Trở vào phòng nhỏ, Trần Tình khoanh chân ngồi lên cái giường tre cũ, hít một hơi thật sâu.
“Bây giờ ta vừa mới đột phá, cũng không vội tu Kiếm Nguyên Thánh Pháp.
Thôi thì tu luyện Cửu Dương Diệt Thiên Thần Quyết vậy.”
“Cửu Dương Diệt Thiên Thần Quyết” theo những thông tin được ghi chép là một môn công pháp luyện thể có chín tầng.
Môn công pháp được xưng tụng là đệ nhất luyện thể quyết trong tam giới. Do một vị cổ thần từng hấp thu tinh hoa của chín mặt trời sáng tạo ra, chứa sức mạnh dương cương chí tôn, lấy hỏa dưỡng huyết, thiên dương luyện cốt tẩy tủy, nghịch chuyển thân thể phàm nhân thành thần thể.
Khi tu luyện đạt tiểu thành, máu trong cơ thể chuyển hóa thành Cửu Dương Chi Huyết, mỗi giọt mang sức nóng có thể thiêu đốt sắt thép, thân thể rắn chắc như kim thiết, đao kiếm khó thương.
Đến đại thành, trong cơ thể mở ra chín luân nhật, mỗi vòng xoay là một tầng lực đạo tương ứng với một mặt trời thật sự trong hư không. Khi chiến đấu, chân khí chuyển động, toàn thân bốc cháy kim viêm, mỗi quyền xuất ra là Cửu Nhật bạo diệt, có thể thiêu thiên nấu hải, hủy sơn luyện vực.
Người đạt đến cảnh giới Viên Mãn, thân thể hóa thần, gọi là Thần Dương Chi Thể, toàn thân bất tử, huyết mạch tuần hoàn như nhật tinh bất diệt, dù tan xương nát thịt vẫn có thể ngưng tụ lại nhờ dương khí trường tồn.
Bây giờ Trần Tình chỉ có thể nhìn thấy được tầng đầu tiên. “Dương Huyết Sinh Thể”
Lấy linh khí xung quanh làm nguyên liệu dẫn hoả đốt cháy, tinh luyện máu huyết. Rèn luyện da thịt trở nên cứng cáp, đau thương bất nhập, cường độ gấp mấy lần người thường. Tu luyện đại thành, da thịt hoá kim cang, máu huyết hoá nham tương. Sức mạnh khổng lồ có thể đấm nổ cả không gian.
Đọc đến đây Trần Tình không khỏi hưng phấn tim đập thình thịch, không kịp chờ đợi bắt tay ngay vào tu luyện.
Hắn bắt đầu niệm khẩu quyết, dẫn động linh khí xung quanh, linh lực trong đan điền lưu chuyển, da thịt bắt đầu đỏ lên, tuôn ra từng luồng khói trắng. Linh khí mỏng manh xung quanh nhanh chóng tập trung lại. Bỗng nhiên, một ngọn lửa bừng lên bao phủ toàn thân hắn, đốt cho hắn rên rỉ thành tiếng.
Hắn cố gắng không phát ra âm thanh quá lớn để khỏi kinh động mọi người, nhưng cuối cùng vẫn phải dừng lại, vì cái giường tre hắn ngồi đang cháy hừng hực. Chỉ một chút nữa là lan khắp căn phòng.
Hắn vội vàng chạy ra ngoài, bưng một chậu nước lớn vào dập tắt, thở phào nhẹ nhõm.
“Nguy hiểm thật! Từ nay chỉ có thể ngồi trên đất tu luyện rồi.”
Hắn cười khổ, lau đi mồ hôi trên trán, nhìn cái giường tre cháy đen kia đành phải dọn dẹp lại một chút.
Đã có kinh nghiệm lần trước, hắn sợ mình sẽ khiến cả ngôi làng sáng nhất đêm nay, bèn dọn bàn ghế gọn vào góc, quét sạch giữa phòng, tạo một khoảng trống vừa đủ để tu luyện.
Làm xong, hắn khẽ gật đầu hài lòng, ngồi xếp bằng, nhắm mắt điều tức, ổn định hơi thở.
Một lúc sau hắn lại bất đầu vận chuyển Huyết Dương Sinh Thể. Cơn đau bị đốt cháy da thịt khiến hắn gầm gú, máu huyết bị đun sôi. Cả người bốc lên khói trắng. Hắn run rẩy, răng nghiến chặt, cố gắng chịu đựng.
Gần một nén nhang trôi qua. Khói trong phòng dày đặc, mùi cháy khét thoang thoảng. Cuối cùng hắn cũng đến cực hạn, đành thu pháp quyết, ngã vật xuống đất, hơi thở dồn dập.
“Đau thật. Tên nào đầu óc có vấn đề mới nghĩ ra công pháp hành xác kiểu này?” hắn sợ hãi nói.
Chỉ tu luyện chừng một nén nhang mà đã như chết đi sống lại. Thời gian từng giây từng phút trôi chậm đến mức hắn tưởng như mình đang lạc trong dòng tuế nguyệt trường hà. Trong khi đó chẳng thấy thân thể có tăng lên chút gì. Khiến hắn không khỏi nản lòng.
“Muốn rèn được thân thể kim cang bất hoại như công pháp đề cập, e rằng chẳng dễ dàng gì. Chỉ là tu luyện phần đầu đã khó khăn đến như vậy?”
Trần Tình không hay biết trong đan điền lúc này, đã có một luồng khí vàng âm thầm tụ lại, còn tưởng rằng tu luyện nãy giờ chỉ tốn công vô ích.
“Không được. Muốn bước lên con đường cường giả, phải làm điều người khác không làm được. Mới gặp chút đau đớn đã lùi bước, còn nói chi mộng quát tháo phong vân.”
Hắn tự giễu, ánh mắt dần trở nên kiên định.
“Một lần không xong thì mười lần! Ta nhất định luyện được cái công pháp chó má này.”
Cứ thế Trần Tình tiếp tục ngồi tu luyện cả đêm, lần dài nhất hắn chịu đựng được đến một canh giờ.
Lần cuối cùng, hắn ngã xuống đất, thở dốc từng hơi nặng nhọc. Hắn muốn thử lại một lần nữa, nhưng thân thể lúc này chẳng khác gì than cháy. Quần áo sớm đã không biết tan biến từ khi nào, mái tóc bị thiêu xém loang lổ, hai hàng lông mày bên còn bên mất, khói trắng vẫn phả ra nghi ngút từ miệng. Dù vậy, trong đôi mắt hắn vẫn ánh lên sự kiên định chưa tàn.
Nhưng ngoài phần đầu còn có thể động đậy, toàn thân hắn đã dường như không còn thuộc về chính mình. Từng thớ thịt co rút, đau đớn đến mức tê liệt. Không còn chút sức lực nào, Trần Tình chỉ có thể nằm bất động mà tự hỏi:
“Chẳng lẽ ta đã luyện sai ở đâu? Vì sao chẳng thấy chút hiệu quả nào, lại khiến bản thân thành ra thế này?”
Nghĩ mãi không thông, mang theo trăm mối tơ vò quấn chặt trong lòng, hắn cuối cùng cũng chìm vào cơn mê mệt nặng nề.
Trong khi Trần Tình ngủ say, luồng khí vàng đã tích tụ được một phần ba trong đan điền, bắt đầu chuyển động, men theo kinh mạch và máu huyết vận chuyển khắp toàn thân, tu sửa tế bào bị cháy hỏng. Lớp da đen sạm dần bong ra, da non tái sinh, tóc và lông mày như kiếm cũng mọc trở về. Một màn sáng vàng nhạt bao trùm lấy thân thể hắn. Cường hoá mọi ngóc ngách của thân thể.
Một đêm cứ thế trôi qua. Trời tờ mờ sáng, tiếng gà gáy vang khắp làng, báo hiệu một ngày mới đã đến.
Trần Tình giật mình tỉnh giấc. Lúc này màn sáng vàng quanh thân hắn đã biến mất. Cử động một thoáng, hắn kinh ngạc khi thấy làn da cháy đen đang rơi từng mảng, lộ ra bên trong lớp da mới trắng mịn.
Hắn vội vàng bò dậy, lao tới chiếc gương đồng trong góc phòng. Hình ảnh phản chiếu làm hắn đứng lặng.
Thân hình vẫn vậy, nhưng rắn chắc hơn, cơ bắp hài hòa, đường nét gương mặt rõ ràng, có vài phần tuấn tú hơn. Nước da không còn ngâm như trước, tóc đã mọc lại, khí chất toát ra sáng sủa lạ thường.
Hắn đưa tay vỗ vỗ vào mặt, vẫn chưa tin đó là sự thật. Cơ thể tràn đầy sinh lực, thoải mái đến lạ, chẳng còn chút nào uể oải như đêm trước.
Trần Tình hớn hở nở nụ cười: “Tu luyện vậy mà có tác dụng.” Hắn thử vận khí lực đưa tay đấm ra một quyền, tiếng xé không khí vang lên, quyền kình cứng cáp hữu lực khiến hắn không thể không kinh hãi.“
Nếu như bây giờ để ta gặp lại con chó lớn kia, không cần liều mạng như vậy cũng có thể hạ gục nó.”
Lúc này Trần Tình cảm giác vui vẻ đến lạ, mọi sự cố gắng của hắn đêm qua cũng đã được đền đáp. “Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng có lẽ lần sau tu luyện ta sẽ tìm ra chút gì đó.” Trần Tình thầm nghĩ.
Hắn lại thử thử một lúc. Làm quen với sức mạnh mới này.
Bên ngoài đã trở nên náo nhiệt. Tiếng bếp núc vang lên, từng cột khói nghi ngút hoà vào sương sớm. Các trai tráng trong làng cũng đã sửa soạn hành trang lên đường, chuẩn bị tiến vào thị trấn mua bán.
Trần Tình nhớ tới lời hôm qua gia gia dặn. Hắn vội tắm rửa sạch sẽ, tìm một bộ quần áo chỉnh chu mặc vào, chuẩn bị một chút rồi rảo bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa hát hướng thẳng đến nơi ở của gia gia.
Tới trước cửa phòng, hắn không kiêng nể gì, giơ tay đập mạnh, reo lớn.
"Gia gia, dậy đi! Mặt trời treo trên đỉnh đầu rồi, còn phải đi vào trấn nữa đấy!"
Đợi một lúc lâu không thấy ai mở cửa, Trần Tình chau mày, chuẩn bị xông vào. Vừa lấy đà lao tới, cánh cửa bỗng mở ra, ngay sau đó một cây gậy bay vụt ra, nện thẳng vào đầu mình.
"Ui da!" Hắn ôm đầu kêu lên, ngẩng mặt nhìn vào trong phòng, thấy một lão già đang mỉm cười nhìn hắn. Lão vẫn mặc áo ngủ, quần cộc, dáng vẻ nhàn nhã, bắt chéo chân nhâm nhi tách trà. Người đó chính là Trần lão, gia gia của Trần Tình.
Từ nhỏ đến lớn hắn lúc nào cũng không thể né được các đòn đánh của gia gia, mỗi lần lão ra tay đều đánh trúng. Mà bây giờ hắn đã có thể tu luyện, thân thể cũng vừa được tăng lên nhưng vẫn không né được, dù khi nãy đã có chuẩn bị, hắn không khỏi phiền muộn, cũng hơi tò mò thực lực gia gia của mình.
"Ha ha, ta biết ngay mà! Thằng cháu trời đánh ngươi có bao giờ kiên nhẫn được đâu."
Lão cười sang sảng, chẳng có chút bộ dạng gấp gáp nào.
Trần Tình nghiến răng, xoa xoa đầu, bĩu môi nói:
"Các thúc bá đã chuẩn bị xong hết rồi, người còn ở đây nhàn nhã uống trà!"
Nói rồi, hắn tiến lại bàn ngồi, rót cho mình một ly trà nóng, một hơi cạn sạch.
Lúc này, Trần Lão mới chú ý đến biến hóa trên người Trần Tình, nhíu mày hỏi:
"Cháu yêu, ngươi vừa mới thay đầu à? Sao ta nhìn thế nào cũng thấy không giống ngươi hôm qua vậy nhỉ?"
Trần Tình bị câu hỏi của gia gia làm cho nghẹn lời, không biết đáp thế nào. Một lúc sau, hắn chỉ cười gượng:
"Chắc người chưa tỉnh ngủ nên hoa mắt thôi. Ta cũng đâu có khác gì hôm qua. Người mau chuẩn bị đi, ta nôn nóng muốn ngắm thị trấn lắm rồi!"
Trần lão liếc hắn một cái đầy thâm ý. Sống cả bó tuổi đầu, làm sao lão không nhận ra cháu mình đã thay đổi, nhưng cũng chẳng hỏi thêm.
Lão chỉ lắc đầu, đứng dậy, thay bộ trường bào màu xám, thu dọn vài món đồ cần thiết mang theo.
Chuẩn bị xong xuôi, hai ông cháu cùng bước ra khỏi phòng, hướng về mọi người đang tập hợp dưới gốc đa mà đi tới.