Hai ông cháu tiếp tục ngồi ở bàn ăn trò chuyện.
Lúc này, bên cạnh có vài tu sĩ vừa mới vào lớn tiếng bàn luận.
“Ngươi biết tin gì chưa? Vài ngày nữa, đệ tử của Vân Ẩn Cốc ở Vân Mộng sơn mạch sẽ đến đây chiêu mộ đệ tử!”
Tu sĩ ngồi đối diện vội hỏi: “Là thật?”
“Thật, ta nghe tin này từ trưởng trấn, bây giờ đệ tử Vân Ẩn Cốc có lẽ là đang trên đường đến đây!” Người kia tiếp tục nói.
“Chẳng phải Vân Ẩn Cốc vừa chiêu mộ đệ tử khắp nơi cách đây một năm sao? Bình thường ba năm họ mới chiêu mộ một lần, bây giờ lại muốn đến đây thu đệ tử, chẳng lẽ có ý đồ gì?” Có người nghi hoặc.
“Ngươi suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, môn phái lớn như Vân Ẩn Cốc chịu đến đây chiêu thu đệ tử là phúc phần của chúng ta rồi!”
“Cần điều kiện gì sao?” một người khác chen vào.
“Vẫn như trước, cần dưới hai mươi tuổi, phải có huyền cấp linh căn trở lên, tu vi không dưới Luyện Khí tầng bốn là được.”
“Aiz, vậy ta vô vọng rồi…”
Nghe được mấy tu sĩ đó bàn tán, mọi người trong quán cũng nhao nhao thảo luận, không khí bắt đầu sôi nổi lên.
Có người thở dài, có kẻ ánh mắt sáng rực, mơ tưởng được bước chân vào tông môn, từ đó một bước lên mây.
Trần Tình cũng nghe được, quay sang hỏi gia gia mình: “Vân Ẩn Cốc lợi hại lắm sao?”
Trần Lão trợn mắt nhìn hắn một lát rồi nói: “Ngươi đoán xem, người ta là một tông môn lớn, đệ tử có hàng vạn, cao thủ như mây. Là một trong năm môn phái lớn nhất ở Vân Mộng sơn mạch này.”
Lão lại nói: “Cháu yêu, năm nay mười lăm rồi nhỉ? Cũng nên phiêu bạt giang hồ thôi, đừng suốt ngày ở nhà ăn bám gia gia nữa. Cũng nên đi thử sức ở mấy tông môn kia một chút.”
Lão biết mấy ngày trước, Trần Tình trốn ra ngoài đã gặp được kỳ ngộ, hẳn không thể là người tầm thường được nữa. Đã đến lúc phải rời xa vòng tay của lão để khôn lớn.
“Ý người là để ta đi đăng ký gia nhập tông môn kia sao? Thôi đi, ở với gia gia và mọi người vẫn tốt. Lỡ như vào trong đó người ta bắt ta đem bán thì nguy , lúc trước không phải người vẫn nói với ta giang hồ hiểm ác, đâu đâu cũng là nguy hiểm hay sao?” Trần Tình bĩu môi.
Trần Lão có xúc động muốn bay lên đạp hắn một cước. “Lúc trước là lúc trước. Còn bây giờ biết đâu tư chất ngươi tốt, được một cao nhân trong tông môn thu làm đồ đệ, lúc đó gia gia và cả làng đều được nhờ. Với lại ngươi chưa hai mươi, tu vi cũng đã Luyện Khí tầng bốn, còn linh căn…”
Lão ngừng một chút, vỗ đùi hỏi: “Cháu yêu, ngươi linh căn cấp bậc gì? Chắc ngươi biết rõ rồi chứ hả?”
Trần Tình liếc nhìn đống ngân phiếu trong ngực gia gia, thần bí cười nói: “Cho ta hai tờ, ta sẽ nói cho người biết! Hắc hắc.”
“Vậy thì quên đi.” Trần Lão phất tay nói.
Dưới sự cám dỗ của Trần Tình, lão cũng bất đắc dĩ ném qua hai tờ 10 vạn đưa cho hắn.
Trần Tình bảo ông xích lại gần, kề tai nói nhỏ: “Là Thiên linh căn, hỏa thuộc tính.”
“Cái gì!?” Lão nhảy cẫng lên, sau đó cười ha hả.
Mọi người trong quán đều nhìn lão bằng ánh mắt quái dị khiến mặt lão không khỏi đỏ lên.
Lão gật đầu với mọi người xung quanh, tỏ vẻ xin lỗi rồi ngồi xuống, vỗ vai Trần Tình nói nhỏ: “Là sự thật?”
Trần Tình nghiêm túc gật đầu.
Lúc này, lão thật cao hứng, cười không khép miệng được, bàn tay thì vuốt ve đầu Trần Tình không ngừng.
“Hảo tiểu tử! Đi thôi. Nam tử chí ở bốn phương, cứ mãi ở đây thì làm sao thành tài.” Lão chậm rãi nói. “Chỉ cần ngươi sống tốt, dù ở đâu, ta cũng yên tâm.”
“Thôi được rồi, ta quyết định sẽ đi xem thử. Nếu không được, lại trở về.” Hắn vừa nói vừa lười biếng vươn vai.
Trần Lão vội vàng gõ đầu hắn một cái. “Cái gì mà không được, nhất định phải được! Ngươi mà thất bại trở về, coi chừng ta đá ngươi ra khỏi làng.”
Trần Tình xoa xoa đầu, cười hì hì nói: “Ta biết rồi. Ta sẽ cố gắng!”
“Ừ, nhớ bộc lộ hết tài năng, đừng để người ta coi thường.” Lão Trần nói, rồi lại nhìn đống ngân phiếu trong ngực.
“Ta giờ phải đi phân phát ngân phiếu cho mọi người, để bọn họ mua chút đồ, rồi trở về tranh thủ trước trời tối. Ngươi cứ ở lại đây chờ Vân Ẩn Cốc tới đi.” Lão cười khà khà nói rồi nhanh chóng bước đi, bỏ lại Trần Tình thẫn thờ ngồi ở đó.
“Cứ như vậy đi rồi, đúng là lão già vô lương tâm.” Trần Tình cũng không đi ra ngoài mà là ở Thanh Sương Các, dùng mười ngàn ngân lượng thuê một căn phòng ở mười ngày, chờ đợi đệ tử Vân Ẩn Cốc đến.
“Một ngàn lượng một ngày cũng quá mắc nha.” Trần Tình đau khổ nói.
Vì Vân Ẩn Cốc tại đây chiêu đệ tử nên người đến trấn mỗi ngày một đông, các quán trọ cũng liên tục tăng giá, huống hồ đây là Thanh Sương Các, một trong những quán trọ sang trọng nhất nơi này. Điều làm Trần Tình khá hài lòng là được bao ăn ngày ba bữa, được đảm bảo an toàn khi ở lại đây, căn phòng cũng khá rộng rãi, có phòng tắm và chỗ tu luyện riêng.
Trần Tình dạo quanh căn phòng một chút, để lại đồ đạc rồi bước nhanh lên lầu ba, nơi chuyên bán đan dược và binh khí của Thanh Sương Các.
Lầu ba còn náo nhiệt hơn hẳn phía dưới. Người người qua lại, kẻ chọn đan dược, người thử binh khí, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi.
Vừa bước vào cửa, một nha hoàn xinh xắn, lanh lợi chạy tới cười nói: “Xin chào công tử, hoan nghênh đến quý các. Ngài muốn mua gì, tiểu nữ có thể hướng dẫn.”
Trần Tình đáp: “Ừm, cô nương dẫn ta tới quầy đan dược xem thử một chút.”
Hắn định mua ít đan dược để tăng tu vi, dù sao cũng gần đến lúc Vân Ẩn Cốc tuyển chọn đệ tử, phải chuẩn bị kỹ càng.
Nha hoàn kia liền hỏi: “Dạ, xin cho tiểu nữ biết tu vi của công tử hiện tại để tiện tư vấn loại đan dược phù hợp.”
“Ta luyện khí tầng bốn, nên chọn loại nào?” Trần Tình nói, ánh mắt có chút ngượng ngập. Đối với đan dược, hắn đúng là mù tịt; đây cũng là lần đầu tiên bước ra thế giới bên ngoài để học hỏi.
Nha hoàn mỉm cười, làm thủ thế mời, dẫn hắn đến một kệ hàng lớn bày đầy bình ngọc sáng bóng. Nàng chỉ vào một bình bên trái, giới thiệu:
“Đây là Thăng Khí Đan trung phẩm, thích hợp cho tu sĩ luyện khí tầng bốn đến tầng sáu, giúp tăng tốc độ hấp thu linh khí. Giá hai vạn một viên.”
Nói xong, nàng chỉ sang một bình ngọc lớn hơn, tiếp lời: “Còn đây là Hoàn Mệnh Tán, có thể nhanh chóng khôi phục vết thương ngoài da. Mỗi lần bị thương chỉ cần bôi một ít sẽ cầm máu và làm lành ngay. Rất phù hợp với tu sĩ luyện khí kỳ, giá năm vạn một bình. Đây là hai loại bán chạy nhất của bổn các, công tử có thể tham khảo.”
Nha hoàn cười tươi, ánh mắt cong như trăng non. Nhưng Trần Tình thì chẳng cười nổi.
Hắn vừa mới lừa được của gia gia hai tấm ngân phiếu, tưởng đâu là một khoản lớn đủ tiêu xài thoải mái. Không ngờ giá đan dược lại đắt đến vậy.
Hai tấm ngân phiếu quy ra được hai mươi vạn ngân lượng, hắn đã dùng một vạn thuê phòng, còn lại mười chín vạn.
Nếu mua một bình Hoàn Mệnh Tán và năm viên Thăng Khí Đan, tổng cộng mất mười lăm vạn, nghĩ đến thôi đã thấy tim nhỏ máu.
Sau khi thanh toán, hắn còn đi dạo khu binh khí nhưng cuối cùng không mua gì. Giá mỗi thanh kiếm thấp nhất cũng mười vạn, trong khi hắn vẫn còn cây kiếm cũ gia gia đưa, tạm thời dùng cũng được.
Rời lầu ba, trở lại phòng, Trần Tình vừa đi vừa lẩm bẩm: “Biết vậy khi nãy lừa thêm ít ngân phiếu của gia gia là tốt rồi. Giờ thì tay trắng tay.”
Về đến mật thất, hắn ngồi xếp bằng, lấy ra bình Thăng Khí Đan vừa mua. Đổ ra năm viên tròn vo, bóng loáng cỡ đầu ngón tay, hắn nhìn chăm chú, giọng đầy hiếu kỳ: “Làm sao mấy cọng linh thảo lại luyện thành viên đan tròn trịa như vậy nhỉ? Đúng là kỳ môn.”
Hắn nhún vai, cầm lấy một viên bỏ vào miệng, vận chuyển Kiếm Nguyên Thánh Pháp tu luyện.
Đan dược vừa tan liền hóa thành luồng năng lượng nóng rực, lan khắp toàn thân. Một hấp lực mạnh mẽ bộc phát, kéo linh khí xung quanh ùa vào cơ thể.
Trần Tình khẽ rên một tiếng khoái trá: “Hiệu quả nhanh thật, tốc độ hấp thu tăng lên ít nhất ba bốn thành.”
Đối với người khác mà nói, ăn Thăng Khí Đan này tăng tốc độ tu luyện lên hai thành đã tốt lắm rồi. Trần Tình tốc độ hấp thu nhanh như vậy một phần cũng do sự kết hợp hoàn hảo của thiên linh căn, thánh thể và công pháp biến thái sư phụ cho hắn.
Ánh mắt hắn sáng lên, nghĩ thầm: “Ăn hết năm viên này, chắc có thể tiến lên tầng năm.”
Nếu là người khác có tốc độ tu luyện như hắn, sử dụng hết năm viên này đã có thể bước vào tầng sáu rồi. Nhưng Trần Tình lại khác, linh khí hắn hấp thụ được thánh thể cô dọng đến mức cực kỳ tinh khiết, mà điều này lại cần rất nhiều linh khí áp súc lại mới có thể làm được. Nên nếu cùng một lượng linh khí, người bình thường có thể tăng lên mười, nhưng hắn chỉ có thể tăng lên ba hoặc bốn mà thôi. Nhưng đổi lại chiến lực sẽ cách xa nhau vì linh lực càng thuần khiết sức bộc phát lại càng mạnh.
Cứ thế, hắn dần yên tĩnh nhập định tu luyện.
Ở đây, hắn cũng không dám mạo hiểm tu luyện Dương Huyết Sinh Thể, lỡ như đốt cháy Thanh Sương Các thật, có bán mạng nhỏ này cũng chẳng đủ đền.
Trên đại giang uốn lượn, một chiếc thuyền to lớn lướt theo dòng chảy nhịp nhàng. Phía mũi thuyền, đứng song song một nam một nữ. Nam cao lớn anh tuấn, nữ mặc dù mang khăn che mặt, những cũng có thể đoán được là người xinh đẹp tuyệt trần. Phía sau họ là vài nam tử mặc đồng phục chỉnh tề, rõ ràng là một nhóm đệ tử của tông môn nào đó đang xuất hành.
Lúc này, nam tử đầu thuyền nhìn về nữ tử bên cạnh, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Tuyết sư muội, loại chuyện nặng nhọc như đi chiêu thu đệ tử này đâu cần muội xuất thủ, để ta đi xử lý là được rồi.
Nữ tử xinh đẹp đứng đó, không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn quang cảnh hai bên bờ sông.
Nam tử kia cũng không tức giận, chỉ khẽ đung đưa chiếc quạt xếp cầm trên tay, lại nói:
“Aiz, không biết ai đưa ra chủ ý đi đến loại địa phương chim không thèm ị này. Ở đây có nhân tài gì cơ chứ.”
“Là sư phụ.” Giọng nữ tử vang lên, lạnh nhạt nhưng trong trẻo.
“Cốc chủ?” Nam tử sửng sốt, vội vàng ngậm lại miệng, khuôn mặt thoáng chút cứng đờ. Hắn không ngờ Cốc chủ vậy mà coi trọng nơi này như vậy, phái người đến nơi này không nói, còn phái luôn đệ tử yêu quý nhất của hắn đi theo.
Nam tử nhìn sắc trời, lại quay qua nữ tử bên cạnh nói: “Trời cũng gần tối rồi hay là chúng ta vào nghỉ ngơi, dù sao đoạn đường từ đây đến Trấn Vân Thủy cũng còn bốn năm ngày đường mới tới.”
Nữ tử khẽ gần đầu quay người đi nhanh vào trong khoang thuyền làm hắn lại sửng sốt một trận. Hắn chỉ là muốn bắt chuyện với nàng, không ngờ nàng lại đi thật. Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn cũng bước nhanh vào khoang thuyền trở về phòng của mình.