Sau khi luyện hóa xong viên Thăng Khí đan đầu tiên, linh lực trong đan điền hắn tăng lên rõ rệt. Trần Tình tạm ngừng tu luyện bước ra khỏi phòng, hắn định ra ngoài trấn đi dạo một chút.
"Không biết gia gia và mọi người an toàn về đến làng chưa." Đang suy nghĩ vu vơ, đột nhiên, lầu dưới bỗng vang lên tiếng ồn ào. "Tránh ra! Dám cản đường Vân thiếu nhà ta, muốn chết sao?!"
Tiếng quát lớn truyền đến, tiếp đó là tiếng bàn ghế xô lệch, khách khứa thấp giọng bàn tán.
Một lát sau, Trần Tình đi xuống liền thấy một nhóm năm sáu người. Cầm đầu là một thanh niên y phục hoa lệ, tay phe phẩy quạt ngọc, mặt mày cao ngạo. Hắn trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi nhưng ánh mắt lại chứa đầy vẻ kiêu căng, ngạo mạn. Theo sau hắn là bốn kẻ tùy tùng lực lưỡng, ánh mắt hung hăng, lưng đeo trường đao, toả ra khí thế bức người.
Sự xuất hiện của đám người này lập tức khiến không khí nhộn nhịp của tửu lâu trở nên căng thẳng.
Một thiếu niên không nhịn được tò mò hỏi đại hán bên cạnh.
“Đám người này là ai mà lại dám đến đây gây sự? Đây là nơi làm ăn của Dương lão bản, không sợ đắc tội lão ta hay sao?”
“Suỵt! Nói nhỏ thôi! Ngươi không biết đám người này là ai sao?” Tên đại hán kia đưa tay lên làm động tác im lặng, vẻ mặt cực kỳ kiêng dè. “Tên trẻ tuổi đứng đầu kia chính là Thiếu chủ Trấn Vân Thủy, con trai cưng của trưởng trấn, Vân Phi đó.”
Vân Phi! Thiếu niên kia hít vào một hơi, hắn mặc dù chỉ mới đến Trấn Vân Thủy vài ngày gần đây, nhưng cái tên này hắn cũng đã nghe mọi người nhắc đến không ít.
Đại hán kia ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nghe nói hắn chỉ mới mười bảy đã là Luyện Khí tầng năm đỉnh phong, nửa bước bước vào tầng sáu. Bình thường cậy thế cha là trưởng trấn, hung hăng càn quấy, tiếng xấu đồn xa."
“Ta còn nghe nói những người đắc tội với hắn đều đã mất tích, tám chín phần mười là đi bán muối rồi.”
Thiếu niên kia nuốt nước bọt, cúi mặt xuống, không dám nhìn nhiều đám người kia, sợ sẽ rước họa vào thân.
Trần Tình đi đến cũng không quan tâm lắm, hắn né sang một bên rồi tiếp tục đi đến cửa ra vào nhưng đã bị chặn lại.
“Tên nhà quê kia gặp Vân thiếu nhà ta không biết hành lễ hay sao?” Một tên tùy tùng đi theo Vân Phi nhảy ra chặn đường quát.
Trần Tình hơi nhíu mày nhưng giọng vẫn bình thản nói: “Ngươi nói lớn tiếng như vậy làm gì, ta đâu có bị điếc, có bệnh sao?”
“Ngươi!” Tên tùy tùng kia tức đến đỏ mặt xém nữa rút đao ra liều mạng với Trần Tình rồi. Nhưng không có lệnh của Vân thiếu hắn cũng không dám làm càn. Dù sao đây cũng là địa bàn của Dương lão bản.
“Còn không mau tránh ra, ngươi cái gì mà ngươi!” Trần Tình phất tay đẩy tên tùy tùng kia qua một bên, bình thản bước qua, tiếp tục đi ra bên ngoài.
Mọi người xung quanh nhìn một màn này đến há hốc mồm, không ngờ thiếu niên trước mắt lại liều lĩnh như vậy.
Bốp! bốp! bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên, Vân Phi quay người nhìn sang Trần Tình đang bước đi, cười lạnh nói: Tốt lắm, tốt lắm! Hôm nay nếu không phế đi tên nhãi này, ta còn mặt mũi nào mà ở Trấn Vân Thủy này nữa? Khá khen cho một tên hạ nhân dám không để ta vào mắt. Người đâu bắt hắn lại, đánh gãy hai chân hắn cho hắn quỳ trước mặt bổn thiếu hành lễ.” Vân Phi phất tay ra lệnh.
Rõ!
Đám tùy tùng nhận được lệnh không kiêng nể gì nữa tản ra bao vây Trần Tình ở giữa. Trường đao trong tay loé sáng. Có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Trần Tình lúc này cũng đứng lại nhìn quanh một vòng không khỏi thở dài, ánh mắt dần dần lạnh đi.
Hắn nào có trêu ai chọc ai, chỉ muốn ra ngoài đi dạo thôi mà họa cũng rơi vào đầu.
“Còn không mau quỳ xuống dập đầu với Vân thiếu tạ tội” Tên tùy tùng lúc nãy lại quát lên.
“Ngươi tự đi mà dập.” Nói rồi Trần Tình giơ chân ra đá một cước, tên tùy tùng kia không ngờ Trần Tình lại ra tay trước không kịp phản ứng, bị đá trúng ngực, bay ra xa đụng đổ một đống lớn bàn ghế nằm rên rỉ dưới đất.
Ba tên còn lại lúc này mới kịp phản ứng, lập tức cầm đao trong tay chém tới Trần Tình.
Trần Tình cũng rút thanh kiếm của gia gia đưa ra đón đỡ.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng kim loại chát chúa vang lên Trần Tình lùi về sau vài bước, dù là tùy tùng nhưng đám người này cũng có một thân thực lực, đều là Luyện Khí tầng bốn.
Trần Tình lấy một chọi ba chẳng những không sợ mà còn hưng phấn, ánh mắt sáng lên, hắn còn đang lo lắng không có người để hắn kiểm tra thực lực của mình sau khi tu luyện thần quyết kia.
Trần Tình thét dài một tiếng, dồn lực vào thanh kiếm bắt đầu phản công. Hắn nhắm thẳng vào một tên tùy tùng đang lao tới chém ra một kiếm.
Tên kia đang đà lao tới cũng bổ ra một đao đối chiến, nhưng cảnh tượng trước mắt làm hắn há to miệng. Trường đao trong tay bị chém đến gãy vụn, cả cánh tay tê rần, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị một cước trời giáng đá trúng mặt, bay ra đất bất tỉnh.
Trần Tình cũng không khỏi bất ngờ trước độ sắc bén của thanh kiếm gia gia đưa cho. Hắn cười ha hả, tiếp tục vung kiếm chém thẳng về phía hai tên còn lại.
Từng kiếm từng kiếm chém ra khiến hai tên kia chỉ có thể bị động đón đỡ. Trường đao trong tay cũng đã rạn nứt.
Qua mười mấy chiêu kiếm, hai tên kia cũng nằm la liệt trên đất rên rỉ, trên người nhiều vết kiếm lớn nhỏ, mất đi sức chiến đấu.
Chỉ trong chốc lát bốn tên tùy tùng Luyện Khí tầng bốn toàn quân bị diệt, cùng một cấp độ nhưng chênh lệch thật sự rất lớn.
Bọn hắn nào ngờ tên thiếu niên nhìn như yếu đuối trước mặt này khi đánh nhau lại khủng bố đến vậy.
Trần Tình hài lòng thu kiếm, nở một nụ cười trêu tức nhìn về tên Vân Phi vẫn đang đứng ngây người đằng kia, rồi quay người tiếp tục bước ra cửa.
“Đứng lại!” Vân Phi hét lên một tiếng
“Đánh người của ta rồi còn muốn bỏ đi. Nghĩ hay lắm, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết đắc tội Vân Phi ta sẽ có kết cục như thế nào.”
Nói rồi hắn lao tới như một cơn gió, khí tức Luyện Khí tầng năm đỉnh phong toả ra, vung nắm đấm đánh tới sau lưng Trần Tình.
Trần Tình quay người cũng không rút kiếm mà dùng nắm đấm nghênh đón.
Ầm!
Hai nắm đấm va chạm vào nhau, cả hai cùng lùi lại phía sau, vậy mà cân tài ngang sức.
Phải biết Trần Tình chỉ mới bước vào luyện khí tầng bốn mà thôi.
Mọi người xung quanh cũng nhìn ra điều này, bắt đầu bàn tán chỉ trỏ, Vân Phi ở một bên nghe được tức đến mặt mũi đỏ bừng lên.
Quá mất mặt rồi, đường đường là nhi tử Trấn trưởng, còn hơn người ta một cảnh giới, lại ra tay đánh bất ngờ vậy mà không chiếm được thượng phong.
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, tiếp tục lao lên, vận linh lực toàn thân truyền vào cánh tay phải. Một vòng tròn linh lực màu vàng bao phủ lấy nắm đấm đánh tới.
“Bạo Hổ Quyền.”
Trần Tình cảm nhận được khí tức kinh người kia cũng không dám chủ quan. Hắn rút kiếm, lập tức vận chuyển linh lực truyền vào thân kiếm, toàn thân bộc phát sức mạnh. Hắn chuẩn bị chém ra một kích, dự định lấy công làm thủ để chặn lại đòn tấn công đang ập tới.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát từ phía xa truyền tới khiến hắn khựng lại.
"Dừng tay!"
Một đại hán trung niên từ bên ngoài chạy vào, mặt mày khó coi, chính là Đinh chưởng quỹ - Đinh Hạo mà Trần Tình gặp trước đó. Ông lúc nãy vừa đi ra ngoài giải quyết một số việc, lúc trở về thì nghe tin có người đến gây sự liền vội vàng chạy đến.
Vân Phi mặc dù nghe thấy tiếng quát của Đinh chưởng quỹ nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại, tiếp tục lao đến, nắm đấm bổ xuống trước mặt Trần Tình, hắn nở nụ cười hưng phấn, tưởng tượng một màn đầu lâu Trần Tình bị hắn một nện toái đi, không khỏi cười lên ha hả. “Chết đi.”
Một thoáng mất tập trung, động tác của Trần Tình đột nhiên bị chậm lại nửa nhịp. Trần Tình lúc này đã không kịp đón đỡ, chỉ có thể nghiêng đầu qua một bên né tránh.
Bỗng một bóng dáng che chắn trước mặt hắn, ngăn chặn đòn tấn công kia.
Ầm!
Vân Phi bị đánh bay ra ngoài té trên mặt đất, cánh tay lúc này đau nhức không chịu nổi.
Hắn ôm cánh tay lập tức bò dậy tức giận nói: “Đinh chưởng quỹ ngươi đây là ý gì?”
Ánh mắt Đinh Hạo sắc bén nhìn thẳng vào Vân Phi nói: “Lúc nãy ta bảo dừng tay Vân thiếu đây không nghe thấy sao?”
“Chiêu thức đã đánh ra nói dừng là dừng sao được? Đinh chưởng quỹ chẳng lẽ ngươi tính xen vào chuyện này hay sao?” Vân Phi tức giận nói.
“Vân thiếu đây là Thanh Sương Các không phải nhà của ngài, ngài đến đây gây sự còn bắt nạt khách nhân của bổn các, còn muốn không cho ta nhúng tay?” Đinh Hạo nhướng mày, khí thế toả ra ép về phía Vân Phi khiến hắn phải lùi lại vài bước.
“Hừ.” Vân Phi hừ lạnh, chỉ thẳng vào Trần Tình: “Thiệt hại ở đây ta sẽ bồi thường, nhưng tên kia thì phải giao cho ta. Hắn dám vô lễ, không đặt ta vào mắt. Nếu giờ ta bỏ qua, chẳng phải mất hết thể diện?”
Trần Tình nghe được những lời của Vân Phi chỉ cười nhạt một cái, không nói gì, đừng nói chỉ là con trai của trấn trưởng, cho dù trấn trưởng đến đây mà càng quấy như vậy hắn cũng không để vào mắt.
Đinh Hạo lập tức khoác tay: “Không được, thiếu niên kia là khách nhân của bổn các, ta có trách nhiệm phải bảo vệ. Nếu Vân thiếu còn tiếp tục gây sự, ta đây cũng sẽ không nương tay đâu.”
Vân Phi cau mày, mặc dù không cam lòng nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của Đinh chưởng quỹ, hắn cuối cùng chỉ “hừ” lạnh một tiếng, nhìn về phía Trần Tình:
"Hôm nay ta nể mặt Đinh chưởng quỹ, tạm thời tha cho ngươi. Chuyện này chưa xong đâu, tốt nhất ngươi đừng rời khỏi đây nếu không…!"
Hắn cũng không nói hết, mặc kệ bốn tên tùy tùng đang nằm rên rỉ dưới đất, lấy ra sắp ngân phiếu ném cho Đinh chưởng quỹ rồi phất tay áo bỏ đi.
Đinh chưởng quỹ nhìn theo, khẽ thở dài. Gọi người dọn dẹp một chút, sau đó quay sang Trần Tình, giọng hòa nhã hơn:
"Tiểu hữu, người kia thân phận đặc biệt, ta cũng không tiện làm khó dễ mong cậu đừng chê trách."
Trần Tình chắp tay cười nói: “Đinh chưởng quỹ nói quá lời, ta phải cảm ơn ngài mới đúng, cũng may có ngài cứu giúp nếu không cái mạng nhỏ của ta hôm nay cũng xong rồi.”
Đinh Hạo cười ha hả nói: “Chuyện nên làm mà thôi! Dù sao chuyện ở đây cũng do ta quản lý không tốt, tiền ở trọ ăn uống ở đây của tiểu hữu ta sẽ miễn phí một tháng, coi như đền bù cho tiểu hữu như thế nào?” Nói rồi ông còn lấy một tấm ngân phiếu 1 vạn ngân lượng đưa cho Trần Tình. “Đây là tiền thuê trước đó, xin trả lại tiểu hữu.”
Trần Tình vui vẻ nhận lấy nói: “Thế thì tốt quá, đa tạ Đinh chưởng quỹ.”
Hắn cùng Đinh chưởng quỹ tán gẫu thêm vài câu xong liền trở về trong phòng của mình.
Trần Tình cũng không đi dạo nữa, bây giờ mà ló mặt ra khỏi Thanh Sương Các thế nào cũng bị tên Vân Phi kia kiếm chuyện. Thà ở trong đây tu luyện vẫn tốt hơn.
Ngồi ở trong phòng tu luyện, dưới ánh đèn lờ mờ, Trần Tình hít sâu một hơi, nhớ lại màn đối chiến với tên Vân Phi kia, hắn âm thầm lắc đầu, kinh nghiệm chiến đấu của hắn còn quá ít, dễ bị phân tâm, nếu không nhờ Đinh chưởng quỹ kịp thời can thiệp có lẽ hắn đã bị trọng thương.
Hắn siết chặt nắm đấm, chuyện hôm nay coi như một lời cảnh tỉnh. Nếu không mạnh hơn, loại phiền phức như Vân Phi sẽ còn xuất hiện mãi.
Hắn thu lại suy nghĩ, lấy ra bình Thăng Khí Đan kia nuốt vào một viên bắt đầu luyện hoá.
Trần Tình biết rõ, thế giới tu chân là một thế giới mà nắm đấm quyết định tất cả. Mối thù với Vân Phi, hay bất cứ mối nguy nào rình rập bên ngoài, chỉ có thể được giải quyết bằng thực lực tuyệt đối.
"Luyện Khí tầng năm... ta sẽ sớm đạt tới." Hắn thầm nhủ. Với tốc độ tu luyện hiện tại, hắn tin rằng ngày đó sẽ không còn xa nữa.