Trên đường lớn, Trần Tình ôm chặt cục thạch đầu, bước đi nhanh chóng trở về Thanh Sương Các. Hắn không hề quay đầu lại, nhưng vẫn cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo từ nữ tử che mặt phía sau.
Vài phút trước…hắn vừa định xuôi theo tiếng gọi của đồng tiền, bán cục thạch đầu này cho nữ tử kia với giá hời, thì bỗng nhiên, một giọng nói non nớt, đầy quyền lực vang lên trực tiếp trong đầu:
“Không được bán! Ta đây vừa ý ngươi rồi. Nếu ngươi bán, ta sẽ dùng cục thạch đầu này nện chết ngươi!”
Trần Tình sửng sốt. Tiếng nói vừa rồi chân thật, rõ ràng và uy hiếp đến mức không thể là ảo giác. Hắn cảnh giác nhìn quanh, nhưng không thấy ai khả nghi.
“Chẳng lẽ gặp quỷ rồi sao?” hắn lẩm bẩm một tiếng, giọng run rẩy.
“Ngươi mới là quỷ! Cả nhà ngươi đều là quỷ! Mau tránh xa nữ nhân áo tím kia ra!” tiếng nói non nớt kia lại vang lên, lần này mang theo sự tức giận rõ rệt.
Trần Tình giật nảy mình, suýt nữa quăng cục thạch đầu trong tay ra xa, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào nó.
Nữ tử áo tím thấy biểu hiện kỳ lạ của hắn, người run rẩy, mặt tái mét, ngồi lẩm bẩm, cho rằng hắn phát bệnh, không khỏi cảnh giác.
Trần Tình cố gắng giữ bình tĩnh, biết rõ nguồn gốc của giọng nói, hắn vội vàng ôm chặt thạch đầu, đứng dậy nói lớn với nữ tử đối diện: “Vật này là của ta! Ta không bán!” Rồi cất bước đi trong sự ngỡ ngàng của nàng.
Một khắc sau nàng mới kịp phản ứng, tức giận đến dậm chân một cái, để lại vài thỏi bạc trên bàn rồi cũng vội vàng bước theo.
Trần Tình về đến Thanh Sương Các, vội vã trở về phòng của mình. Hắn thoáng bất ngờ khi thấy nữ tử kia không đi vào, chỉ theo hắn đến cửa rồi quay đầu rời đi, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Trần Tình đặt cục thạch đầu lên bàn, hắn nhìn chằm chằm lấy, vẫn khó tin là khi nãy nó có thể phát ra tiếng nói.
Hắn gõ gõ vài cái rồi hỏi: “Lúc nãy là ngươi nói chuyện với ta?”
Cục thạch đầu kia không phản ứng gì, cũng không trả lời hắn.
Hắn nghĩ ra một cách, nhảy ra xa xa, tuốt thanh kiếm gia gia tặng, chỉ vào thạch đầu hô lớn:
“Ngươi là yêu quái phương nào? Mau mau ra đây chịu chết!”
Thạch đầu rung rung một chút, rồi phát ra giọng non nớt tức giận: “Ngươi mới là yêu quái! Lại còn dùng kiếm sắt cũ kỹ đó dọa ta! Ngu ngốc!”
Trần Tình cười ha hả bước tới: “Chịu nói chuyện rồi sao? Ngươi là thứ gì hả? Làm sao mà nói chuyện được?”
“Ta là gì, sao phải nói cho ngươi biết!” Thạch đầu lại rung lên đáp lại. “Nếu ngươi cho ta một ít huyết, có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại.”
Trần Tình nghe đến liền sợ hãi, vội vàng nhảy ra xa run giọng nói: “Chẳng lẽ đây là quái vật hút máu người trong truyền thuyết? Lão đầu kia bán thứ chết tiệt gì vậy!”
“Hừ! Ta không phải quái vật. Ngươi sợ cái gì? Ta chỉ xin ngươi chút máu để dễ dàng phá trứng ra mà thôi.”
Trần Tình nghi hoặc: “Ngươi đừng gạt ta, đây là cục đá mà, giống trứng chỗ nào chứ?” Hắn lập tức rút thanh kiếm bên hông ra, chỉa thẳng mũi kiếm vào thạch đầu, hô to:
“Nói mau, ngươi có lai lịch gì? Còn nữa, ngươi tiếp cận ta là có ý gì? Nếu không, ta sẽ chém đôi ngươi ra!”
Thạch đầu phát ra tiếng cười khanh khách trong trẻo, đầy khinh miệt: “Tiểu ngốc tử, ngươi nghĩ thanh kiếm cũ kỹ kia có thể cắt được tảng đá này sao? Nó còn cứng hơn cả sắt thép bình thường...”
Nhưng ngay lúc này, giọng cười non nớt kia đột ngột im bặt.
Xoẹt!
Trần Tình đã động thủ. Thanh kiếm trông bình thường cũ kỹ kia lại sắc bén lạ thường, cộng thêm sự gia trì của Vạn Kiếm Thánh Thể, hắn đã gọt đi một mảng lớn lớp đá của cục thạch đầu như gọt dưa hấu, nhưng chỉ vào tầm hai ba phân đã bị cản lại. Hắn lại gọt thêm vài kiếm, bên trong lộ ra một lớp vỏ trứng màu đỏ sẫm, có những đường văn kỳ dị trôi nổi.
Hắn sửng sốt, vội vàng tiến lại gần xem xét: “Thật sự là trứng sao? Vậy ngươi đang ở bên trong này? Làm sao ngươi vào được?”
Quả trứng kia không trả lời câu hỏi ngu ngốc của Trần Tình mà chỉ thúc giục: “Mau mau cho ta một chút máu, lúc ta ra ngoài sẽ kể cho ngươi biết!”
Trần Tình do dự. Nếu nở ra thần thú gì gì đó, chẳng phải hắn lời to sao? Còn nếu là ác ma hay quái thai gì, e rằng hôm nay sẽ là ngày giỗ của hắn.
Hắn chần chừ một lát, cuối cùng, sự tò mò và lòng tham đã làm mờ đi lý trí. Dù sao cũng là thanh Thần Kiếm kia chỉ dẫn, chắc sẽ không có nguy hiểm gì. Hắn dùng thanh kiếm rạch nhẹ ngón tay, để một giọt máu tươi nóng hổi rơi xuống lớp vỏ trứng lộ ra kia.
Ngay khi máu của Trần Tình nhỏ vào lớp vỏ trứng, cả cục thạch đầu lập tức sáng lên, bong tróc hết lớp đất đá bên ngoài, lộ ra một quả trứng cỡ đầu trẻ em, phát ra ánh sáng đỏ kỳ dị. Nó tham lam hút lấy giọt máu kia của Trần Tình, rồi trôi nổi lên dán hẳn vào vết cắt trên tay hắn, tham lam hút mãi không thôi.
Trần Tình hoảng sợ kêu lên, nhưng lúc này hắn không thể động đậy. Một áp lực vô hình, cổ xưa khiến hắn đứng yên, còn quả trứng kia đang điên cuồng hút máu huyết của hắn.
Hắn thầm kêu khổ: “Đúng là chơi ngu thật rồi! Máu của ta cứ thế bị thứ này hút đi, ta sắp thành thây khô rồi a!”
Nửa nén nhang trôi qua.
Trần Tình lúc này đã suy yếu, mặt mày trắng bệch, thân thể gầy đi một vòng, nằm dài trên mặt đất. Còn quả trứng kia đang xoay tròn giữa không trung, tỏa ra nhiệt khí kinh người, như một mặt trời nhỏ trong phòng.
Một tiếng “rắc” vang lên giòn tan.
Từng vết nứt nhỏ lan ra nhanh chóng, ánh sáng vàng kim rỉ ra từ trong khe hở, rực rỡ chói mắt.
BÙM!
Vỏ trứng nổ tung.
Ngọn lửa bùng lên ngập trời, rực sáng cả căn phòng. Giữa tâm điểm hỏa diễm, một sinh linh nhỏ bé giang đôi cánh lửa đầu tiên. Mỗi chiếc lông vũ đều được bao phủ bởi quang mang vàng đỏ rực rỡ, từng sợi như được đúc bằng tinh hỏa của nhật nguyệt.
Mắt nó mở ra, trong đó phản chiếu cả bầu trời và hư vô, sâu thẳm như có thể thiêu đốt linh hồn.
Ngọn lửa quanh thân nó bốc cao, khiến không gian căn phòng run rẩy.
Một tiếng kêu dài, trong trẻo nhưng đầy uy áp, vang dội khắp trời đất, khiến cả trấn Vân Thủy cũng rung lên bần bật.
“Chuyện gì xảy ra?” Mọi người trong Trấn hoảng hốt sau tiếng kêu thánh thót kia, còn tưởng rằng có hung thú tập kích nhao nhao chạy toán loạn.
Nhưng qua nửa này trời cũng không có chuyện gì xảy ra, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, bàn tán sôi nổi trở lại.
Trong căn phòng của Trần Tình. Ngọn lửa dần thu lại, để lộ thân hình tuyệt mỹ của một loài chim. Đôi cánh dài, đuôi xòe ra như thác lửa, từng sợi lông mang ánh vàng cam chuyển dần sang đỏ thẫm. Mỗi lần nó vỗ cánh, không gian xung quanh chập chờn run rẩy, như không chịu nổi sức nặng của nó.
Nó bay vòng quanh Trần Tình một vòng sau đó lóe lên. Sinh linh kia biến thành một tiểu nha đầu khoảng bảy tám tuổi. Phấn điêu ngọc trác, đôi mắt to tròn, lém lỉnh. Giữa trán còn có một hình xăm hình ngọn lửa đỏ rực, tô điểm lên gương mặt càng thêm xinh xắn đáng yêu.
Nàng cười hì hì, liếc nhìn Trần Tình đang nằm trên mặt đất.
Hắn lúc này như hóa đá, mắt trợn tròn, miệng há ra đủ nhét một quả trứng gà.
Tiểu nha đầu nhỏ nhắn bước lại, chọc chọc vào mũi hắn, cười nói: “Bất ngờ lắm phải không? Hì hì. Tưởng ta là quái vật hút máu sao?”
Nói rồi nàng truyền cho hắn một luồng linh lực tinh thuần và dồi dào, giúp máu huyết trong cơ thể hắn mau chóng tái sinh.
Qua một lúc, Trần Tình đã có thể ngồi dậy, đưa tay bóp bóp khuôn mặt xinh xắn kia. Cảm giác mềm mịn, non nớt khiến hắn không muốn rút tay lại, trong lòng có hàng vạn câu muốn hỏi nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Tiểu nha đầu kia thấy hắn bóp mãi không buông liền gạt tay hắn ra, quệt miệng nói: “Bóp mạnh như thế làm gì? làm đau bổn cô nương!”
Trần Tình an tâm hơn không ít. May mắn là sinh ra một tiểu nha đầu xinh xắn thế này, chứ nếu là quái vật thì đúng là khóc không ra nước mắt.
“Ngươi là giống loài gì? Nhìn một chút giống gà, nhưng hình như không phải, còn có thể biến thành hình người.” Hắn hỏi, thật sự là cảnh tượng khi nãy đã làm thay đổi nhận thức của hắn.
Nàng nhăn mày, tỏ vẻ tức giận nói: “Ta không phải gà! Ngươi mới chính là gà! Ta là tộc Phượng Hoàng cao quý nhất trên thế gian này! Còn không mau quỳ bái bản tọa!”
Lúc này, nàng giang hai tay, tỏ vẻ vô cùng tự hào, hô lớn, khí thế uy nghi bất chợt tỏa ra.
Trần Tình sửng sốt một chút rồi âm thầm khinh bỉ: Phượng Hoàng? Một con chim nhỏ vừa nở ra từ đá?
Trong suy nghĩ của hắn, Phượng Hoàng phải là một thần thú cao quý, khí thế ngập trời, toàn thân rực lửa hoặc mang linh áp mạnh mẽ, bễ nghễ thiên hạ, tuyệt đối không thể nhỏ bé, trông như gà con, lại còn biết biến thành một tiểu loli như này.
Hắn nhìn sang tiểu nha đầu đang tỏ vẻ kia đưa tay xoa lên đầu nàng hỏi: “Ngươi có tên không?”
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi xoa xoa trán nói: “Không nhớ! Ta chỉ nhớ ta họ Phượng mà thôi, hay ngươi đặt tên cho ta đi!”
Trần Tình xoa cằm suy nghĩ một chút sau đó nói ra: “Sau này cứ gọi là Phượng Tâm Vân đi, như thế nào?”
“Phượng Tâm Vân” tiểu nha đầu lặp lại cái tên này, liền nhảy lên hò reo. “Được! Sau này ta sẽ được gọi là Phượng Tâm Vân!”
Trần Tình nhìn thấy nàng thích cái tên này như vậy cũng hài lòng mỉm cười.
“Ngươi tại sao lại nằm trong cục thạch đầu kia còn bị đem ra buôn bán?” Trần Tình hiếu kỳ hỏi.
“Ta không biết nữa. Lúc ta có ý thức thì quả trứng của ta đã bị bao phủ bởi lớp thạch đầu đó, nằm trong miệng núi lửa rồi. Sau đó núi lửa phun trào, ta bị phun ra ngoài, được ông lão khi nãy bán cho ngươi nhặt được đem về buôn bán. Nhưng đã qua nhiều năm, người ta đến mua hàng cũng chẳng có ai ghé hỏi mua ta. Lúc ta đang buồn chán nhất thì ngươi xuất hiện, mang ta đi, còn dùng máu huyết ấp nở ra ta. Hì hì, ta có nên gọi ngươi là nương không đây?”
Trần Tình hiểu ra, liếc nhìn nàng cười nói: “Gọi nương thì khỏi đi. Nhưng ta nhớ lúc nãy cũng có một nữ tử muốn mua ngươi, sao ngươi không đi theo nàng?”
“Nàng kia à? Ta cảm nhận được nàng cũng có một chút thân thiết kỳ lạ. Nhưng trên người ngươi, ta cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều, đặc biệt là lúc ngươi lần đầu chạm vào ta.”
Trần Tình lâm vào suy nghĩ: Chẳng lẽ là do Thần Kiếm... hay do ta tu luyện Cửu Dương Diệt Thiên Thần Quyết có thuộc tính Hỏa?
Lúc này tiếng ọt ọt vang lên. Trần Tình vội nhìn qua, thấy tiểu nha đầu đang xoa xoa bụng, dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình. Hắn không khỏi bật cười lớn.
“Ha ha! Đi thôi, ta dẫn ngươi đi ăn món ngon, mừng ngươi chào đời!” Trần Tình dọn dẹp qua loa một chút liền dẫn tiểu nha đầu bước ra bên ngoài.
Hắn gọi cả một bàn đồ ăn thịnh soạn, toàn những món hương vị đậm đà, nóng hổi còn bốc khói, dù sao cũng được ăn miễn phí cứ tất tay thôi.
Phượng Tâm Vân tròn mắt nhìn cả một bàn thức ăn đầy ắp, nước miếng suýt rơi. Nàng gắp đại một miếng thịt nướng bỏ vào miệng, ánh mắt lập tức sáng rực: “Ngon quá! Đúng là thế giới bên ngoài tốt hơn cái cục đá thối nát kia!”
Trần Tình bật cười, nhìn nàng ăn như cơn lốc nhỏ, chẳng khác gì một tiểu hồ ly tham ăn. Hắn chậm rãi rót chén trà, thầm nghĩ trong lòng: “Aiz, lại phải nuôi thêm một miệng ăn. Nhức nhức cái đầu a!”