Trần Tình nhìn thấy những xe hàng nối đuôi nhau, đầy ắp lúa gạo cùng thịt tươi. Đặc biệt, hơn chục xe chở xác thú rừng đã được xử lý gọn gàng khiến hắn không khỏi kinh hãi, than nhẹ:
“Số lượng này cũng quá nhiều đi!”
Bình thường, ba tháng dân làng mới vào trấn một lần để đổi ít tài nguyên tu luyện cùng vũ khí. Lần đi gần nhất chỉ mới hơn mười ngày mà thôi.
Đoàn lần này có khoảng ba bốn mươi người là chọn những người ưu tú nhất trong làng, đều đã tu luyện qua, từ tầng ba đến tầng bảy đều có, ai nấy đều hưng phấn. Mong chuyến này đi có thể đổi được vài thứ vừa ý.
Trần Lão đi vòng quanh, chào hỏi rồi dặn dò, phân công công việc cho từng người. Sau đó, ông gọi Trần Tình lại, quăng cho hắn một thanh kiếm cùng một túi đồ.
“Cầm lấy, đi đường có binh khí hộ thân cũng an tâm hơn.”
Trần Tình đưa tay đón lấy, suýt nữa mất thăng bằng ngã sấp xuống.
“Nặng thật...” hắn khẽ rên một tiếng, nhìn thanh kiếm trong tay, ước chừng phải gần trăm cân.
Trần Tình rút kiếm ra: lưỡi dài ba thước, thân thép sáng mờ, hơi cũ kỹ. Chuôi quấn da đen đã sờn, cầm chắc tay. Hắn múa vài đường làm quen, gương mặt hiện rõ vẻ thích thú.
Thấy hắn không chê thanh kiếm cũ kia, Trần Lão khẽ mỉm cười:
“Thanh kiếm này tuy không tốt lắm, nhưng theo ta từ hồi còn trẻ. Nay cũng có tuổi rồi, nhớ sử dụng cẩn thận. Nếu để mất là cái mông của ngươi không yên đâu.”
Trần Tình rùng mình, vội tra kiếm vào vỏ, ôm sát vào ngực như bảo bối. Mọi người xung quanh nhìn thấy đều cười to.
Bình minh dần ló rạng. Trần Lão cùng mọi người lần lượt leo lên những con ngựa ngựa khỏe mạnh, dẫn đầu hô lớn:
“Xuất phát!”
Đoạn đường từ làng đến trấn không quá xa, nếu thúc ngựa phi nhanh cũng chỉ tầm hai canh giờ,
Nhưng do di chuyển cần phải kéo những xe hàng nặng nề nên thời gian kéo dài hơn gấp đôi.
Trên đường khá an toàn. Trước đây, dân làng đi đổi hàng thường gặp bọn giặc cỏ quấy phá, nhưng chỉ cần cho chúng chút lợi ích là yên ổn. Còn hôm nay, đoàn đông người, ai nấy đều thực lực phi thường, nên bọn giặc cỏ cũng không dám manh động.
Cuối cùng, sau nửa ngày, đoàn xe đã đến lối dẫn vào trấn.
Trấn Vân Thủy nằm bên con sông lớn uốn lượn, có khoảng vạn nhân khẩu. Đây là trung tâm giao thương của các làng quanh vùng. Nhà cửa bằng gỗ và ngói cũ xen lẫn, đường lát đá trải dài. Dù là giữa trưa nhưng vẫn tấp nập người qua lại, tiếng rao vang từ các sạp hàng. Quán trà, tiệm rèn, lò bánh san sát; khói bếp hòa cùng hương trà bay thoang thoảng, mang vẻ bình dị mà sinh khí ngập tràn.
Đoàn xe tiến vào, kéo theo hàng hóa đầy ắp khiến người bên trong trấn trố mắt nhìn.
Trần Tình lần đầu đến nơi đông đúc như vậy hết ngó đông lại ngó tây, thích thú ngắm những món hàng lạ được bày bán. Không khí mới mẻ khiến hắn phấn chấn không thôi.
“Gia gia, bây giờ chúng ta đi đâu để đổi số hàng này?” hắn hỏi.
Trần Lão cười đáp: “Ta có quen một ông chủ tính tình rất tốt, lần nào cũng bán cho hắn. Giá cả rất phải chăng.”
Lão chỉ về phía đông: “Ngươi thấy căn nhà to nhất kia không? Đó chính là cửa hàng của hắn, tên Thanh Sương Các.”
Đoàn người kéo tới phía trước cửa hàng lớn ba lầu kia. Lầu một và hai là quán ăn, trọ nghỉ; lầu ba chuyên bán một ít đan dược và binh khí cấp thấp.
Hộ vệ thấy Trần Lão mang đến nhiều xe hàng như vậy liền chạy vào bẩm báo. Rất nhanh, một tiếng cười sang sảng vang lên:
“Lão Trần! Ta nhớ lão vừa mới mang hàng tới đây mười mấy ngày trước thôi mà? Bây giờ còn mang nhiều hàng đến như vậy, định vét sạch ngân lượng của ta sao?”
Người bước ra là một trung niên hơi béo, mặt phúc hậu, nụ cười hòa ái. Tên Dương Quách Nghĩa, ông chủ Thanh Sương Các.
Trần Lão cũng cười lớn: “Đâu dám, ta chỉ mang chút ít, sao so được với đại phú hào như Dương lão bản. Cửa hàng ngươi lúc nào cũng đông khách thế này, thật đáng mừng.”
Cả hai vừa gặp nhau đã cười nói thân mật, tỏ rõ là quen biết không tệ.
Dương lão bản quay người vào trong hô lớn:
“A Đinh! Mau cho người đến phụ, chuyển toàn bộ xe hàng này vào kho kiểm kê.”
Một chưởng quỹ trung niên lập tức chạy ra, dẫn người phụ giúp dân làng di chuyển.
Dương lão bản nhìn sang Trần Tình, thấy hắn đang tò mò ngó nghiêng thì bật cười: “Đây có phải thằng cháu mà ngươi vẫn nhắc đến không? Đã trưởng thành như thế này rồi?.”
Trần Tình vội bước lên, cúi người hành lễ: “Vãn bối Trần Tình, bái kiến Dương lão bản.”
“Haha, tốt lắm! Cùng vào trong nghỉ ngơi, ăn chút gì đi, hôm nay ta mời!” Dương lão bản cười sảng khoái, dẫn đầu bước vào quán.
Trần Lão cũng cười lớn, cùng Trần Tình theo phía sau.
Bước vào bên trong Thanh Sương Các, không khí ồn ào náo nhiệt. Gian chính rộng rãi, bàn ghế gỗ lim bóng loáng, khách ra vào tấp nập. Tiếng nói cười xen lẫn tiếng chén đũa va nhau vang lên không ngớt. Mùi thịt quay, rượu nồng và bánh hấp quyện lại, tạo nên mỹ cảnh khó tả.
Trần Tình đảo mắt nhìn quanh, thấy mấy người tu sĩ mặc áo bào đang ngồi ở góc uống rượu luận pháp. Có kẻ cười sang sảng, có kẻ vung tay múa chân khoe bản lĩnh. Tụm năm tụm bảy chè chén say sưa. Hắn hơi sững người, lần đầu được chứng kiến cảnh náo nhiệt như vậy.
Dương lão bản vừa vào đã gọi to: “Tiểu nhị! Mang lên cho ta ba phần đặc sản của quán, thêm một bình rượu thượng hạng!”
Một lát sau, mấy đĩa thức ăn nóng hổi được bưng lên. Nào là thịt thú rừng nướng thơm lừng, cá sông kho đậm vị, rau rừng xào tỏi, thêm bát canh linh nấm tỏa hương ngọt dịu. Mỗi món đều có ba phần rất nhanh đã chất đầy cả một bàn lớn.
Trần Tình nuốt nước miếng, tay cầm đũa gắp liền mấy miếng thịt, ăn ngấu nghiến như hổ đói. Từ sáng đến giờ hắn chưa bỏ gì vào bụng, giờ mùi thơm ấy khiến hắn không thể chờ đợi được nữa.
Dương lão bản thấy vậy bật cười ha hả: “Tuổi trẻ đúng là có khác, ăn thật khỏe!”
Trần Lão xua tay, cười nói: “Thằng nhỏ này từ bé đã vậy. Thấy gì ngon là cứ ăn như chết đói. Người ngoài nhìn vào còn tưởng ta bạc đãi hắn không bằng.”
Dương lão bản cầm lên vò rượu rót mỗi người một chén mùi rượu thơm nồng khiến Trần Tình cũng phải dừng đũa.
“Đây coi như là rượu ngon nhất ở chổ ta. Mỗi ngày chỉ bán ra 20 vò. Nay các ngươi may mắn, ta vừa nhập về một số lượng lớn nên cứ uống thoải mái.”
Ba người nâng chén uống cạn, Trần Lão không khỏi tấm tắc khen rượu ngon, không khí thêm phần vui vẻ. Vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, tiếng cười xen lẫn mùi rượu thơm lan tỏa khắp bàn.
Khi đã ăn gần xong, Dương lão bản lau miệng, nghiêng người hỏi: “Lần này các ngươi mang đến những gì? Ta thấy có rất nhiều thú rừng nha.”
Trần Lão khẽ gật đầu, kể lại việc thú rừng bạo loạn hôm trước, khiến cả làng phải hợp lực săn hạ.
Lúc này, chưởng quỹ đi vào, đưa cho Dương lão bản một tờ danh sách. Hắn mở ra xem, gật gật đầu.
“Lúa khô ba ngàn cân, khoai sắn một ngàn cân.
Hai trăm con hung thú cấp một, chín mươi hung thú cấp hai, năm mươi hung thú cấp ba, hai mươi lăm hung thú cấp bốn và ba hung thú cấp năm còn có một con cấp sáu.
Một xe chứa tinh huyết thú các loại. Thêm vài rương dược thảo khô.”
Dương lão bản đặt tờ giấy xuống, ánh mắt lóe sáng: “Không tệ, không tệ. Vậy mà có thể săn được một con cấp sáu quý hiếm. Bọn này thường ẩn trong rừng sâu, hôm nay lại chạy ra ngoài chắc chắn hôm đó bạo loạn không nhỏ.”
Hung thú được chia làm chín cấp. Cấp một yếu nhất, cấp chín mạnh nhất.
Mỗi cấp tương ứng với cảnh giới tu sĩ, nhưng khi chiến đấu cùng cấp, hung thú luôn chiếm ưu thế nhờ thân thể cùng thể lực to lớn, phòng ngự khủng bố nhờ lớp da dày, nhiều con tốc độ lại nhanh.
Trên cấp chín, chúng không còn được gọi là hung thú nữa mà là linh thú, tương đương với tu sĩ Trúc Cơ.
“Mong Dương lão bản vẫn ra giá công bằng như mọi khi, thế là ta mãn nguyện rồi.” Trần Lão mỉm cười:
Dương lão bản khoát tay: “Đương nhiên, giao tình bao năm nay ta đâu tính thiệt ai. Lát nữa ta cho người đem ngân phiếu lại, bây giờ có việc phải đi trước. Hai ông cháu cứ ở đây thoải mái, người trong làng ta cũng đã sắp xếp chỗ nghỉ rồi các ngươi cứ yên tâm.” Nói rồi hắn đứng dậy chấp tay cáo từ.
Trần Lão và Trần Tình cùng đứng dậy đưa tiễn
Một lát sau, Đinh chưởng quỹ quay lại, tay cầm một xấp ngân phiếu dày. Cười nói đưa cho Trần Lão.
“Đây là số ngân lượng bán được của mấy xe hàng kia, xin gửi Trần lão.”
Trần Lão vội vàng nhận lấy. Nhìn sấp ngân phiếu kia, lão ngồi cười hắc hắc không khép miệng được. Đây cũng là lần giao dịch lớn nhất mà lão từng làm ở đây.
Trần Tình nhìn thấy gia gia mình đếm tiền vui vẻ như vậy cũng bạo gan nói:
“Gia gia, nhiều ngân phiếu như vậy, cho ta vài tờ tiêu xài nha.” Nói rồi, hắn vươn bàn tay tới.
Lão Trần hất tay hắn ra, cười mắng: “Này không có phần của ngươi, lúc sáng ta cũng cho ngươi một ít phòng thân rồi, muốn có tiền thì tự đi mà kiếm.”
Lão nhanh chóng cất đống ngân phiếu kia vào trong ngực, cảnh giác nhìn thằng cháu mình.
“Keo kiệt!” Trần Tình khinh bỉ nhìn gia gia mình, bất đắc dĩ đành ngồi xử lý đống đồ ăn thừa còn lại trên bàn.