“Cữu cữu, ta mới đăng cơ kế vị, trong triều vẫn còn nhiều đại thần vì e dè thế lực mới tạm thời nín nhịn, chứ chưa thật sự quy tâm hướng về trẫm.”
“Một ngày ngai vị còn chưa vững, lòng ta liền canh cánh không yên. Thật sự không còn tâm trí nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường.”
“Người ngoài không hiểu thì thôi, nhưng là người thừa kế của Vương thị, cữu cữu hẳn là người hiểu ta nhất.”
Hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, thanh âm nàng chậm rãi mềm mại, chủ động thể hiện mình ở thế yếu.
Như liên tưởng đến chính cảnh ngộ của bản thân, Vương Hoài bất giác mềm lòng.
Tuy là đích trưởng tử của Vương thị danh chính ngôn thuận, nhưng mẫu thân Vương Hoài mất sớm, kế mẫu lập tức vào cửa, chẳng bao lâu lại sinh quý tử, đưa đến cho hắn một đối thủ nặng kí. Mẹ con kế thất từ đó luôn dòm ngó chiếc ghế dưới m.ô.n.g hắn.
Phụ thân Vương Úc lại là người tính tình bàng quan, mọi chuyện chỉ cần không phơi bày ra ngoài, ông ta đều lựa chọn mắt nhắm mắt mở, việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Rõ ràng là xử lý chính vụ quyết đoán gọn ghẽ, nhưng gặp việc nhà thì lại dây dưa, mềm yếu đến phát chán.
Nếu không phải do thái độ lập lờ của Vương Úc, Vương Hoài cũng chẳng dứt khoát lựa chọn ủng hộ cháu gái ruột Triệu Hi tranh đoạt đế vị, mong mượn thế lực ấy để tăng thêm lợi thế cho bản thân.
Chỉ là lòng người từ xưa vẫn luôn tham vọng không đáy, Vương Hoài lại để mắt đến vị trí hoàng phu, toan tính mượn nó để hoàn toàn nắm triều cục Triệu thị trong tay.
Đáng tiếc bản thân kế thừa sự nhu nhược từ phụ thân, Vương Hoài rõ ràng không phải đối thủ của Triệu Hi.
“Cữu cữu chỉ là lo ngài lao tâm lao lực, mải mê xử lý quốc sự ngược lại lơ là thân thể, nên mới muốn tìm một người biết lạnh biết nóng để sớm chiều bên cạnh.”
Lời nói chân thành khiến Triệu Hi cũng tỏ vẻ cảm động.
“Ta biết cữu cữu có lòng nên mới không thẳng thừng cự tuyệt, nhưng ta thực tình không biết thuật phân thân, thôi thì hãy để sau hẵng bàn tiếp.”
Nàng lấy lùi làm tiến: “Vừa hay trong thời gian này cữu cữu có thể thong thả lựa chọn thêm người thích hợp.”
Vương Hoài ngẫm nghĩ một chút thấy cũng có lý, liền gật đầu đáp ứng.
“Mọi sự tuân theo ý bệ hạ.”
Triệu Hi mỉm cười: “Vậy thì đa tạ cữu cữu.”
“Tham kiến quý thái phi.”
Vương Hoài vừa bước ra đã chạm mặt Trương Thu Lan đang tới cầu kiến, lập tức chau mày, song lại nhanh chóng thả lỏng tỏ vẻ chẳng để tâm.
Trong đại lễ đăng cơ, Triệu Hi được thần minh công khai thừa nhận trước bao ánh mắt quần thần, là chân long thiên tử được thiên mệnh ưu ái.
Còn Trương Thu Lan chẳng qua chỉ là một phi tần của thái thượng hoàng, không có thực quyền, lại không có ngoại tộc làm chỗ dựa, dù dưới gối có một hoàng tử cũng khó mà làm nên chuyện lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương Hoài chưa từng xem Trương Thu Lan ra gì, mà thái độ Trương Thu Lan với hắn cũng chẳng khác là bao.
Những năm được Ninh Hi Đế sủng ái, Trương Thu Lan từng gặp đủ loại người, một thượng thư Lễ bộ nho nhỏ sao đủ khiến nàng ta phải coi trọng.
Dù cho hắn là cữu cữu của Triệu Hi đi chăng nữa.
Mấy ngày qua bị lạnh nhạt, Trương Thu Lan đã bình tâm suy nghĩ, căn cứ theo sự điều động nhân sự trong hậu cung cùng những thay đổi của cung quy, nàng ta nhanh chóng đoán được tác phong hành sự của Triệu Hi.
Giống hệt kiếp trước của nàng ta, đều là kiểu người trọng hiệu suất, theo chủ nghĩa thực dụng.
Hiểu rõ điểm này, Trương Thu Lan bắt đầu chuẩn bị các quân cờ để thuyết phục tân đế. Sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy rồi liền không ngơi nghỉ mà đi thẳng đến điện Càn Thanh.
“Vương thượng thư, đã lâu không gặp.”
Trương Thu Lan giữ gìn bề ngoài hoà khí, khẽ khàng khách sáo một câu.
Vương Hoài gần đây đắc ý như xuân phong, nhìn thấy Trương Thu Lan thái độ như vậy trong lòng có chút không vui, lại thêm quyền thế ngày càng bành trướng khiến hắn dần buông thả, không buồn che giấu tâm tư trong lời nói.
“Đa tạ quý thái phi nương nương quan tâm.”
“Nương nương là đến tìm bệ hạ phải không? Bệ hạ vừa đăng cơ, hiện nay chính vụ bộn bề, e là không rảnh tiếp kiến nương nương.”
Nghe ra ý châm chọc trong lời Vương Hoài, Trương Thu Lan cố ý đáp lại một câu sắc bén: “Không phiền Vương thượng thư phải bận tâm, bổn cung không được nhàn nhã như thượng thư đại nhân. Còn có việc gấp, xin cáo từ trước.”
Dứt lời, nàng ta cũng không quan tâm phản ứng của Vương Hoài, để lại một câu tạm biệt như gió thoảng bên tai rồi sải bước rời đi.
Một đám cung nữ thái giám khổ sở lật đật theo sau, cả đoàn người khí thế hừng hực tiến về cửa điện Càn Thanh.
Thái giám bên cạnh cẩn thận nhắc nhở Vương Hoài rằng cổng cung sắp đóng khóa, cần mau chóng rời khỏi cung, Vương Hoài đành phải mang vẻ mặt "không chấp phụ nhân", hậm hực rời đi.
Nam nữ thụ thụ bất thân, huống hồ là đại thần và phi tần, cho dù Vương Hoài có bất mãn thế nào đi nữa cũng không thể ở trước mặt bao người gọi Trương Thu Lan lại để tranh cãi cho rõ ràng.
Vương Hoài xuất thân từ danh môn vọng tộc, vẫn luôn yêu quý thanh danh, đương nhiên không muốn dây vào những chuyện phong hoa tuyết nguyệt không rõ trắng đen.
Hai đoàn người một trước một sau đi ngược hướng nhau, như tương lai sắp tới mỗi bên bước lên một con đường hoàn toàn đối lập.
Nhưng hiện tại, cả hai đều không hề hay biết về quỹ đạo số mệnh đang chờ đợi mình, họ chỉ lặng lẽ bước đi trên con đường mà mình tin là đúng.
Bước rồi bước, Trương Thu Lan chợt dừng lại.
Đến nơi rồi.
Không hiểu sao trong lòng nàng ta bỗng trào dâng một cảm giác sợ hãi.