Năm nay lại là một mùa đông giá rét, sau Tết, một trận bão tuyết ập xuống rồi trời kéo mưa dầm, âm u cả ngày, đến cả vũng bùn cũng không kịp khô. Thẩm Nam lấy được tiền thưởng cuối năm, nhiều lần muốn gọi điện mời Khương Nhạn Bắc đi ăn nhưng ý trời không cho, đành thôi.
Tuy rằng thời tiết dạo này không đẹp, nhưng đối với Thẩm Nam, năm nay là một năm rất thuận lợi, trả sạch nợ, còn có chút tiền tiết kiệm. Hồi đó, hơn 200 nghìn tệ với cô chỉ là tiền tiêu vặt, bởi vì không phải tiền cô cực khổ làm ra nên không quan tâm. Nhưng nay đã khác xưa, đó là số tiền cô tích góp từng chút một, do đó cô rất trân trọng.
Mấy năm qua, cô luôn cảm thấy tương lai mơ hồ, ngoài việc nuôi gia đình ra thì không dám nghĩ đến những chuyện khác, nhưng bây giờ nhìn số tiền tiết kiệm, cô bắt đầu tơ tưởng đến một vài chuyện.
Dù sao Thẩm Quang Diệu cũng từng là doanh nhân thành công, bộ óc kinh doanh và ánh mắt đầu tư không tệ. Muốn gầy dựng cơ nghiệp và chấn hưng nhà họ Thẩm thì không mấy thực tế, nhưng nếu gia đình chung tay, cố gắng để có một cuộc sống tốt hơn, thì không phải việc gì khó.
Nhưng chưa kịp nghĩ ra sẽ đầu tư vào lĩnh vực nào, Thẩm Nam đã có một chuyến công tác đột xuất liên quan đến dự án IWF. Hóa ra đây là lần đầu quay phim ngắn công ích liên quan đến biển cả, nhân viên của hai nhà Tượng Tâm và IWF đã xảy ra mâu thuẫn.
Nghe nói nhân viên Tượng Tâm vứt rác xuống biển khiến nhân viên IWF tức điên, khiếu nại thẳng lên giám đốc Tượng Tâm. Để giữ quan hệ hợp tác tốt đẹp, lần thứ hai đến rừng mưa Tây Song Bản Nạp, sếp Lê đã cử quản lý khách hàng Thẩm Nam đích thân tới đó phụ trách và dẫn đội.
Bên IWF đã sớm khảo sát địa điểm, liên lạc người phụ trách ở bản địa. Bên Tượng Tâm có thêm Thẩm Nam, tổng cộng bốn nam và hai nữ.
Trên đường đến Tây Song Bản Nạp, tổ quay phim không ngừng phàn nàn.
"Người bên IWF đúng là khó khăn, tôi quay mấy năm nay, chưa từng gặp khách nào phiền phức như vậy."
"Chuẩn không cần chỉnh, lần trước quay ở vùng biển nông, ngay cả kem chống nắng cũng không cho bôi, nói là sẽ ảnh hưởng đến sinh vật biển, có cần làm quá như vậy không?"
"Người hướng dẫn nghiên cứu bên đó là căng nhất đấy. Tôi sơ ý làm rơi chai nước, chẳng những bắt tôi xuống biển nhặt lên, mà còn mách với sếp Lê."
Cô trợ lý Tiểu Diệp lên tiếng: "Làm rơi con khỉ khô. Rõ ràng là anh tiện tay vứt xuống biển. Chúng ta quay phim về chủ đề bảo vệ môi trường, anh thì phá hoại, thấy có hợp lý không? Giáo sư Khương không giận mới là lạ."
Cậu quay phim đó tên Tiểu Trần, hừ một tiếng: "Tôi thấy cô đã phải lòng gã giáo sư Khương đó rồi chứ gì? Tôi khuyên cô đừng mơ mộng nữa, người ta thanh cao, tầm nhìn cũng cao vời vợi, chắc chắn chả thèm ngó tới kẻ thô lỗ như cô đâu."
Tiểu Diệp nổi cáu: "Anh đừng có nói nhăng nói cuội."
Tiểu Trần cười phá lên, nói với Thẩm Nam: "Chị Nam, chị có thấy Tiểu Diệp hơi lạ không?"
Thẩm Nam mỉm cười nhìn hai thanh niên trẻ kia, không nói gì.
Tiểu Trần thở dài: "Hy vọng lần này giáo sư Khương đó đừng đến đây. Chúng tôi nào phải dân chuyên nghiệp, giáo sư nghiêm khắc ngồi đó nhìn chằm chằm, tôi sẽ có áp lực rất lớn."
Tiểu Diệp nói: "Giáo sư Khương tốt lắm đấy."
Tiểu Trần nói: "Tôi đâu nói anh ta xấu. Cơ mà..." Cậu ta ra hiệu bằng cánh tay: "Hơi soi mói."
Thẩm Nam cười nói: "Tôi biết giáo sư Khương, anh ấy quả thật rất nghiêm khắc. Nhưng chúng ta quay phim cho khách thì phải làm theo yêu cầu của họ."
Cô biết thật ra mọi người cũng chỉ là than phiền đôi chút mà thôi. Dù sao bọn họ cũng là bên B, như người ta vẫn nói: bên A hành hạ tôi cả ngàn lần, tôi vẫn đối đãi với bên A như mối tình đầu.
Tây Song Bản Nạp thật sự rất xa, đến Côn Minh còn phải đổi xe, đến khi xe chạy đến homestay ở thôn trong rừng mưa thì trời đã tối.
Đăng kí xong, đoàn người định về phòng thì có người gọi Thẩm Nam.
Thẩm Nam quay đầu lại, nhìn thấy bốn người bước vào, người gọi cô là Tần Quan, còn người đứng thấp thoáng sau lưng anh ta là Khương Nhạn Bắc bị Tiểu Trần cà khịa suốt cả đường.
Quả nhiên, cô nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt của Tiểu Trần.
"Cô Thẩm cũng tới sao?" Tần Quan hớn hở bước tới.
Thẩm Nam gật đầu: "Vâng, đến làm nhân viên hậu cần cho các anh, sẵn tiện quan sát công việc."
Tần Quan gặp cô rất vui vẻ, chào hỏi những nhân viên Tượng Tâm đã hợp tác lần trước, sau đó nói với cô: "Chắc tôi không cần giới thiệu giáo sư Khương nữa, chúng ta từng đi ăn chung đấy. Còn đây là trợ lý dự án và tình nguyện viên."
Thẩm Nam mỉm cười chào họ. Tình nguyện viên đang học nghiên cứu sinh, đây là hoạt động thực tập xã hội trong kỳ nghỉ đông của cô ấy. Cô ấy rất cởi mở, sau khi Tần Quan giới thiệu Thẩm Nam, bèn cười trêu: "Ái chà, chị Nam xinh quá. Tôi thích nhất là làm việc với người đẹp."
Bởi vì cùng là phụ nữ với nhau nên Thẩm Nam chỉ bật cười và lắc đầu.
Tiểu Trần cười hì hì tiếp lời: "Còn phải nói, chị Nam là hoa khôi của Tượng Tâm đấy."
Tần Quan cười nói: "Đúng vậy, lần đầu tiên gặp cô Thẩm, tôi còn tự hỏi, những phụ nữ trong ngành quảng cáo đều xinh như vậy sao?"
Khương Nhạn Bắc vẫn im lặng, giơ tay lên xem đồng hồ rồi nói: "Được rồi, chúng ta về phòng bàn kế hoạch quay phim ngày mai đi."
Họ vừa trải qua quãng đường dài, gương mặt đầy mệt mỏi. Tiểu Trần khẽ nói vào tai Thẩm Nam: "Thấy chưa? Em nói đúng mà, sắp tới chúng ta còn khổ dài dài."
Thẩm Nam lườm cậu ta, khẽ nói: "Xong sớm thì về nhà sớm." rồi vẫy tay: "Đi thôi, các cô cậu về phòng cất đồ đạc, sau đó tập hợp lại để làm việc."
Đoàn Tượng Tâm kéo va li vào thang máy, Thẩm Nam theo sau, vừa nhấc va li lên thì tay bỗng nhẹ bẫng. Cô ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Khương Nhạn Bắc bước tới từ lúc nào, trong lúc ngẩn ngơ, anh đã xách va li của cô đi trước.
Tần Quan đi trước cô, khi đến thang máy, đột nhiên sực nhớ ra, bèn quay đầu lại, nhìn thấy vali của Thẩm Nam đã được Khương Nhạn Bắc xách lên. Anh cười toe toét, chạy theo Tiểu Diệp ở phía trước: "Để tôi xách giúp cô."
Tiểu Diệp mỉm cười: "Cảm ơn anh Tần."
Đúng lúc vào bữa tối, đoàn người quyết định vừa ăn vừa thảo luận về buổi quay ngày mai. Phương án quay đã được soạn thảo, chẳng qua hai bên cần đối chiếu lại, sau đó là những điểm cần lưu ý. Họ họp đến tận 9 giờ, sau đó tạm biệt và về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Nam chung phòng với Tiểu Diệp, cô vừa tắm xong, bước ra phòng tắm. Tiểu Diệp giơ điện thoại lên, cười tít mắt: "Tần Quan muốn mời chúng ta đi ăn khuya, nhân viên công ty đã đến trước, chị Nam muốn đi ăn không?"
Thẩm Nam vừa sấy tóc vừa nói: "OK."
Tây Song Bản Nạp có khí hậu á nhiệt đới, quanh năm ấm áp, độ ẩm cao, đêm đầu đông không quá lạnh, chỉ cần mặc quần áo dài và áo khoác mỏng cũng đủ ấm.
Ở những vùng đất ấm áp như thế này, các khu chợ đêm đương nhiên rất nhộn nhịp. Khi Thẩm Nam và Tiểu Diệp tới quán ăn, những người khác đã ngồi vào bàn tròn. Tần Quan xem menu và gọi món, thấy hai người đến, anh ta vẫy tay: "Cô Thẩm, Tiểu Diệp, hai cô muốn ăn gì?"
Thẩm Nam nhìn lò nướng bên cạnh với đống than cháy đỏ, đáp: "Vài xiên nướng thôi."
Tiểu Diệp: "Tôi cũng vậy, nhiều rau ít thịt."
"OK." Tần Quan gọi phục vụ, gọi tất cả các món rau và một thùng bia, nhưng bị Khương Nhạn Bắc ngăn cản.
"Mọi người uống ít cho vui thôi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy."
Tần Quan vỗ trán, cười nói: "Cũng đúng, nhất là các cậu bên tổ kỹ thuật, uống nhiều ngày mai sẽ ảnh hưởng đến công việc."
Nói đoạn, anh ta sực nhớ ra, gọi phục vụ: "Chia làm hai phần, một phần đừng để ớt."
Trên bàn chỉ có hai chỗ trống, một ghế ở phía Tượng Tâm, một ghế ở phía IWF. Tiểu Diệp nhanh chân ngồi vào ghế bên công ty mình trước. Thẩm Nam đành phải ngồi giữa Khương Nhạn Bắc và tình nguyện viên Giai Giai.
Cô cười hỏi: "Có người không ăn cay được à? Thế thì nhạt nhẽo lắm."
Tần Quan nói: "Mọi người cũng ăn được ít nhiều nhỉ? Chỉ có giáo sư Khương không thể ăn cay, anh ấy đau dạ dày, tôi cũng mới biết."
Thẩm Nam sững sờ, nhớ lại bữa ăn hôm nọ. Độ cay các món Hồ Nam chắc chắn còn ghê gớm hơn quán món ăn Vân Nam lề đường, chẳng phải anh đã ăn rất nhiều sao? Cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh với ánh mắt đầy khó hiểu.
Dưới ánh đèn đêm mờ, Khương Nhạn Bắc hờ hững nói: "Bình thường cũng ăn được, gần đây dạ dày không còn đau nữa."
Thẩm Nam gật đầu hỏi: "Vậy anh muốn gọi một phần cháo không?"
Khương Nhạn Bắc thản nhiên nhìn cô: "Không cần, tôi không đói, ăn một chút là được."
Ở đây đều là người trẻ, Tần Quan là người lớn tuổi nhất cũng chỉ hơn ba mươi, bầu không khí cũng không tệ. Nhất là đàn ông ở cùng một chỗ, mấy xiên nướng cùng vài ly bia đã bắt đầu trêu đùa.
Tiểu Trần thấy Tần Quan thỉnh thoảng cứ xum xoe Thẩm Nam ngồi cách đó vài ghế, hí hửng nói: "Anh Tần, chị Trần là hoa khôi của công ty đấy. Những 'vệ tinh' có thể xếp hàng từ tầng 16 đến hầm giữ xe. Nhưng chị ấy chẳng ưng ai, đến nay vẫn độc thân. Các chàng trai hào hoa vẫn còn cơ hội."
Thẩm Nam phì cười: "Sao tôi không biết có nhiều người theo đuổi tôi vậy?"
Tiểu Trần: "Do chị chuyên tâm làm việc. Mỗi lần sếp Lê đến kiểm tra phòng em đều lấy chị làm tấm gương để bọn em học tập. Có khi vài năm nữa chị được lên làm sếp đấy."
Thẩm Nam lắc đầu, bật cười: "Đừng nói linh tinh, người khác nghe thấy sẽ không hay."
Tiểu Trần nói: "Ở đây không có nhân viên bên phòng chị, chỉ có phòng sáng tạo. Bên bộ phận sáng tạo bọn em thích nhất là làm khách hàng của chị, dễ nói chuyện, dễ trao đổi. Còn hai quản lý kia lúc nào cũng làm như ta đây ghê gớm lắm, coi mình là sếp, sai bảo bọn em thì khỏi phải nói, hễ không vừa ý là chạy đi mách lẻo với sếp tổng."
Những người khác cũng nhao nhao hùa theo.
Đó là sự thật, tuy Thẩm Nam có xích mích với các quản lý bộ phận khách hàng khác vì cạnh tranh trong công việc, nhưng đối với các phòng khác, nhất là đồng nghiệp phòng sáng tạo, cô đều có quan hệ tốt. Cô biết cách đối nhân xử thế để công việc của mình thuận lợi, thoải mái hơn.
Song, dù hiện tại không có nhân viên bộ phận khách hàng như Tiểu Trần đã nói, nhưng cô biết có câu "tai vách mạch rừng", bèn cười nói: "Ai cũng muốn làm việc thật tốt, chỉ là mỗi người có cách làm việc khác nhau. Mọi người mau ăn rồi về sớm nghỉ ngơi, ngày mai mới làm việc được."
Tần Quan cười nói: "Cô Thẩm vừa tốt tính vừa xinh đẹp, được mọi người yêu thích là chuyện rất bình thường."
Thẩm Nam chợt cười một cách gượng gạo sau khi nghe anh ta đánh giá, bất giác nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đã im lặng rất lâu.
Khương Nhạn Bắc đã ngừng ăn, lười biếng tựa vào ghế, cầm một cốc nước nóng, uống chầm chậm, nhìn cô với ánh mắt trầm tĩnh. Nhưng khi cô quay sang nhìn anh, anh lại lặng lẽ nhìn sang nơi khác.
Trái tim Thẩm Nam hẫng một nhịp, ban nãy anh đang nhìn mình sao?
Ăn khuya nên không thể ngủ sớm, mấy năm nay Thẩm Nam đã quen thức khuya dậy sớm, do đó chưa đến 7 giờ thì cô đã tỉnh. Họ sẽ xuất phát lúc 8 giờ 30 phút, giờ này còn sớm, báo thức của Tiểu Diệp cũng chưa reo nên cô không đánh thức cô ấy. Cô khẽ khàng đánh răng, rửa mặt rồi ra ngoài.
Phía sau khách sạn có một vườn hoa, khí hậu vùng này khá tốt nên thực vật vẫn sinh trưởng mạnh mẽ vào mùa đông, nhiều loại hoa không biết tên cũng đương nở rộ, không khí trong lành tạo cảm giác thư thái.
Thẩm Nam đang đắm mình giữa thiên nhiên thì nhìn thấy một người đàn ông tập đu xà trong nắng sớm.
Cô nhận ra đó là Khương Nhạn Bắc, do dự một lát rồi bước tới chào hỏi, nhưng anh chẳng ừ hử gì, nhìn kỹ lại thì thấy anh đã đeo tai nghe.
Cô vỗ vào lưng anh.
Mặc dù cô chỉ chạm nhẹ rồi buông tay ngay, nhưng vì anh chỉ mặc áo thun mỏng, vẫn cảm giác được sự cứng rắn một cách rõ ràng.
Mà Khương Nhạn Bắc đắm chìm trong âm nhạc và vận động, bất thình lình có người vỗ vào lưng mình, anh thả tay rồi nhảy xuống đất.
Anh quay đầu lại, nhíu mày nhìn cô, sau đó hàng mày giãn ra, tháo tai nghe xuống.
Thẩm Nam thấy mình mới chạm vào anh đã nhảy xuống, suýt nữa thì giật mình, cười xòa: "Trông thấy anh tập ở đây, bèn đến chào."
Sau khi anh giúp cô lấy được dự án IWF và cô nói xin lỗi anh vì những chuyện năm đó, bây giờ cô đã tự nhiên hơn khi gặp anh. Suy cho cùng, cô không còn là cô gái ngây thơ, ngông cuồng năm đó, mà là một người phụ nữ thành thục hiểu chuyện.
Khương Nhạn Bắc hỏi: "Cô dậy sớm thế?"
"Quen rồi."
Nghe cô thản nhiên đáp, Khương Nhạn Bắc bỗng nhớ đến năm đó, không chỉ một lần anh đi ngang qua khách sạn 5 sao ngoài cổng trường vào buổi trưa, nhìn thấy cô với gương mặt ngái ngủ vì say rượu, vừa ngáp vừa bước ra từ trong khách sạn.
Anh lặng lẽ nhìn cô gái trước mặt.
Cô vẫn là Thẩm Nam mình từng quen sao? Gương mặt không thay đổi, vẫn xinh đẹp rực rỡ, trùng khớp với gương mặt mà anh cố gắng quên đi suốt mấy năm nay, nhưng vẫn nhớ mãi trong lòng.
Thật ra, nếu nói cô mang vẻ đẹp tuyệt sắc thì cũng không hẳn. Từ nhỏ anh đã gặp rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp, khách quan mà nói thì có không ít người đẹp hơn cô. Nhưng những khuôn mặt mỹ lệ đó chẳng để lại ấn tượng sâu sắc với anh, chỉ có giọng nói và ngoại hình của cô gái trước mặt là luôn hiện rõ trong đầu anh bao năm nay.
Nhưng hình như cô đã hoàn toàn lột xác. Những sự tùy hứng và ngạo mạn trên người cô đã biến mất. Tối qua lúc ăn cơm, anh có thể nhìn ra được. Cô ứng xử và làm việc một cách ôn hòa và kỷ luật, thậm chí là quá cẩn thận.
Cuộc sống cuối cùng đã dạy cho cô gái hoang đường đó cách làm người.
Đó có phải chuyện tốt hay không? Có lẽ phải, nhưng cũng không hẳn. Bởi vì nó cho thấy cuộc sống cô đã trải qua chắc chắn rất tàn khốc.
Khương Nhạn Bắc bỗng nhiên cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ.
Thẩm Nam thấy anh im lặng, bèn hỏi: "Tôi quấy rầy anh à?"
Khương Nhạn Bắc bừng tỉnh, lắc đầu: "Tôi dậy sớm, rảnh rỗi nên đến vườn hoa đi dạo, nhìn thấy xà đơn, muốn vận động một chút."
"Anh có thường xuyên tập thể dục không?"
Khương Nhạn Bắc: "Vì đa phần phải ra ngoài làm việc, giữ sức khỏe tốt là điều nên làm."
"À." Thẩm Nam gật đầu, chợt nghĩ đến gì đó, hỏi tiếp: "Bệnh dạ dày của anh đã đỡ chưa?"
Khương Nhạn Bắc: "Bệnh nhỏ ấy mà, chú ý ăn uống là được."
Hai người đứng đối diện nhau, nói mấy câu rồi chẳng biết nói gì. Quamột hồi lâu, Thẩm Nam chỉ về phía sau: "À... Cũng sắp đến giờ làm, tôi về phòng bảo họ chuẩn bị, xuống dưới tập hợp với mọi người rồi cùng ăn sáng nhé."
Khương Nhạn Bắc gật đầu.
Thẩm Nam nhìn anh, sau đó rời đi.
Đường dưới chân được lát đá cuội, cô mang dép lê, vì đi hơi nhanh nên khi đến mái hiên homestay, suýt nữa thì tông vào người khác.
Khương Nhạn Bắc nhìn bóng lưng của cô, nhếch môi cười, thở dài.
***
7 giờ 40 phút, Thẩm Nam và nhân viên Tượng Tâm đến phòng ăn, họ đến trước các nhân viên IWF.
Sau khi ngồi xuống, cô nhắc nhở: "Mọi người kiểm tra đồ đạc cẩn thận, tránh việc lên xe rồi lại quay về lấy, rất mất thời gian."
Tiểu Diệp mở túi xách, hào hứng giơ tay: "Em mang đủ rồi."
"Các cô cậu còn lại thì sao? Máy móc có vấn đề gì không?"
"Không sao, không có vấn đề, đã kiểm tra rồi."
Thẩm Nam lại hỏi: "Tiểu Trần, kiểm tra máy bay không người lái chưa?"
"Rồi ạ."
"Pin dự phòng thì sao?"
Tiểu Trần đực mặt ra, vỗ trán: "Quên thật, may mà chị Nam nhắc em." Nói đoạn, cậu ta chạy ra khỏi phòng ăn.
Thẩm Nam bật cười, lắc đầu, quay sang thì thấy bốn người bên IWF đã đến, Khương Nhạn Bắc dẫn đầu nhóm, mặc áo khoác dù. Khi cô vừa nhìn thì vừa khéo giao mắt với anh.
Tần Quan niềm nở bước tới: "Cô Thẩm chu đáo quá." Vừa nói vừa định ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nam, nào ngờ một người đã ngồi xuống trước.
Thấy người đó là Khương Nhạn Bắc, anh ta chẳng nói gì, mỉm cười ngồi vào ghế bên cạnh.
Trước khi ăn sáng, anh ta cất lời: "Hôm nay theo kế hoạch, chúng ta sẽ quay đường đi để thu hút điểm tham quan. Tuyến đường mà chúng ta quay lần này vốn được xem là điểm tham quan nổi tiếng, nhưng dù sao cũng là rừng rậm, có thể sẽ xảy ra một số tình huống khó lường. Mọi người hãy bám sát người hướng dẫn, đừng để tách đoàn. Nếu phải tách ra quay riêng thì phải bằng giữ liên lạc bộ đàm 24/7. Giáo sư Khương, anh muốn bổ sung thêm vấn đề cần lưu ý nào không?"
Khương Nhạn Bắc khẽ cười: "Tôi đã nói hết từ hôm qua, hôm nay đi bộ đường dài, mọi người phải chuẩn bị tâm lý. Chúng ta chỉ có hai ngày để quay, chỉ cần muộn một ngày thì phải vào rừng lần nữa, chắc là mọi người đều không muốn. Nhất là ba cô gái này, phải chuẩn bị tâm lý đấy."
Tiểu Diệp cười hì hì: "Giáo sư Khương yên tâm, phái nữ chúng tôi tuyệt đối sẽ không vướng chân các anh."
Khương Nhạn Bắc nhìn sang Thẩm Nam: "Cô thế nào?"
Thẩm Nam cảm thấy anh rõ ràng có ý khác, bởi vì năm đó lần duy nhất cô tham gia đoàn leo núi mùa xuân, không chỉ vướng chân vướng tay, mà suýt thì "quậy đục nước", nếu các bạn khác nổi nóng, có khi cô đã bị quăng xuống núi.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh, nhanh chóng chột dạ nhìn sang chỗ khác, giả vờ không biết gì: "Tôi chắc chắn là không sao."
Khương Nhạn Bắc khẽ cười, gật đầu: "OK, vậy tôi không còn gì để nói nữa."