Nhất Kiếm Trảm Thương Khung

Chương 13: Thạch Đầu Kỳ Dị



Chuyện Trần Tình xung đột với Vân Phi, nhi tử độc nhất của trấn trưởng Trấn Vân Thủy, đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm. Người người nhà nhà đều bàn luận xôn xao, kẻ thì thán phục sự hung hãn của thiếu niên lạ mặt, kẻ thì nghi ngờ chỉ là tin đồn thất thiệt.

Thấy hắn mất tích suốt mấy ngày nay, mọi người đồng loạt cho rằng hắn đã bị thủ tiêu một cách âm thầm, hoặc đã trốn đi mất dạng vì sợ bị trả thù.

Nhưng không ai ngờ rằng hắn vẫn còn ở trong trấn, đang nhàn nhã tu luyện

Sau trận giao phong hôm đó, Trần Tình ở lại Thanh Sương Các tĩnh dưỡng và tu luyện suốt năm ngày.

Năm ngày ấy, hắn đóng cửa không ra ngoài, chỉ để tiểu nhị đem thức ăn lên, toàn tâm toàn ý vận chuyển Kiếm Nguyên Thánh Pháp tu luyện.

Trong phòng, từng luồng linh khí mỏng manh của trấn nhỏ tụ lại, xoay tròn như khói sương dày đặc quanh thân hắn. Nhờ Vạn Kiếm Thánh Thể và Kiếm Nguyên Thánh Pháp tương hợp, mỗi lần hấp thụ, linh lực trong người hắn lại tăng lên một cách rõ rệt và tinh thuần.

Bốn viên thăng khí đan, đã sớm tiêu hao hết.

Đến chiều ngày thứ năm, Trần Tình mở mắt. Hơi thở hắn mạnh mẽ, uy lực hơn trước gấp bội.

“Tầng năm Luyện Khí Kỳ.”

Hắn siết chặt nắm tay. Linh lực lưu chuyển thông suốt, gân cốt rắn chắc, cảm giác sức mạnh tinh thuần tràn đầy trong từng thớ thịt.

“Kiếm Nguyên Thánh Pháp của lão sư phụ đúng là đồ tốt.” Hắn thầm cảm thán.

Ở nơi khỉ ho cò gáy này, linh khí mỏng manh đến mức đáng thương. Nhiều người tu luyện muốn lên một cấp nhỏ cũng phải tốn một, hai năm trời tích lũy, thậm chí lâu hơn nếu không có linh căn tốt hoặc đan dược phụ trợ. Tốc độ tu luyện của hắn lúc này, nếu bị người khác biết, chắc chắn sẽ gây nên chấn động.

Trần Tình mở túi hành lý ra. Trong đó chỉ còn lại năm vạn lượng bạc cùng một túi tiền nhỏ gia gia hắn đưa lúc trước, không khỏi thầm than:

“Tu luyện đúng là đốt tiền mà…”

Hắn lẩm bẩm, gãi gãi đầu, trong lòng bắt đầu thấy phiền muộn. Không có tiền, tu luyện coi như ngừng. Linh khí nơi đây mỏng manh như vậy, mà hắn tu luyện lại cần lượng lớn linh khí áp súc mới có thể tăng lên. Nếu không có đan dược thì không biết phải tu luyện đến ngày tháng năm nào.

Trần Tình thở dài: “Phải ra ngoài tìm kiếm công việc thôi.”

Hắn sửa soạn một lúc, mang theo thanh kiếm gia gia đưa cho, rồi dứt khoát đi ra ngoài. Hắn cũng không bận tâm Vân Phi có phái người đến trả thù hắn hay không.

Chiều hôm đó, Trần Tình đi dạo phố để tìm “cơ hội làm giàu trong truyền thuyết”. Đường phố của Thanh Vân Trấn tấp nập người qua lại. Tiếng rao hàng vang lên đủ thể loại tiếng bán đan dược, rao binh khí các loại, thậm chí có cụ bà bán bùa trừ tà "giá siêu khuyến mãi" thu hút sự chú ý của hắn.

Hắn lửng thửng bước đi, ghé mua vài bộ quần áo mới và một đôi giày chắc chắn hơn để tiện hành tẩu.

Trong lúc đi ngang một gian hàng đồ cũ, chợt đầu hắn đau nhói, Thần Kiếm nằm sâu trong não hải của hắn khẽ rung động.

Một luồng cảm giác lạ lùng, như một sự thôi thúc dấy lên. Trần Tình mừng rỡ, đây là lần thứ hai hắn có liên hệ với Thần Kiếm sau khi nhận chủ. Lần đầu là cuộc chiến với sói vương kia.

Thần Kiếm đang nằm im bỗng chỉ về một hướng, rung lên nhè nhẹ như thúc giục hắn đến đó. Trần Tình lập tức đi theo chỉ dẫn, trong lòng như nở hoa: “Cơ hội làm giàu là đây chứ đâu!”

Ở đó là một quầy hàng bán đủ thứ tạp nham cũ nát. Người bán là một ông lão gầy nhẳng, đầu hói sáng bóng phản chiếu ánh nắng chiều mờ ảo, ngồi phe phẩy quạt nan, mắt lơ đãng như sắp ngủ gật.

Thần Kiếm trong đầu lại rung mạnh hơn, chỉ về phía một cục đá to bằng quả dưa hấu nằm khuất trong góc, phủ đầy bụi bặm.

Trần Tình chớp mắt, hiếu kỳ nhìn sang: “Cái gì? Một cục đá? Thần Kiếm à, ngươi đừng có chơi ta nha? Chẳng lẽ bên trong có bảo vật tuyệt thế bị phong ấn sao?”

Hắn bước đến, gõ nhẹ lên bề mặt cục đá kia. Âm thanh vang lên trầm đục, mát lạnh.

“Lão trượng, viên đá này bao nhiêu?”

“Mười vạn.” Ông lão đáp cụt lủn, mắt vẫn nhắm hờ, lười biếng nói.

Trần Tình suýt nghẹn họng: “Mười vạn? Sao lão không đi ăn cướp luôn đi!”

Hắn lấy lại bình tĩnh đáp: “Một vạn, ta mua.”

Ông lão hé mắt, liếc hắn một cái sắc bén, cười khẩy nói: “Một vạn? Tiểu tử, ngươi tưởng đây là đá lát đường sao? Ta phải liều mạng đem nó từ núi lửa gần Vân Mộng sơn mạch về đây. Đừng thấy nó bình thường, độ cứng của nó không binh khí nào cắt nổi. Nó là tài liệu luyện khí tuyệt hảo đấy!”

Trần Tình bĩu môi: “Đồ tốt như vậy mà nằm phủ bụi ở đây sao?”

Ông lão trừng mắt: “Là do người khác không biết hàng! Thấy ngươi có chút mắt nhìn, ta lấy tám vạn, giá cuối cùng!”

Trần Tình lắc đầu, vẫn kiên quyết ra giá một vạn. Hai người mặc cả qua lại, mặt đỏ tới mang tai, tiếng cãi vã thu hút vài ánh mắt tò mò.

Cuối cùng, ông lão xuống giá còn năm vạn. Trần Tình vẫn lắc đầu. Hắn quay đi, vờ như không hứng thú, nhưng trong lòng thì sôi sục, không muốn bỏ lỡ tản đá kia, dù sao cũng là chỉ dẫn của Thần Kiếm.

Ông lão thấy sắp mất mối, vội gọi với: “Được rồi! Hai vạn, ta lỗ cho ngươi đó!”

Trần Tình quay lại, cười gian một tiếng: “Thật sao? Vậy thì cảm ơn nhé!”

Giao tiền xong, thấy nụ cười bí ẩn của ông lão, Trần Tình thầm hô không ổn. “Lại bị hố rồi!”

Hắn ôm cục đá to như quả dưa hấu, cảm giác đầu tiên là nặng, nhưng trong lòng cũng khá vui vẻ.

“Này là thần kiếm chỉ nha. Về phải hảo hảo nghiên cứu một chút, biết đâu ra bảo vật gì đó thì ta giàu to.”

Nhưng niềm vui chưa kéo dài bao lâu thì phía sau vang lên một giọng nữ trong trẻo mà lạnh lẽo: “Công tử, xin dừng bước.”

Trần Tình quay lại, thấy một nữ tử che mặt bằng khăn lụa mỏng, chỉ để lộ đôi mắt sáng long lanh, toát ra khí chất băng hàn. Áo tím nhẹ nhàng, dáng người lồi lõm ma quỷ, nhưng khí chất lại không tầm thường.

“Cô nương có chuyện gì sao?” Trần Tình ngây người một lúc rồi dò hỏi.

“Viên thạch đầu trong tay, công tử có thể bỏ đi yêu thích? Ta muốn mua lại. Giá gấp đôi!” Nàng nói thẳng.

“Xin lỗi, vật này ta rất thích. Không bán!”

“Ta trả mười vạn.”

“Không bán!”

“Hai mươi vạn!”

“Không bán là không bán!” Trần Tình quả quyết.

Hắn nghĩ thầm trong lòng, có ngu mới bán, thần kiếm chỉ dẫn chắc chắn có đồ tốt! Nhưng nếu một trăm vạn thì… có thể suy nghĩ lại.

Nữ tử im lặng. Đôi mắt đẹp dưới lớp khăn lụa lóe lên tia lạnh. Rõ ràng nàng không quen bị từ chối.

Trần Tình ôm cục đá, huýt sáo, đi dạo tiếp như chẳng có chuyện gì. Thế nhưng, hắn nhanh chóng nhận ra nàng vẫn bám theo, còn không hề che giấu hành tung.

“Chẳng lẽ nàng nhận ra viên đá này có gì đặc biệt?” Hắn cảnh giác lén nhìn ra phía sau, trực giác mách bảo nữ tử này rất lợi hại, e rằng rất khó đối phó, nếu nàng dùng vũ lực cướp đi hắn cũng chẳng biết làm sao.

Trần Tình đi loạn trên phố, ngáp một cái, lẩm bẩm: “Ăn chút gì đó rồi về nguyên cứu tản đá này mới được!”

Hắn ghé vào một quán mì ven đường, gọi một bát mì nóng hổi. Cục đá vẫn ôm trong người, hắn cầm lên quan sát, vẫn y nguyên chẳng có phát hiện gì.

“Thần kiếm, ngươi chắc chắn đây là bảo vật chứ?”

Không có động tĩnh đáp lại. Trần Tình bây giờ mới phát hiện, vậy mà lại mất đi liên hệ với Thần Kiếm nữa rồi.

Hắn đen mặt, giọng oán trách: “Đúng là bỏ con giữa chợ mà!”

Lúc này, nữ tử che mặt cũng đi tới, gọi một bát mì, ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn.

Trần Tình nhún vai: “Mỹ nữ à, ta nói rồi, ta không bán tảng đá này đâu. Hay cô nương thấy ta quá soái ca nên đi theo câu dẫn ta?” Nói xong, hắn còn lấy tay che ngực, bộ dạng như tiểu thư nhà lành gặp ác bá.

Nữ tử đỏ mặt, tức đến nỗi đầu suýt bốc khói, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào tảng đá. Một lát sau, nàng lạnh giọng, đưa ra một con số khiến Trần Tình run lên:

“Một trăm vạn, ta mua tảng đá này.”

“Khụ khụ!” Trần Tình ho sặc sụa, xém tí nữa phun hết mì đang ăn trong miệng ra.

“Một trăm vạn?”

Hắn khó tin ngẩng đầu nhìn thiếu nữ. Thầm nghĩ: Hai vạn mua, một trăm vạn bán... vận khí cứt chó gì đây!

Hắn bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về giao dịch này.

Cùng lúc đó, tại phủ Trấn Trưởng, bữa tiệc lớn đang chuẩn bị diễn ra trong sự xa hoa.

Trước sảnh chính, một người đàn ông trung niên bụng phệ, râu dài, chính là Trấn Trưởng Vân Bá Nhân, phụ thân của Vân Phi, đang cười tươi như hoa, cúi mình tiếp đón một nam tử cùng nhóm đệ tử thuộc Vân Ẩn Cốc.

“Lưu công tử, người đường xa đến, lão nhân tiếp đón không chu đáo, đêm nay xin mở tiệc tạ lỗi!” Giọng Vân Bá Nhân đầy cung kính, khuôn mặt lộ vẻ nịnh nọt.

“Không sao. Cho bọn ta một chỗ ở là được. Vài ngày nữa ta sẽ ở đây chiêu mộ đệ tử, không phiền ngài chứ?” Nam tử họ Lưu mỉm cười khách sáo, hắn tên Lưu Đức chính là người đứng trên đầu thuyền hôm nọ.

Vân Bá Nhân lập tức xua tay: "Không phiền! không phiền! Lưu công tử chịu ở đây ta có cầu còn không được."

Vân Phi đứng sau lưng cha mình, cúi đầu không dám thở mạnh. Vân Bá Nhân vội vàng kéo hắn lại, quay sang nói thêm: “Lưu công tử, đây là nhi tử của ta, Vân Phi. Thằng này suốt ngày ham chơi, nhưng tư chất cũng khá. Mong công tử chiếu cố một chút.”

Vân Phi vội tiến lên chắp tay, cúi rạp người: “Tiểu nhân Vân Phi bái kiến Lưu công tử, mong được chỉ giáo.”

Lưu Đức nhìn sang gật đầu: “Sau này ta sẽ xem xét. Trước hết, hãy vượt qua kiểm tra đã.”

“Dạ, dạ!” Vân Phi cúi đầu liên tục, mừng rỡ vì ít nhất đã được Lưu công tử để mắt.

Vân Bá Nhân hài lòng nở nụ cười, thấy con mình có cơ hội tiếp xúc với Lưu công tử, việc vào tông môn lớn là đã thành công một nửa.

“Tiệc rượu đã sẵn sàng, mời Lưu công tử cùng các vị!”

“Vậy ta không khách sáo.” Lưu Đức mỉm cười, dẫn đám người phía sau bước vào đại sảnh. Sau đó tiếng ca múa, tiếng cười nói và chúc tụng vang lên ồn ào khắp phủ đệ.