Ở phủ trưởng trấn, tiệc đêm chiêu đãi đệ tử Vân Ẩn Cốc đã kết thúc, Lưu Đức được Vân Bá Nhân sắp xếp ở một căn phòng xa hoa trong trạch viện.
Lúc này, Lưu Đức ngồi trên ghế dựa, tay cầm ly trà nóng khẽ nhấp, ánh mắt âm trầm, lắng nghe tên sư đệ phía sau báo cáo.
“Ngươi nói Tuyết sư muội lại đi tranh một khối thạch đầu với một thiếu niên trong trấn? Hơn nữa còn tranh thất bại?”
Lưu Đức nhíu mày, ánh mắt hiện rõ sự kinh ngạc. Trong ấn tượng của hắn, Tuyết sư muội luôn lạnh lùng, trầm tĩnh, chưa từng để ý đến những chuyện vụn vặt, càng hiếm khi chủ động tiếp xúc với nam tử khác. Vậy mà lần này nàng lại chạy ra giữa phố xá đông đúc, công khai giành giật một cục thạch đầu với một thiếu niên xa lạ, cuối cùng còn thất bại.
Hành động khác thường ấy khiến hắn hoàn toàn không sao lý giải được. Chẳng lẽ cục thạch đầu kia có gì đặc biệt?
“Đúng vậy, thưa sư huynh. Sư tỷ thậm chí còn đi theo tên thiếu niên ấy đến tận một tửu lâu trong trấn. Nhưng không biết vì sao nàng lại đột ngột đổi ý rồi rời đi. Đệ cố chạy theo sau, nhưng chỉ một lúc đã hoàn toàn mất dấu.”
“Chắc có lẽ nàng đã phát hiện ra ngươi, nhưng kỳ lạ tại sao nàng không dùng vũ lực cướp đi, chẳng lẽ nàng sợ bị lộ thân phận ảnh hưởng đến danh tiếng Vân Ẩn Cốc? Lưu Đức nghi hoặc tiếp tục hỏi. ”Có điều tra tên thiếu niên kia không?”
Tên sư đệ kia lập tức đáp: “Đệ đã điều tra rồi. Hắn tên Trần Tình, mới đến trấn này không bao lâu. Tu vi chỉ ở Luyện Khí tầng bốn. Vài ngày trước hắn từng xảy ra xung đột với Vân Phi, nhi tử của Vân trưởng trấn.”
“Vân Phi sao? Gọi hắn đến đây ta có việc muốn hỏi hắn.” Lưu Đức phất tay ra lệnh.
“Vâng! Sư huynh!” Tên sư đệ kia lập tức đi ra ngoài.
Lưu Đức đứng lên, đi tới bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng, khó đoán, chẳng ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
Trong phòng của Vân Phi, hắn trong tiệc rượu uống có hơi quá chén, bây giờ đang nằm ngủ say như chết trên giường, bên cạnh còn có hai nha hoàn đang phục thị.
Tiếng gõ cửa vang lên, một nha hoàn liền bước ra mở cửa, người đến chính là tên sư đệ khi nãy.
“Vân Phi đang ở đâu, Lưu sư huynh bảo hắn đến có việc.”
Nhìn thấy người trước mặt mặc đồ của đệ tử Vân Ẩn Cốc, nha hoàn kia lập tức run lên, cúi đầu nói: “Xin ngài chờ một lát, tiểu nữ sẽ đi gọi Vân thiếu đến ngay.”
Nói rồi, nàng liền chạy nhanh vào trong, lay Vân Phi dậy.
“Vân thiếu! Vân thiếu! Đệ tử Vân Ẩn Cốc gọi ngài có việc, mau dậy đi.”
Vân Phi nửa tỉnh nửa mê mở mắt, định quát tháo một phen, dám phá giấc ngủ ngon của hắn, nhưng nghe đến ba chữ Vân Ẩn Cốc hắn liền nhanh chóng bật dậy, cơn say cũng vơi đi một nửa. “Ngươi nói có người của Vân Ẩn Cốc tìm ta?”
“Đúng vậy! Còn đang đợi bên ngoài.” Nha hoàn kia gật đầu nói.
Vân Phi nghe đến đây, lập tức mặc lại quần áo chạy như bay ra ngoài, còn xém chút nữa vấp phải bàn ghế té ngã.
Vừa ra đến cửa liền thấy một tên đệ tử Vân Ẩn Cốc đang đứng đợi, hắn vội vàng khom người cười nói: “Trời đã muộn, không biết đại nhân đến đây tìm ta có việc gì?”
Tên đệ tử kia nhìn bộ dạng của Vân Phi không khỏi xem thường, giọng cao ngạo nói: "Lưu sư huynh muốn gặp ngươi, mau đi theo ta.”
Nói rồi, hắn liền rời đi cũng không đợi Vân Phi có đồng ý hay không.
Vân Phi ngây người một chút, nhưng rất nhanh liền mừng rỡ, vội vàng đuổi theo sau.
Trong phòng Lưu Đức tên sư đệ kia đã mang Vân Phi đi vào cung kính nói: “Sư huynh, đệ đã dẫn Vân Phi đến.”
Lưu Đức quay sang gật đầu, tiến lại ghế dựa ngồi xuống.
Vân Phi bước lên cúi người hành lễ: “Tiểu nhân tham kiến Lưu công tử!”
“Ừm! Đêm khuya gọi ngươi đến đây, có chút chuyện cần ngươi giúp, không phiền chứ?” Lưu Đức nhấp một ngụm trà, ánh mắt liếc sang Vân Phi rồi lạnh nhạt nói.
Vân Phi cúi thấp người, vẻ mặt đầy hứa hẹn: “Lưu công tử quá lời. Được phục vụ người của Vân Ẩn Cốc là vinh hạnh của tiểu nhân. Công tử cứ việc sai bảo, mọi việc trong trấn này, không có gì tiểu nhân không thể lo liệu. Dù chỉ là một việc cỏn con hay một mệnh lệnh lớn, tiểu nhân xin dốc hết sức mình.”
Lưu Đức vỗ tay một cái: “Haha! Tốt! Hôm nay, một tên không có mắt dám tranh đồ với người Vân Ẩn Cốc ta, ta cần ngươi tìm hắn lấy lại món đồ, nếu có thể dạy hắn một bài học cũng tốt.”
Vân Phi tỏ vẻ tức giận: “Là ai gan lớn vậy dám giành đồ với quý cốc? Công tử yên tâm, tiểu nhân sẽ cho hắn biến mất khỏi thế gian, đem món đồ về cho công tử.”
“Kẻ này có lẽ ngươi biết, hắn tên Trần Tình, trong tay giữ một cục thạch đầu, là vật Vân Ẩn Cốc chúng ta cần.”
Vân Phi sửng sốt, rồi mừng rỡ vỗ ngực: “Công tử yên tâm, chuyện này giao cho tiểu nhân, sẽ không làm ngài thất vọng.”
“Được! Ta chờ tin tốt của ngươi, giờ ngươi về nghỉ ngơi đi.” Lưu Đức phất tay.
“Tiểu nhân xin cáo lui.” Vân Phi lui ra ngoài, lòng như nở hoa: Trần Tình a Trần Tình, chọc ta thì thôi, còn chọc người Vân Ẩn Cốc, lần này xem ta chơi chết ngươi.
Nhìn Vân Phi lui ra, ánh mắt Lưu Đức mang tia suy tính, nói với sư đệ bên cạnh: “Ta có một kế hoạch, ngày mai ngươi dẫn thêm một sư đệ đi theo, làm theo kế hoạch này, tiện thể bàn bạc với tên Vân Phi kia một chút tránh làm hỏng chuyện.” Lưu Đức lập tức nói kế hoạch của mình cho tên sư đệ kia làm theo, xong xuôi mọi chuyện hắn lại tiếp tục dặn dò: “Nhớ làm gọn gàng, đừng làm lớn chuyện, sư muội mà biết sẽ không hay.”
“Vâng, thưa huynh!”
“Ừm! Ngươi lui ra đi, ta cần nghỉ ngơi.”
“Sư đệ xin cáo lui!” Tên sư đệ cúi đầu rời đi, cánh cửa khẽ khép lại. Trong phòng chỉ còn Lưu Đức ngồi một mình, ánh mắt lặng lẽ dõi ra khung cửa sổ, như đang mong chờ màn kịch sắp bắt đầu. Khóe môi hắn nhếch nhẹ, giọng trầm thấp vang lên trong không gian yên tĩnh: “Tuyết sư muội… chờ ta một chút. Ta sẽ đem cục thạch đầu kia về cho nàng.”
Trần Tình lúc này hoàn toàn không hề hay biết có người bắt đầu âm thầm tính kế hắn. Hắn vẫn ung dung bước đi giữa dòng người náo nhiệt. Trên lưng hắn, Phượng Tâm Vân đã ngủ say, miệng còn ngậm chặt xâu hồ lô đường mua lúc nãy. Nước dãi từ khóe miệng nàng chảy xuống, thấm ướt cả một mảng lớn trên lưng áo hắn.
Vừa mới trước đó thôi, tiểu nha đầu này còn vô cùng tinh nghịch, chạy nhảy khắp nơi, hứng thú với đủ thứ mới lạ trên phố. Hắn dắt nàng đi qua từng sạp hàng, mua cho nàng mấy bộ y phục nhỏ xinh, kiểu dáng đủ loại, lại thêm vô số món ăn vặt thơm ngon khiến nàng thích thú đến mức cười khúc khích không ngớt.
Trần Tình véo nhẹ má nàng, rồi bước nhanh trở về Thanh Sương Các.
Về đến nơi, hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, còn mình thì đi vào phòng tu luyện.
Ánh mắt hắn đảo quanh căn phòng tu luyện đơn sơ, thấy chiếc giường gỗ cùng bộ chăn mỏng đặt gọn một góc liền thở phào.
“Cũng may trong phòng này còn có chăn giường, nếu không thì đêm nay ta thật sự chẳng biết ngủ ở đâu.
Trần Tình tiến lại bên giường nằm xuống, nhớ lại những chuyện ngày hôm nay, một nụ cười ấm áp nở nhẹ trên môi, ánh mắt dần khép lại, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ sâu.
Một đêm cứ thế trôi qua, sáng hôm sau, ánh dương vừa ló rạng, những tia nắng đầu tiên xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt tuấn tú của Trần Tình. Hắn mở ra đôi mắt, ngồi dậy vươn vai một cái, nhanh chóng bước xuống giường đi ra bên ngoài.
Hắn vừa bước ra khỏi phòng tu luyện thì thấy tiểu nha đầu ngồi trên giường nhìn hắn. Gương mặt nàng vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
“Tiểu nha đầu, ta ra ngoài một chuyến. Ngươi ở đây nhớ ngoan, đừng đi lung tung.”
Phượng Tâm Vân dụi mắt, giọng ngái ngủ: “Ra ngoài? Ta đi với!”
“Không được.” Trần Tình lắc đầu. “Ta đi kiếm việc làm, dẫn theo một tiểu nha đầu làm gì?”
Phượng Tâm Vân bĩu môi, vẻ không cam lòng: “Ngươi ra ngoài một mình chán lắm. Ta đi theo, biết đâu giúp được gì thì sao!”
“Không được là không được.” Trần Tình nghiêm giọng.
Nàng chỉ khẽ cười tinh nghịch, đôi mắt sáng lên một tia quỷ mị, ẩn chứa ý đồ.
“Được thôi, vậy ngươi cứ đi đi.” Nàng nói, rồi bỗng biến thành một tia sáng đỏ, nhanh như chớp phóng về phía Trần Tình. Một luồng ánh lửa đỏ cuộn lại, thu nhỏ dần rồi biến mất, chỉ để lại một ấn ký hình con chim nhỏ khắc lên bắp tay phải của hắn.
Trần Tình ngẩn người, một cảm giác kỳ lạ lan dọc toàn thân.
Bỗng, một giọng nói non nớt quen thuộc vang trong đầu khiến hắn kinh hãi: “Giờ thì cho ta đi theo được rồi chứ, hì hì. Không ai phát hiện ra ta đâu!”
“Ngươi ở đâu sao ta không nhìn thấy?” Trần Tình không phát hiện ra trên tay mình đã có thêm một hình xăm, vẫn nhìn quanh căn phòng tìm bóng dáng tiểu nha đầu.
Phương Tâm Vân nhìn bộ dạng ngơ ngác của hắn, không nhịn được cười nói: “Trên cánh tay phải của ngươi đấy! Khanh khách!”
Trần Tình liền xắn tay áo lên, lộ ra một hình xăm hình con chim nhỏ đỏ rực, hắn đưa tay chạm vào vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm sao làm được?”
Trong đầu hắn, giọng Phượng Tâm Vân vang lên đầy kiêu ngạo.
“Bổn tọa là Phượng Hoàng cao quý, có chuyện gì mà bổn tọa không làm được!”
Trần Tình chậc chậc lưỡi, sau đó quan sát hình xăm một lúc lâu. Hắn híp mắt, thốt ra một câu xém nữa làm tiểu nha đầu tức điên lên. “Nhìn kiểu gì cũng thấy giống một con gà, Phượng Hoàng chỗ nào chứ!”
Phượng Tâm Vân hừ một tiếng: “Đó là vì ta còn nhỏ nên nhìn hơi giống gà thôi. Ngươi chờ đi, sau này ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là Phượng Hoàng chân chính!”
Trần Tình cười ha ha, không đả kích tiểu nha đầu này nữa. Hắn rửa mặt qua loa, đeo thanh kiếm vào rồi bước ra khỏi Thanh Sương Các.
Phía bên kia con đường, trong một con hẻm nhỏ tối tăm, hai bóng người đang ẩn mình quan sát.
Một tên trong đó trầm giọng nói ra: “Ngươi đi báo cho công tử biết mục tiêu đã xuất hiện, ta ở đây tiếp tục theo dõi hắn.”
Tên còn lại gật đầu liền rời đi.
Lúc này, Trần Tình vẫn ung dung đi dạo phố, hoàn toàn không hay biết nguy hiểm chí mạng đang chờ mình ở phía trước.