Ăn sáng xong, đoàn người chính thức xuất phát. Họ thuê hai chiếc xe việt dã, người hướng dẫn là anh chàng Kiệt Trạch dân tộc Cơ Nặc, dáng người trung bình, làn da ngăm đen toát lên vẻ khỏe khoắn.
Xe chạy bon bon trên đường lớn, trước khi vào rừng mưa, hai chiếc máy quay đã được lắp sẵn trên chiếc xe phía trước. Ba cô gái đi xe sau, có thêm người hướng dẫn lái xe và Khương Nhạn Bắc ngồi ở ghế phụ.
Đi ngang qua khu rừng cao su, Tiểu Diệp không nhịn được thốt lên: "Hàng cây đều và ngay ngắn quá."
Tình nguyện viên Giai Giai của IWF hờ hững đáp: "Đẹp gì đâu? Rừng cao su này mang tên rừng sa mạc, cô có biết lý do là gì không?"
Tiểu Diệp thắc mắc: "Tại sao thế?"
Trình Giai Giai nói: "Vì rừng cao su do con người trồng với số lượng lớn từ những năm 80–90. Mà trước khi trồng, một bước quan trọng là đốt trụi rừng, rồi cày xới sâu vào lớp đất, dọn sạch cả một vùng đất rộng. Sau khi trồng còn phải sử dụng thuốc diệt cỏ để loại bỏ toàn bộ cỏ dại, chỉ để lại cây cao su. Ở nhiều nơi còn sử dụng glyphosate; ngoài lợn rừng và mối, trong những cánh rừng cao su mênh mông hầu như không còn thấy bất kỳ loài động vật nào khác. Qua một thời gian dài, diện tích rừng mưa ngày càng nhỏ, tính đa dạng của sinh vật bị phá hoại nghiêm trọng, đất bị rửa trôi. Cô không nhận ra khi nhìn từ xa, cả khu rừng cao su có lớp đất vàng khè, giống hệt sa mạc sao? Con sông bên cạnh cũng có màu đỏ, đó là do hiện tượng xói mòn đất gây ra."
Kiệt Trạch cười nói: "Thế à. Chúng tôi đều gọi đó là vùng chim không bay, rắn không bò."
Tiểu Diệp kinh ngạc: "Đến mức đó à?"
"Chứ còn gì nữa. Con người vì tiền mà bất chấp mọi hậu quả. Ở đây có rất nhiều rừng cao su, đều được trồng sau khi rừng bị chặt phá bừa bãi và khai thác gỗ trái phép."
Thẩm Nam cũng rất bất ngờ, khi nhìn khu rừng cao su ngay ngắn, cô không cảm thấy đẹp như Tiểu Diệp. Dù sao cô cũng có chút hiểu biết về sinh vật, nếu chỉ trồng một loại cây trong rừng thì nào phải chuyện tốt lành gì. Tuy nhiên, vì đó đều là rừng cây công nghiệp nên cô không hề nghĩ nhiều.
Tiểu Diệp căm phẫn: "Con người đúng là quá tham lam, đúng không giáo sư Khương?"
Khương Nhạn Bắc vốn nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe cô ấy hỏi, bèn mở mắt ra, cười nói: "Kinh tế đang phát triển thì phải đánh đổi một số thứ. Khu vực dân tộc thiểu số khác với thành thị, rõ ràng có rất nhiều ngành nghề có thể phát triển, vậy mà vẫn ở trong tình trạng nghèo đói lâu dài. Những năm đầu, cao su rất đắt đỏ, nhựa trắng dưới lớp vỏ cây đó tựa như "dòng chảy vàng", mang đến của cải cho dân địa phương, vì thế mọi người tất nhiên đều đổ xô trồng trọt. Điều đó cũng không thể gọi là tham lam, chỉ có thẻ nói là vì cuộc sống thôi. Khi việc ấm no còn chưa được đảm bảo, bảo vệ sinh thái chỉ là một điều không thiết thực. Nhưng giờ kinh tế đã phát triển, bảo vệ rừng mưa cũng được ưu tiên từ rất sớm, nhiều nơi đang tiến hành bỏ trồng cao su để khôi phục lại rừng."
Giọng anh êm ái, khiến Thẩm Nam không khỏi chăm chú lắng nghe.
Kiệt Trạch gật đầu: "Hồi đó nhà tôi cũng thoát nghèo nhờ cao su, song bây giờ du lịch ở đây phát triển, thu thập của gia đình không dựa vào cao su nữa."
Tiểu Diệp cười tít mắt, gật đầu: "Làm việc với giáo sư Khương, quả thật đã được mở mang tầm mắt."
Khương Nhạn Bắc quay đầu lại, nhìn về phía sau, chính xác là nhìn Thẩm Nam, cười lớn: "Tôi còn sợ các cô cậu nghĩ tôi đang giảng dạy, nghe mà nhàm tai. Khi tôi lên lớp, có một sinh viên ngủ từ đầu đến cuối đấy."
Tiểu Diệp ngạc nhiên: "Cũng có người ngủ trong lớp của giáo sư Khương sao?"
Khương Nhạn Bắc: "Tất nhiên là có rồi. Hồi đại học, trong viện tôi có một giảng viên nổi tiếng, lớp học đó lúc nào cũng chật kín sinh viên, nhưng lại có người ngủ say như chết trong lớp đấy."
Thẩm Nam càng nghe càng cảm thấy sai sai, chẳng lẽ anh đang ám chỉ đến mình? Năm đó đúng là trong viện có một giáo sư đức cao vọng trọng, rất được sinh viên yêu thích, chỉ có cô tiết nào cũng ra ghế sau mà đánh một giấc, vì vậy đã khiến các fans của giáo sư đó bất mãn, cô nghi ngờ Khương Nhạn Bắc cũng nằm trong số đó.
Cô lườm nhìn anh, anh chỉ mỉm cười, quay đầu lại, tiếp tục nghỉ ngơi.
Hôm nay, họ vẫn chưa vào khu rừng nguyên thủy, chỉ quay xung quanh rừng và hang động, cả hai đều là điểm tham quan hấp dẫn, khoảng cách khá xa nên hành trình rất vội vàng. Không biết vì mùa đông hay vì đây là những địa điểm không ngớt khách du lịch, động vật hiếm khi xuất hiện, dù đã quay đến khu hoang dã nhưng vẫn không nhìn thấy nhiều loài động vật.
Bởi vì đây đều là những điểm tham quan đã phát triển, cơ sở hạ tầng đầy đủ, phần lớn cảnh quay chỉ cần thực hiện ngay tại đài ngắm cảnh là xong. Mọi việc diễn ra suôn sẻ, nhưng cũng hơi nhạt nhẽo.
Bởi vì hành trình khá gấp gáp, cả ngày bôn ba trên đường, khi trở về homestay thì trời đã tối, họ chỉ ăn qua loa rồi về phòng nghỉ.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, đã 9 giờ, nhưng dù mệt đến đâu cũng phải đúng giờ mới ngủ được. Tiểu Diệp nằm trên giường, gọi điện làm nũng với bố mẹ.
Cô gái có gia đình hoàn hảo thật sự rất hạnh phúc, mới chịu khổ một chút đã nũng nịu với bố mẹ, vì bố mẹ là chỗ dựa vững chắc nhất của họ.
Mà Thẩm Nam chỉ có bức tường vỡ Thẩm Quang Diệu, mấy năm nay dù khổ cực đến đâu, cô cũng chưa từng than thở với ông, bởi vì cô biết, ngoài khiến Thẩm Quang Diệu khó chịu ra, thì chẳng được ích lợi gì.
Cô nhìn cô ấy lăn lộn trên giường và lải nhải, bật cười rồi mặc áo khoác ra ngoài.
Trong vườn hoa vắng tanh, Thẩm Nam ngồi xuống ghế gỗ, mười mấy độ vào ban đêm là tiết trời mát mẻ hiếm có ở thôn phương Nam, thêm sự ẩm ướt của cây cối khiến người ta khoan khoái, dễ chịu.
Cô lấy điện thoại ra, gọi video cho Thẩm Quang Diệu. Cuộc gọi được nhận rất nhanh, Thẩm Ngọc xuất hiện trên màn hình với gương mặt bầu bĩnh.
"Chị ơi." Cậu bé hớn hở nói lớn.
Thẩm Nam cười: "Em chưa ngủ à?"
Thẩm Ngọc: "Không sao, giờ đang kỳ nghỉ đông, bố bảo em ngủ muộn một chút cũng được. Em và bố đang chờ điện thoại của chị đây."
Thẩm Nam phì cười: "Hôm nay em ở nhà làm gì thế?"
Thẩm Ngọc nói: "Học nhận biết chữ, chăm sóc bố."
"Chăm thế nào?"
"Bưng trà, rót nước, còn rửa rau củ nữa ạ."
"Rau củ gì?"
"Cà chua bi dì Trương mua, rất ngọt. Em có để dành trong tủ lạnh cho chị, chờ chị về ăn."
"Em cứ ăn đi, rau củ để lâu sẽ dễ hỏng đấy. Khi nào chị về rồi đi mua sau."
Thẩm Ngọc bĩu môi: "Vâng ạ. Khi nào chị về ạ? Em nhớ chị quá."
Thẩm Nam: "Hai ngày nữa."
Thẩm Ngọc đáp vâng rồi đưa điện thoại cho Thẩm Quang Diệu. Thấy gương mặt già nua xuất hiện trên màn hình, Thẩm Nam nói: "Bố ạ, nhà cửa ổn không?"
Thẩm Quang Diệu nói: "Ổn lắm. Bố nghe trên mạng nói trong rừng mưa rất nguy hiểm, trâu rừng, rắn độc ở khắp nơi. Con phải cẩn thận."
Thẩm Nam cười: "Nào ghê gớm như vậy?"
Thẩm Quang Diệu: "Dù sao con cũng nên cẩn thận, mặc đồ mang giày cho thật kín."
"Con biết rồi. Bọn con có người hướng dẫn và chuyên gia sinh vật, họ rất quen thuộc với những chuyện này. Bố đừng lo."
Thẩm Quang Diệu gật đầu: "Vậy tối nào con cũng phải gọi video với bố. Nếu không, bố và Tiểu Ngọc sẽ bất an lắm."
"Vâng, bố bảo Tiểu Ngọc ngủ sớm đi, trẻ con ngủ muộn sẽ lùn đấy."
Vừa dứt lời, cô đã nghe Thẩm Ngọc nói: "Chị ơi, em nằm trên giường rồi, ngủ ngay và luôn đây ạ."
Thẩm Nam bật cười: "Con cúp máy đây."
"Ừm."
Tắt video, cô khẽ thở dài.
Liệu có hối hận vì lựa chọn cuộc sống này không? Có lẽ ban đầu cô rất mâu thuẫn và đau khổ, nhưng dần dần, hình như đã không còn khó chịu nữa.
Cô từng hận bố thấu xương, nhưng ngoài chuyện ngoại tình, Thẩm Quang Diệu thật sự rất thương con gái. Trong những năm tháng phản nghịch thời đại học, cô khiến ông giận điên, đã nhiều lần giơ tay lên nhưng vẫn không nỡ tát cô.
Lần bạt tai cô duy nhất là khi ông nói Trần Cần mang thai, chuẩn bị cưới ả ta. Cô vừa nghe tin đã nổi trận lôi đình, đá vào bụng ả ta trước mặt ông, làm ả ta có dấu hiệu sinh non. Dù đứa bé vẫn được giữ lại, nhưng Thẩm Quang Diệu vẫn điên tiết, đến độ cho cô một bạt tai.
Dù như vậy, sau khi cô nổi giận đùng đùng rồi bỏ nhà đi, Thẩm Quang Diệu vẫn chủ động gọi điện, ôn tồn dỗ dành cô.
Thậm chí sau khi sinh Thẩm Ngọc, Thẩm Quang Diệu đã chuyển nhượng 80% cổ phần cho cô để trấn an. Tuy nhiên, ông đã chinh chiến trên thương trường suốt hai mươi năm, nằm mơ cũng không ngờ cuồng phong vừa quét qua, tài chính công ty gặp vấn đề, cả Tập đoàn Thẩm thị nhanh chóng sụp đổ, chưa đầy một năm đã phá sản, cổ phần đều biến thành tro.
Sau này Thẩm Nam nghĩ lại, Trần Cần dứt khoát bỏ đi sau khi nhà họ Thẩm xảy ra chuyện, có lẽ cũng do đã nhịn nhục suốt bao năm. Dù sao con gái Thẩm Nam luôn được Thẩm Quang Diệu đặt lên hàng đầu, không ai sánh bằng.
Cô đang thả hồn vào những suy nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng ho khan.
Thẩm Nam quay đầu lại, thì thấy Khương Nhạn Bắc mặc đồ ngủ, vừa hắng giọng vừa bước tới, hỏi: "Sao vẫn chưa nghỉ ngơi?"
Thẩm Nam nói: "Sợ ngủ sớm thì mai sẽ dậy sớm, ban ngày buồn ngủ."
Khương Nhạn Bắc ngồi xuống cạnh cô, cách cô một khoảng.
"Có lẽ ngày mai sẽ đi rất nhiều, còn chịu nổi không?"
Thẩm Nam khẽ cười: "Quả là nhức chân."
Khương Nhạn Bắc: "Không ngờ cô cũng rất cừ. Phụ nữ các cô đều có thể chịu khổ, chẳng phàn nàn lấy một câu."
Thẩm Nam nói: "Chẳng lẽ lại kéo cả đoàn tụt lùi được sao?"
Khương Nhạn Bắc trầm mặc rồi đáp: "Ngày mai chúng ta sẽ vào khu nguyên thủy, đường sẽ khó đi hơn hôm nay, chắc chắn sẽ động vật mang tính nguy hiểm. Hơn nữa, ban đêm quay cảnh đêm còn phải cắm trại nữa."
"Tôi biết mà, chúng tôi đã chuẩn bị đâu vào đấy, còn học một khóa sơ cứu đấy."
Khương Nhạn Bắc nhìn cô: "Thật ra phụ nữ các cô không trực tiếp quay, ngày mai không cần vào rừng, nghỉ ngơi ở homestay cũng được."
Thẩm Nam trợn tròn mắt, cười nói: "Vậy sao được? Tôi và Tiểu Diệp phải theo đoàn, tổ quay cần chúng tôi hỗ trợ kỹ thuật. Mặt khác, tôi là người dẫn đầu đoàn, không thể không vào rừng."
Khương Nhạn Bắc khẽ cười: "Cũng đúng."
Dứt lời, anh đứng lên, đưa cho cô một bình nhỏ: "Cô mang thuốc này về xoa bóp chân với Tiểu Diệp, hiệu quả tốt lắm, nếu không thì e rằng ngày mai chân của các cô sẽ rất đau đấy."
Thẩm Nam nhận lấy, mỉm cười: "Anh mang thẳng đến phòng chúng tôi là được, Tiểu Diệp ở trong phòng mà."
Khương Nhạn Bắc nói: "Tôi sợ buổi tối gõ cửa phòng phụ nữ thì không hay lắm, thấy cô ở đây nên sẵn đưa luôn."
Trước sự chính trực của anh, Thẩm Nam không biết nên khâm phục hay buồn cười, cầm bình thuốc và nói: "Cảm ơn."
Khương Nhạn Bắc: "Đừng khách sáo, tôi lên lầu đây. Cô nghỉ ngơi sớm nhé."
Thẩm Nam: "Ngủ ngon."
Khương Nhạn Bắc gật đầu, quay người đi mấy bước, sau đó chợt dừng bước rồi nhìn cô.
"Sao vậy? Còn việc gì à?"
Khương Nhạn Bắc lắc đầu: "Không có gì, chỉ là nhìn cô thôi."
"Nhìn tôi?"
"Ừm." Khương Nhạn Bắc lạnh nhạt buông một câu: "Em thật sự rất xinh."
Thẩm Nam: "..."
Nhìn bóng lưng cao ráo rời đi, hồi lâu sau Thẩm Nam mới phản ứng lại.
Cô bị ghẹo sao?
Giáo sư đại học luôn nghiêm túc vậy mà lại trêu phụ nữ?
Thế mà một người có kinh nghiệm tình trường dày dặn như Thẩm Nam lại không nhịn được đỏ mặt.