Nghe được tin tốt lành, Triệu Hi vui mừng không giấu nổi: “Không tệ, trẫm đã biết ngươi là người có bản lĩnh. Làm tốt đi, trẫm sẽ thăng chức tăng lương cho ngươi.”
“Thần nguyện vì bệ hạ mà dốc gan xả mật, không tiếc thân này.” Hai mắt Trương Thu Lan sáng rực.
Trương Thu Lan dẫn đoàn người của Triệu Hi vừa đi tham quan vừa giới thiệu tình hình hiện tại của mỏ.
Đụng đến lĩnh vực chuyên môn của mình, Trương Thu Lan quả thật thao thao bất tuyệt: “Nhờ cơ chế khích lệ hợp lý, công cụ khoan đá và khai thác mới đã được phát minh, gần đây đang chuẩn bị sản xuất hàng loạt. Đợi chính thức đưa vào sử dụng, sản lượng mỗi ngày có thể tăng gấp đôi.”
Nào là hàm lượng, tỷ lệ thu hồi, tỷ lệ thải bỏ... những điều này Triệu Hi nghe không hiểu.
Nàng vốn là một linh hồn cổ nhân, những nhiệm vụ trước đây cũng đều diễn ra trong bối cảnh cổ đại. Tuy có cùng Cầu Cầu lướt mạng, nhưng cũng chỉ quanh quẩn trong mục giải trí và quân sự.
Trương Thu Lan nói một tràng dài, Triệu Hi chỉ hiểu được mỗi một câu: sản lượng tăng gấp đôi.
Triệu Hi vẫn duy trì uy nghiêm của bậc đế vương, gật đầu tán thưởng và ban thưởng ngân lượng, cố gắng nghe xong báo cáo công việc của Trương Thu Lan rồi liền đổi sang đề tài khác.
Nàng trước tiên giới thiệu Bùi Ngạn với Trương Thu Lan: “Trương lang trung, đây là tân nhiệm tể tướng của trẫm, Bùi Ngạn. Là cánh tay đắc lực mà trẫm tin tưởng giao phó. Sau này việc ở mỏ giao cho hắn phụ trách, không cần chuyện gì cũng dâng tấu lên trẫm.”
Lại quay đầu nhìn Bùi Ngạn: “Nàng chính là Trương lang trung tinh thông địa lý mà trẫm từng nhắc đến với ngươi.”
“Lang trung Công bộ Trương Thu Lan, tham kiến Bùi tướng.” Trương Thu Lan chủ động chắp tay hành lễ.
Bùi Ngạn rất giỏi đối nhân xử thế, rất nhanh đã khiến Trương Thu Lan buông bỏ sự rụt rè khi gặp mặt lần đầu.
Hai người nhanh chóng trò chuyện ăn ý, nhưng lời nào cũng xoay quanh chính sự, bàn bạc kế hoạch bước tiếp theo.
Hai người đối đáp qua lại, đàm luận sôi nổi, Triệu Hi cũng thi thoảng tham dự, nói lên vài ý kiến của mình.
…
Trên đường theo Triệu Hi hồi cung, Bùi Ngạn liên tục khen ngợi Trương Thu Lan.
Triệu Hi cũng phụ họa, ca tụng nàng ta đến tận mây xanh, khiến cho Bùi Ngạn vốn đã có tâm tư, chỉ đành bất lực đưa tay ôm trán.
Vài trăm năm ở bên nhau, hắn đã khó lòng kìm nén những rung động dâng trào. Sau khoảnh khắc sinh ly tử biệt tưởng như mãi mãi kia, giờ đây tái ngộ lại càng thêm không thể kiềm chế.
Triệu Hi vẫn mãi không khai ngộ, còn Bùi Ngạn thì không nhịn nổi nữa: “Ta khen ngợi người khác giới, trong lòng ngươi thật sự không có chút suy nghĩ gì sao?”
“Phải có suy nghĩ gì sao?”
Triệu Hi gãi đầu, ngơ ngác hỏi lại: “Ngưỡng mộ kẻ mạnh là bản năng con người mà, người xuất sắc vốn dĩ đã mang theo sức hút. Dù là đồng giới hay khác giới cũng đều khiến người khác khó lòng không yêu thích. Cảm thấy khâm phục khen ngợi, chẳng phải chuyện thường tình sao?”
“Hơn nữa chẳng phải ngươi cũng thường hay khen ta đó sao, dù sau đó sẽ thêm vào vài lời không dễ nghe khác.”
“Không giống nhau.”
Bùi Ngạn nhíu chặt mi tâm, hai ngón tay ấn huyệt, cố đè xuống nỗi tuyệt vọng và bốc đồng đang dâng trào vô cớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tại sao lại không giống?”
Bên tai là tiếng líu ríu không hiểu của Triệu Hi, Bùi Ngạn chỉ cảm thấy một luồng xúc động từ n.g.ự.c cuộn trào dâng lên, nghẹn ở cổ họng.
Lời đã đến miệng không thể không nói, Bùi Ngạn đã không còn trông mong Triệu Hi có thể tự mình giác ngộ nữa.
“Bởi vì ta thích ngươi.”
Vừa thốt ra, Bùi Ngạn liền cảm thấy như trút được gánh nặng.
Thì ra thành thật là một chuyện nhẹ nhõm đến thế.
Trước giờ hắn cứ lo trước nghĩ sau, che che giấu giấu, rốt cuộc cũng chỉ là tự chuốc phiền phức vào thân mà thôi.
“Không đúng, không phải là thích. Là yêu, ta yêu nàng. Bùi Ngạn yêu Triệu Hi.”
Tình yêu trong đáy mắt Bùi Ngạn đậm đến gần như tràn ra ngoài, khiến Triệu Hi chợt hiểu ra những nghi hoặc trước kia dường như đã có đáp án.
Thì ra là yêu sao?
Vậy còn nàng, nàng có yêu hắn không?
Hình như có chút cảm xúc, nhưng rõ ràng vẫn chưa chạm đến mức gọi là “yêu”. Nhiều nhất chỉ là vô thức bị những điểm sáng ở hắn thu hút, nảy sinh thứ tình cảm mang tên “thích”.
Bùi Ngạn thông minh đến mức nào, chỉ thoáng qua đã nhìn thấu sự do dự trong lòng nàng.
Hắn gắng gượng nở nụ cười, không cam tâm dễ dàng từ bỏ.
“Ta biết đột nhiên nói mấy lời thế này, trong lòng nàng nhất định cũng rối loạn, không cần phải vội trả lời ta. Trước hết hãy nhìn xem thành ý của ta, được chứ?”
“Ta sẽ không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc, cầu xin nàng.”
Giọng hắn thấp đến không thể thấp hơn, gương mặt vốn dĩ luôn ngạo khí bức người nay lại trắng bệch, vỡ vụn.
Triệu Hi mềm lòng rồi.
Ăn và sắc là bản tính, mà nàng là một “nhan cẩu” chính hiệu, xưa nay không chịu nổi mỹ nhân tỏ ra yếu đuối.
Huống hồ nàng cũng không phải hoàn toàn vô cảm với Bùi Ngạn, chỉ là trước đó quen thuộc quá rồi nên chưa từng suy nghĩ đến phương diện tình cảm nam nữ mà thôi.
Giờ đối mặt với dung nhan tuấn lãng ấy, nàng sao có thể nói ra những lời tuyệt tình?
“Thôi được rồi, ta cũng chỉ còn lại kiếp này, còn giày vò làm gì.”
Nghe vậy, toàn thân Bùi Ngạn như chìm vào tăm tối, bùn đen khắp nơi không ngừng kéo hắn xuống địa ngục.