởng chừng như đã bị lãng quên bỗng trở nên rõ ràng.
Thẩm Nam nhớ lần trước, sau khi khoác áo lông của Khương Nhạn Bắc về nhà, cuối cùng vẫn không tránh khỏi bị cảm, phải đến bệnh viện truyền nước hai ngày mới khỏe lại.
Sau khi xuất viện, cô không gửi áo ở quản lý ký túc xá như lời anh dặn mà tìm cơ hội để chặn đường anh, tự tay trả lại chiếc áo đã sạch sẽ cho anh, đương nhiên đó không phải cô giặt, mà là nhân viên khách sạn.
Trong hai ngày ngã bệnh, những lời Khương Nhạn Bắc nói hôm đó luôn quanh quẩn trong đầu cô. Anh bảo cô nên làm những chuyện có nghĩa hơn, dường như có thứ gì đó chạm vào công tắc, một ý tưởng lóe lên. Đương nhiên, cô không phải muốn làm chuyện đứng đắn mà là mượn danh nghĩa của nó để làm chuyện không chính đáng.
Ban đầu, cô cũng chỉ là chợt nảy ra ý nghĩ, chẳng ôm hy vọng gì lớn, nào ngờ chó ngáp phải ruồi.
Ngày trả áo cho anh, Khương Nhạn Bắc vẫn kiệm lời, chẳng định nói thêm câu nào với cô, nhận áo rồi chuẩn bị rời đi. Cô nhanh chóng cản anh lại: "Anh khoan đi."
Khương Nhạn Bắc nhíu mày: "Cô lại muốn làm gì?"
Thẩm Nam cười nói: "Anh là lớp trưởng, nghe nói anh thường giải đáp những thắc mắc của các bạn học, chỉ cần là vấn đề học tập đều có thể tìm đến anh. Chẳng phải anh đã nộp đơn đi du học sao? Anh có nhiều kinh nghiệm về mặt đó đúng không? Tôi cũng định ra nước ngoài, nhưng cahr hiểu gì sất, anh có thể hướng dẫn tôi không?"
Khương Nhạn Bắc nhíu chặt mày, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn cô, im lặng một hồi lâu.
Bị ánh mắt ấy của anh nhìn chằm chằm, trong lòng Thẩm Nam chẳng khác nào quả bóng xì hơi, chút nghiêm túc giả vờ kia thoáng chốc không còn chỗ ẩn nấp.
Anh bỗng cất lời: "Cô thật sự muốn ra nước ngoài à?"
Giọng điệu thăm dò xen lẫn nghi ngờ, rất nghiêm túc.
Thẩm Nam gật đầu thật mạnh: "Thật hơn cả vàng. Anh nói rất đúng, mấy năm học đại học tôi chẳng làm chuyện gì ra hồn, phải thay đổi bản thân. Vì vậy tôi muốn đi du học, chăm chỉ học chuyên sâu."
Cô nói những lời này một cách nghiêm túc, khác một trời một vực với cách ăn nói thường ngày của cô. Khóe miệng Khương Nhạn Bắc khẽ giật, anh trầm mặc một lúc rồi nói: "Nếu cô thật sự muốn nộp đơn du học, tôi có thể giúp cô. Nhưng cô phải tập trung vào vấn đề này, đừng làm ba cái chuyện vớ vẩn nữa."
Thẩm Nam cười: "Tôi nhất định sẽ chuyên tâm, không quấy rầy anh nữa."
Khóe miệng Khương Nhạn Bắc lại khẽ giật, nhìn cô đầy khó hiểu: "Tuy hiện tại tính đến chuyện nộp đơn xin du học, có hơi muộn màng, nhưng cũng có một số trường đến tháng 3, tháng 4 mới hết hạn. Cô mau chuẩn bị đề cương nghiên cứu đi, điểm tiếng Anh có thể bổ sung sau. Nếu không cần học bổng thì xác suất đỗ rất cao."
Thẩm Nam hào hứng gật đầu: "Tôi sẽ chuẩn bị ngay."
Đúng là sinh viên giỏi, hễ đụng đến chuyện học hành thì anh không còn thoái thác nữa. Khi chào tạm biệt, Thẩm Nam bảo anh lưu số điện thoại mình, anh cũng làm theo.
Sau khi trở về, Thẩm Nam thuê người viết một bài nghiên cứu, qua hai ngày liền vội vàng gọi cho Khương Nhạn Bắc, nhờ anh giúp mình chỉnh sửa.
Nào ngờ lúc gặp mặt, anh chỉ nhìn lướt qua đề cương nghiên cứu đã nổi điên như sắp bão táp mưa sa, biểu cảm rất đáng sợ, nghiêm mặt mắng cô một trận ra trò: "Cô gọi cái này là đề cương nghiên cứu sao? Học sinh tiểu học còn làm tốt hơn cô. Cô nộp thứ này để xin du học Mỹ, cô muốn làm người ta cười rụng răng à?"
Thẩm Nam tuy không chăm học nhưng cũng từng thi đỗ đại học, khoảng cách với những học sinh xuất sắc không xa, cũng biết trình độ của bản thảo này tới mức nào. Bị anh quát, cô được đà lấn tới: "Thế nên tôi mới cần anh hướng dẫn đấy. Tôi kém cỏi, mà cũng chẳng có kinh nghiệm."
Khương Nhạn Bắc nhìn cô, nhíu mày nói: "OK, dạo này tôi thường học ở thư viện, cô cứ đến đó tìm tôi, tôi sẽ giúp cô tra tài liệu. Cô cứ xem trước đi."
Đó vừa hay là điều Thẩm Nam mong mỏi. Cô có một dự cảm, chàng trai này chẳng mấy chốc sẽ rơi vào tay mình. Mà suy nghĩ đó khiến cảm xúc hỗn loạn không thể bộc phát trong lòng cô càng sôi sục hơn.
"Vậy cảm ơn anh nhé." Cô đáp.
Trước mặt Khương Nhạn Bắc, cô đã cố gắng thu lại sự ngạo mạn và ngông cuồng thường ngày, thậm chí trở nên ngoan ngoãn, nhưng có vẻ sự "hoàn lương" của cô không được anh coi trọng.
Anh nhíu mày nhìn cô, hời hợt gật đầu với lời cảm ơn của cô.
Hôm sau, Thẩm Nam không ngủ nướng, trời vừa sáng đã vác sách vở đến tìm Khương Nhạn Bắc. Đương nhiên chuyện cô không ngủ nướng không có nghĩa là thức dậy trước 9 giờ, thực tế là khi cô chạy đến thư viện thì Khương Nhạn Bắc đã sớm ngồi ở khu vực tự học.
Khi cô đến, anh đưa vài cuốn sách tham khảo mình đã chọn cho cô, mỗi quyển sách đều có giấy ghi chú viết những nội dung cô cần.
Thẩm Nam nhận sách rồi ngồi xuống đối diện anh, nhưng không nghiêm túc đọc sách mà hào hứng đọc những dòng ghi chú của anh trước.
Lần đầu cô nhìn thấy nét chữ của anh, nó cứng cáp mà đẹp đẽ giống như anh. Sau khi đọc xong ghi chú, cô nghiêng đầu nhìn người đối diện với ánh mắt lộ liễu.
Khương Nhạn Bắc nhanh chóng nhận ra hành động của cô, lạnh lùng nhìn cô rồi đứng lên, lấy sách ra chỗ khác.
Thẩm Nam xấu hổ, sợ anh biết mình hoàn toàn không có ý định nộp đơn du học, chỉ là mượn cớ để đến gần anh, bèn giả vờ đọc sách.
Cô bỏ bê chuyện học hành hơn ba năm, chuyên ngành thì chữ có chữ không. Những chỗ anh đã gạch sẵn trong sách tham khảo, phần lớn đối với cô chẳng khác nào "sách trời". Mới đọc một lúc đã buồn ngủ, chỉ đành tìm chuyện khác để mua vui.
Trong thời gian này, điều vui vẻ duy nhất đối với cô chỉ có Khương Nhạn Bắc. Cô nhìn anh ngồi thẳng lưng cách đó không xa, anh nghiêm túc cúi đầu đọc sách, thỉnh thoảng ghi chép lại, thoạt nhìn rất tập trung.
Thẩm Nam lặng lẽ ngắm chàng trai khôi ngô, gương mặt còn vương nét thiếu niên nhưng đã mang dáng dấp đàn ông, thuận tay vẽ vời lung tung. Đến khi người và vật sắp ra hình ra dạng mới nhận ra mình đã vô thức vẽ Khương Nhạn Bắc. Hồi nhỏ cô từng học vẽ, trình độ không cao, nhưng cũng vẽ ra được.
Sắp đến giờ ăn trưa, ra khỏi thư viện, cô nhanh chóng cất sách rồi đuổi theo Khương Nhạn Bắc, xé bức phác họa khỏi cuốn sổ rồi đưa cho anh: "Tặng anh nè."
Khương Nhạn Bắc nhíu mày nhìn tờ giấy, trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi: "Cô ngồi đến tận trưa là để vẽ thứ này đó hả?"
Thẩm Nam nói: "Tôi đọc sách mà, chỉ là lúc mệt mỏi mới vẽ một chút. Anh xem có giống mình hay không?"
"Xấu như ma." Khương Nhạn Bắc lườm cô rồi kẹp tờ giấy phác họa vào quyển sách trong tay, sau đó nói: "Hai ngày nữa tôi sẽ đưa dàn ý đề cương cho cô, cô phải đọc hết sách tham khảo mà tôi đã đưa, sau đó dựa vào dàn ý của tôi mà viết. Có gì không hiểu thì có thể hỏi tôi."
"OK." Thẩm Nam nhìn gương mặt đẹp trai của anh, gật đầu, nhưng bỗng dưng có chút chột dạ.
Anh chân thành giúp đỡ cô, nhưng mục đích duy nhất của cô chỉ là tiếp cận anh. Anh vốn là kiểu đàn ông mà cô tuyệt đối không bao giờ trêu chọc, nhưng khi cần đến một nơi để trút hết nhưng cảm xúc không sao giải tỏa đó, cô đã tìm đến anh, có lẽ là người đầu tiên mà từ nhỏ đến giờ cô thật sự thích.
Hai ngày sau, Khương Nhạn Bắc đã viết xong dàn ý đề cương và gửi cho cô. Khi hai người gặp nhau ở thư viện, anh còn đưa cô một chồng tài liệu luận văn chuyên ngành đã sắp xếp và in ra, còn cả đề cương nghiên cứu anh đã nộp cho trường.
"Cô viết phần tổng quan nội dung nghiên cứu, rồi gửi cho tôi chỉnh sửa."
Dù giọng anh vẫn lạnh như băng, nhưng lần này giúp cô, anh thật sự nghiêm túc. Do đó Thẩm Nam có cảm xúc phức tạp với việc này. Một là chột dạ vì đã lừa anh, hai là mừng thầm vì có thể thành công tiếp cận anh.
Đương nhiên, trong những ngày tháng hoang đường của cô, sự khấp khởi còn hơn cả chột dạ.
Cô cười toe toét: "Lớp trưởng, anh thật sự rất tốt, cũng không biết làm sao để cảm ơn anh, tôi muốn mời anh ăn cơm. Anh yên tâm, bây giờ tôi chỉ tập trung vào việc du học, tuyệt đối không có ý đồ gì không đứng đắn."
Khương Nhạn Bắc thản nhiên nhìn cô: "Nào cô nộp đơn thành công rồi hẵng mời."
Nói đoạn, anh chuẩn bị rời đi, đi được vài bước, quay người lại nói: "Cô phải nhanh lên, tôi đã kiểm tra thời hạn nộp đơn, các trường đều có hạn đến giữa tháng 3, tức là chưa đầy hai tháng nữa, mà tài liệu nghiên cứu cần nhiều thời gian. Tôi sẽ ở trường trước Tết, nếu cô có vấn đề gì thì cứ việc tìm tôi bất cứ lúc nào."
Thật ra, những ngôi trường mà anh liệt kê, Thẩm Nam chẳng nhớ nổi tên đầy đủ. Hồi đó cô nhờ anh hướng dẫn, anh hỏi cô muốn nộp vào trường nào, cô nói không biết, chỉ cần gần trường anh học là được. Còn giấu đầu hở đuôi mà bổ sung một câu, ra nước ngoài, có bạn bè quen biết thì có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Khương Nhạn Bắc chỉ nhìn cô đầy kỳ lạ, thế mà chẳng nói gì, sau hai ngày đã gửi thông tin của các trường học cho cô.
Có điều, cô không hề đọc kỹ. Ban nãy nghe anh nói những thời hạn của các trường, cô cũng không buồn để tâm, cười tít mắt: "Tôi biết rồi, cảm ơn lớp trưởng."
Khương Nhạn Bắc nhìn cô rồi ung dung rời đi.
Thẩm Nam không biết gì cả, điều duy nhất cô biết là đề cương nghiên cứu của Khương Nhạn Bắc có vẻ rất đỉnh, tại sao lại nói là "có vẻ", bởi vì với lĩnh vực công nghệ gen sinh vật, cô hoàn toàn mù tịt.
Mà cô tự viết xong dàn ý cũng tự cho rằng là rất hay, chỉ là cô không quan tâm đến điều đó. Cô không định ra nước ngoài, chỉ dùng cách đó để tiếp cận anh thôi.
Về sau, cô gọi anh ba lần một ngày, hỏi bừa một vấn đề nào đó. Chẳng qua cô thật sự quá cẩu thả, chàng trai ở đầu dây bên kia là sinh viên ưu tú nhất của khoa Sinh học nên biết rõ cô đang nói vớ vẩn, không khỏi mắng cô một trận rồi nhắc nhở cô mau đọc thêm tài liệu.
Đứa trẻ từ nhỏ luôn được chiều chuộng như Thẩm Nam đương nhiên rất phản cảm với việc bị người khác dạy dỗ. Cô quậy phá suốt mấy năm, Thẩm Quang Diệu cũng bạt tai cô một cái. Vì vậy, cô cảm thấy mình chẳng khác nào ngậm đắng nuốt cay khi trêu chọc Khương Nhạn Bắc.
May mà cô mặt dày, cũng biết đó là vấn đề của mình, nên bình thường đều như nước đổ đầu vịt.
Đề cương nghiên cứu cũng chỉ làm đối phó, mấy ngày sau, họ hẹn nhau ở thư viện để "nộp bài tập". Khương Nhạn Bắc đọc lướt qua một phần cô viết, sắc mặt tái mét, gõ mặt bàn ra hiệu cô ra ngoài với mình.
Thẩm Nam cà lơ phất phơ theo anh ra ngoài.
"Đây là phần cô viết đấy à?"
Thẩm Nam gật đầu, vẻ mặt đầy đau khổ: "Đúng. Thức mấy đêm liền mới viết được đấy." Ha ha, mới lạ đó.
Khương Nhạn Bắc cười khẩy: "Tôi thấy cô hoàn toàn không định nộp đơn vào trường nào, đúng chứ?"
Thẩm Nam thót tim, vội nói: "Tôi có ý định thật mà."
Khương Nhạn Bắc nghiêm giọng: "Vậy cô cảm thấy thứ này có thể nộp được sao? Cô chỉ tùy tiện trích vài đoạn trong sách, tôi đọc lướt qua cũng biết, cô nghĩ các giáo sư nước Mỹ không nhìn ra à?"
Thẩm Nam nói: "Anh cũng biết tôi mất gốc, không thể bổ sung trong trong thời gian ngắn, chứ sao lại nhờ học sinh xuất sắc như anh dạy tôi chứ."
Khương Nhạn Bắc nhíu mày nhìn cô chằm chằm.
"Hay là tôi sửa lại." Thẩm Nam né tránh ánh mắt lạnh lẽo như sao trời của anh, chột dạ vươn tay muốn giật tờ giấy trong tay anh, nhưng lại bị anh né tránh.
"Bỏ đi, để tôi sửa cho cô. Cô về đọc thêm sách tham khảo, các chương sau cô phải tự viết đấy."
Thẩm Nam cười toe toét: "Lớp trưởng, anh quá tốt. Tôi chân thành mời anh đi ăn để bày tỏ lòng biết ơn này."
Khương Nhạn Bắc dứt khoát từ chối: "Không cần."
***
Sau khi trường chính thức nghỉ đông, khuôn viên trường vắng tanh, người đến thư viện cũng ít ỏi. Quả nhiên Khương Nhạn Bắc ở lại trường, vừa sửa luận văn tốt nghiệp, vừa chuẩn bị cho buổi phỏng vấn từ xa.
Mỗi ngày Thẩm Nam đều mượn cớ viết đề cương nghiên cứu để đến thư viện tìm anh. Hai ngày đầu, cô ngồi ở đối diện anh, anh đứng dậy cầm sách sang chỗ khác, nhưng sau này anh đã bỏ ý định đó, dưới ánh mắt đầy lộ liễu của Thẩm Nam, anh đều coi như không khí.
Buổi trưa ra khỏi thư viện, ngày nào cũng có cuộc đối thoại như sau.
"Lớp trưởng, tôi mời anh đi ăn nhé!"
"Không cần."
"Vậy anh mời tôi đi."
"Cô chờ đi."
Nhưng tất nhiên là chẳng đợi được gì, có điều việc ăn cùng nhau không hề khó. Bởi vì mùa đông giá rét, căn tin gần thư viện nên chỉ cần đi bộ. Cứ đến giờ ăn, khi thấy anh ra khỏi thư viện, Thẩm Nam sẽ lập tức thu dọn sách vở và đuổi theo.
Ngoài việc nói đến việc nộp đơn du học, Khương Nhạn Bắc hoàn toàn không để ý đến cô. Nghe thấy cô nói "Chờ tôi", anh càng bước nhanh hơn.
Anh có dáng người cao, chân dài. Thẩm Nam phải chạy một đoạn khá xa mới đuổi kịp anh.
"Dù sao chúng ta đều đến căn tin, anh không chờ tôi đi chung sao?" Thẩm Nam lần nào cũng phàn nàn.
Khương Nhạn Bắc lườm cô, đeo tai nghe rồi sải bước.
Thẩm Nam liều một phen, mặt dày mày dạn túm chặt lấy áo anh không buông tay.
"Cô buông ra."
Thẩm Nam ngoảnh mặt làm ngơ.
Khương Nhạn Bắc gạt tay cô ra, dứt khoát bỏ chạy. Thẩm Nam hừ một tiếng rồi chạy theo, hai người rượt đuổi đến căn tin. Sau khi lấy món, Thẩm Nam không đi tìm chỗ ngồi mà bưng khay cơm đi theo sau anh, anh ngồi ở đâu, cô sẽ ngồi đối diện ở đó.
Cô vốn quen được người ta nâng niu như sao vây quanh trăng, chưa từng bao giờ phải mặt dày mày dạn đối xử với một chàng trai như thế này. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Khương Nhạn Bắc rõ ràng rất phiền nhưng lại bất lực trước cô, cô đều cảm thấy thú vị. Đó là nhược điểm của một người đàn ông được dạy dỗ quá tốt, luôn giữ phép lịch sự và tôn trọng với phụ nữ.
Trong những năm đại học, Thẩm Nam chỉ ăn ở căn tin trường vài lần, mà sau khi vào kỳ nghỉ đông, thức ăn ở căn tin vừa ít vừa dở. Lần nào cô cũng lấy một đống, cuối cùng vứt hơn nửa, quả nhiên lại bị Khương Nhạn Bắc phê bình.
Dù thế nào, nửa tháng trước Tết, ngày nào hai người cũng gặp nhau. Thỉnh thoảng sáng sớm Thẩm Nam lười dậy, Khương Nhạn Bắc còn phải gọi điện để đánh thức cô, hối cô mau mau viết đề cương.
Anh giúp cô sắp xếp những tài liệu tham khảo, cô còn chả thèm đọc. Tuy anh đã viết cho cô chương đầu, nhưng sau đó cô vẫn không viết được gì ra hồn.
Mỗi lần viết xong một chương, đưa cho Khương Nhạn Bắc sửa đều bị anh phê bình thẳng thắn. Sau khi dạy dỗ xong, anh nhìn gương mặt cô hiện lên dòng chữ "Trình độ tôi chỉ tới đó" đầy bất khuất, cuối cùng anh sa sầm mặt, đành mang về sửa cho cô.
Nói là sửa, chi bằng nói viết lại cho cô.
Chữ anh rất đẹp, bất giác đề cương nghiên cứu đã hoàn thành được một nửa, mà phần lớn đều là công lao của Khương Nhạn Bắc.
Nửa tháng ngắn ngủi, hai người duy trì một kiểu quan hệ kỳ lạ: rõ ràng chẳng thể coi là thân thiết, vậy mà ngày nào cũng gặp nhau, cùng vào thư viện 'học', rồi lại cùng xuống căn tin. Dù họ ít khi giao tiếp, hầu như đều là Khương Nhạn Bắc mắng cô, nhưng lại dấy lên một cảm giác thân thiết đến lạ.
Bốn năm Đại học, hai người vốn xa lạ lại trở nên gần gũi vào khoảng thời gian này, giống như hai đường thẳng song song bỗng có một điểm giao nhau.
Mùa đông năm đó vốn rét buốt, nhưng Thẩm Nam lại cảm thấy ấm áp hơn những năm trước rất nhiều.
À phải rồi, đó cũng là mùa đông đầu tiên cô mặc áo lông sau khi trưởng thành.