Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Đẹp Trai

Chương 11



Năm mười bốn tuổi, vốn đã chuẩn bị xong người tới cứu ta, không nghĩ tới lại bị nàng phát hiện trước.

Vì vậy ta âm thầm để ám vệ lui ra.

Hoàng tộc hỗn loạn, những sự việc ẩn khuất xuất hiện ngày càng nhiều, ta thân là nhi tử Nhiếp Chính Vương, từ nhỏ phải sống trong sự mưu tính.

Giả vờ yếu ớt, là việc mà phụ thân nói với ta là cần phải làm.

Mấy tháng đó là lúc xảy ra cung biến, phụ thân vì bảo vệ ta, bảo ta giả bộ như bị thương nặng rời khỏi hắn.

Ta không nghĩ tới có thể gặp được nàng.

Chỉ một cái liếc mắt, liền cảm thấy không giống như các tiểu thư quý gia, mang trên mình cấp bậc lễ nghĩa, nhưng lại hoạt bát vui vẻ.

Về sau ở bên cạnh nàng càng lâu, mới biết được từ trong miệng nàng, nàng vốn là một luồng du hồn ở thế giới khác, nhập vào trưởng nữ trong kinh thành, nàng vì tránh né kết cục của mình, lựa chọn cao chạy xa bay.

Nàng rất hướng tới tự do, phảng phất như trước đó đã nhận hết khổ sở.

Thời gian ba tháng đó, mỗi một phút mỗi một giây ta đều nhớ rõ, ta nhớ rõ mùi hương hòa quyện giữa ánh mặt trời và hương hoa đào trên người nàng ấy, nhớ rõ con ch.ó đen thoạt nhìn rất ngu xuẩn kia.

Nhưng ta không có thời gian, thù của ta ta không bỏ xuống được, mẫu thân của ta không thể vô duyên vô cớ c.h.ế.t oan.

Ta lựa chọn quay đầu lại, mà nàng ấy vẫn đi về phía trước như ta đã dự đoán, không dừng lại vì ta.

Ta biết ta không xứng với nàng.

Nhưng ta... vẫn có một tia tưởng niệm, nếu như ta xử lý xong hết thảy, ta... ta có thể đi tìm nàng không?

Nàng nói, nếu như không buông xuống hết thảy, thì đừng đi gặp nàng.

Nàng nói, nàng không thích người xem mạng người như cỏ rác.

Một khắc này, ta thật ra có chút may mắn, bởi vì ta còn chưa trở thành người xem mạng người như cỏ rác trong miệng nàng.

Mười năm, ta chưa từng gặp lại nàng, nhưng ta vẫn luôn tìm nàng, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng, bởi vì ta phát hiện ta chỉ biết nàng tên là Trường Thanh Thanh, là đích nữ của Trường Thượng thư.

Ta cố ý ở trên quan trường che chở Trường Thượng thư, luôn đi hỏi hắn tung tích của Trường Thanh Thanh, hắn luôn cười mà không nói.

Sau đó, Thái tử đăng cơ, ta tự tay đ.â.m Tiên hoàng, hắn để lại một phong thư cáo lão hồi hương, không tìm được tung tích.

Ta biết, nhất định là Trường Thanh Thanh mang hắn đi.

Ta liều mạng tìm, vẫn không tìm được.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com