Nhất Kiếm Trảm Thương Khung

Chương 16: Hắc Vân Báo





Trần Tình tìm đến nơi ban bố nhiệm vụ ở trong trấn, đây là hắn hôm qua cùng tiểu nha đầu ra ngoài dạo chơi nghe ngóng được.

Dù chỉ mới sáng sớm, nơi đây đã tụ tập khá đông người.

Hắn cố gắng len qua đám đông, tiến đến trước tấm bảng treo nhiệm vụ.

Phát tờ rơi quảng bá - yêu cầu tay chân nhanh nhẹn - thù lao mười ngân lượng một canh giờ.

Hộ tống ba mươi xe hàng hóa đến ngôi làng phía đông - yêu cầu tu vi Luyện khí tầng bốn trở lên - thù lao đi về năm trăm ngân lượng

Cần người giúp việc - yêu cầu soái ca một chút, còn biết làm ấm giường - thù lao năm ngàn ngân lượng một ngày.

Trần Tình đọc đến đây ánh mắt sáng lên, hắn nhìn quanh một vòng không khỏi nghi hoặc, nhiệm vụ tốt như vậy tại sao không ai nhận chứ?

Hắn quay sang hỏi một tên nam tử hơi có tuổi bên cạnh, tên này cũng đang dò tìm nhiệm vụ phù hợp cho mình.

“Lão huynh, ta thấy nhiệm vụ tuyển giúp việc tốt như vậy tại sao lại không có ai nhận?”

Tên nam tử liếc sang nhìn Trần Tình như đoán được ý định của hắn, giật mình lùi nửa bước.

“Huynh đệ… đừng nói là ngươi định nhận cái này nhé?”

Trần Tình nghiêm túc gật đầu, hắn cũng không biết làm ấm giường là việc gì, chỉ nghĩ đơn giản chắc là làm ấm chăn gối trước khi ngủ mà thôi: “Tận năm ngàn ngân lượng một ngày, không nhận thì phí quá.”

Nam tử hít sâu một hơi: “Phí cái gì! Cái nhiệm vụ đó ba ngày thay ba người rồi. Tất cả đều được khiêng về trong trạng thái… mất hồn, bước đi còn run như nai mới đẻ.”

Hắn ghé sát, hạ giọng đầy sợ hãi:

“Nghe nói cô nương đăng nhiệm vụ đó… người nặng hai trăm cân, thân hình như lợn nái, nhưng là một đại phú bà thật thụ, đã nhiều người tìm đến mong đổi đời nhưng đều không chịu nổi ả ta.”

Trần Tình: “…”

Nam tử thở dài, chỉ vào tấm bảng:

“Muốn sống lâu thì né cái nhiệm vụ đó ra. Người nhận bây giờ chỉ có hai loại: kẻ không biết chữ… và kẻ tuyệt vọng vì nghèo.”

Trần Tình nghe xong cũng đổ mồ hôi hột, hắn bây giờ cũng đôi chút hiểu cụm từ “làm ấm giường” là gì rồi.

Hắn tiếp tục đọc từ trên xuống dưới, toàn những việc lặt vặt, chân chạy, mỗi ngày chỉ vài chục ngân lượng. Nhiệm vụ có ngân lượng nhiều thì cần tu vi cao, hắn không đủ yêu cầu.

Hắn bây giờ cần một công việc có thể kiếm được ngân lượng nhanh chóng, nhưng không thể tốn quá nhiều thời gian, dù sao thời gian tuyển chọn của Vân Ẩn Cốc không biết khi nào sẽ diễn ra, hắn không thể rời khỏi trấn quá lâu được.

Không tìm được nhiệm vụ phù hợp, Trần Tình lui ra ngoài ủ rũ bước đi.

Đúng lúc đó, một tổ hợp ba người tiến vào. Kẻ dẫn đầu là một đại hán cao lớn, bên cạnh là một tên lùn mặt mày lấm lét và một gã thư sinh gầy yếu.

Tên đại hán kia khi thấy Trần Tình đi ngang thì ánh mắt sáng lên, như đã tìm thấy mục tiêu. Hắn tiến lên một bước, giọng vang như chuông, đầy vẻ nhiệt tình:

“Này, tiểu huynh đệ, xin dừng bước!”

Trần Tình quay lại, nhìn tổ hợp ba người kia, ánh mắt mang theo chút cảnh giác.

“Có việc gì không?” Hắn hỏi.

Tên đại hán cười lớn: “Không có gì, chỉ là ta thấy huynh đệ đây khí chất bất phàm, kiếm khí ẩn tàng, nên muốn cùng lập nhóm đi săn một con Hắc Vân Báo cấp sáu ở khu rừng phía nam. Con thú này hung tàn, nhóm bọn ta không đối phó nổi cần thêm người trợ giúp. Không biết huynh đệ có hứng thú không?”

Trần Tình tỏ vẻ mừng rỡ. Nếu là sự thật thì cơ hội kiếm tiền đây rồi! Hắn nhớ gia gia từng bán cho Dương lão bản một con hung thú cấp sáu, giá cũng mấy chục vạn. Nếu chia bốn người, hắn cũng có vài vạn tiêu xài.

Hắn hỏi: “Từ đây đến chỗ đó khoảng bao lâu?”

Tên lùn vội đáp, giọng lanh lảnh: “Nếu thúc ngựa phi nhanh, khoảng nửa ngày đường là tới. Đủ để chúng ta săn thú rồi quay về trước khi trời tối.”

“Nếu săn được thì chiến lợi phẩm chia thế nào?”

“Tất nhiên là chia đều!” Đại hán kia cười ha hả, nói không chớp mắt.

“Được! Bây giờ đi liền sao?”

Ba người kia hơi sững sờ, không ngờ hắn đồng ý nhanh như vậy. Nhưng rồi lập tức cười thầm: Tên này cũng quá dễ lừa đi, vừa ham tiền vừa ngây thơ.

“Đúng vậy. Ngựa chúng ta đã chuẩn bị sẵn, đi thôi.” Đại hán liền nhanh chóng dẫn đường, sợ Trần Tình sẽ thay đổi ý định.

Trần Tình tỏ ra không nghi ngờ gì, đi theo bọn họ, vẻ mặt đầy hăm hở. Giờ hắn đang cần tiền, có cơ hội kiếm thì ngu sao không làm.

Ở phí đối diện, tại lầu hai của một tửu lâu nhỏ, Vân Phi cùng Ninh Vũ - tên sư đệ thân tín của Lưu Đức - đứng nép bên khung cửa sổ. Cả hai vận hắc y bó sát lặng lẽ quan sát toàn bộ màn kịch vừa diễn ra.

Thấy Trần Tình dễ dàng chấp nhận lời mời, Ninh Vũ khẽ cười, giọng khinh miệt: “Tên này cũng quá dễ lừa đi, chẳng lẽ là một tên ngốc sao?”

Vân Phi cũng gật đầu, trong lòng khó hiểu. Rõ ràng lúc trước Trần Tình đánh nhau với hắn không phải bộ dạng như vậy.”

Nhìn đám người rời đi, Vân Phi quay sang hỏi, đầy mong chờ: “Bên kia sẽ không có chuyện gì chứ?”

Ninh Vũ đáp: “Ngươi yên tâm, Thanh sư đệ ra tay thì không thất bại được. Kịch bản đã được dàn dựng kỹ càng. Ngươi trước hết đến chỗ hẹn, ta lẻn vào phòng hắn lục soát một chút, trên người hắn không thấy đem cục thạch đầu theo, chắc có lẽ đã để lại trong phòng.”

Vân Phi gật đầu rồi rời đi, Ninh Vũ cũng không chần chờ liền bắt đầu hành động.

Trong phòng Trần Tình, Ninh Vũ lục soát khắp nơi cũng không thấy cục thạch đầu đâu, chỉ tìm được vài mảnh đá vụn khi tiểu nha đầu nở ra đã làm vỡ nát. “Kỳ lạ, hắn để cục thạch đầu kia ở đâu chứ, chẳng lẽ hắn có trữ vật mang theo bên mình?”

Ninh Vũ không tin một tên nhà quê ở nơi hẻo lánh này lại sở hữu thứ quý giá như vậy, vật này ngay cả hắn cũng không có.

Hắn tiếp tục tìm kiếm lại một lần nữa vẫn không phát hiện gì, dứt khoát rời đi, không tìm nữa, nhanh chóng chạy đến chỗ hẹn.

Cùng lúc đó, một nữ tử mang khăn che mặt, để lộ một đôi mắt xinh đẹp và lạnh lùng, mặc một bộ quần áo màu tím, dáng vẻ lồi lõm mê người khiến bao ánh mắt lén nhìn mê mẫn, đang hướng về Thanh Sương Các đi đến.

Đột nhiên nàng nhìn thấy một bóng đen lao ra từ cửa sổ tầng hai của Thanh Sương Các, rồi nhanh chóng rời đi hướng cổng trấn.

“Người này chẳng phải Ninh sư đệ sao? Hắn lén lúc định làm gì? Còn từ trong Thanh Sương Các đi ra?”

Nàng hơi cau mày, trong lòng dấy lên sự nghi ngờ. Không nghĩ nhiều, nàng đạp nhẹ chân ngọc, thân pháp phiêu dật, lướt đi như khói, nhanh chóng đuổi theo Ninh Vũ khiến vài người đang lén nhìn nàng phải trố mắt.

Trong rừng, đám người Trần Tình cưỡi ngựa phi nhanh, gió thổi tạt qua, mang theo hơi ẩm và mùi lá mục. Trong đầu Trần Tình, giọng trong trẻo của tiểu nha đầu Phượng Hoàng vang lên:

“Ngươi không thấy có gì lạ sao? Một chuyện tốt như vậy, sao lại dễ dàng rơi xuống đầu ngươi? Ba tên này bộ dạng lấm la lấm lét, nụ cười thì gian xảo, nhìn kiểu gì cũng không phải người tốt!”

Trần Tình cười cười, nói nhỏ: “Từ lúc bọn hắn tiến đến, ta đã nghi ngờ rồi. Ngay cả tu vi của ta cũng không hỏi, liền mời ta gia nhập, rõ ràng là có vấn đề. Nhưng dù sao ta cũng không có chuyện gì làm. Biết đâu bọn hắn thật sự dẫn ta đi tìm con Hắc Vân Báo gì đó thật thì sao. Còn có tiểu nha đầu lợi hại như ngươi đi theo, chẳng lẽ ngươi sợ?”

Trần Tình đây là nói sự thật, hắn bây giờ thực sự cần tiền, mạo hiểm một chút cũng không sao, mặc dù không biết bản lĩnh của tiểu nha đầu ra sao nhưng trực giác mách bảo nàng rất lợi hại, có nàng đi theo bên người, hắn mới dám liều lĩnh một phen.

“Xì, bản tọa là Phượng Hoàng cao quý, sao có thể sợ phàm nhân tục tiểu như các ngươi.” Giọng nàng khẽ vang lên, xen chút kiêu ngạo. “Nhưng mà ngươi cũng đừng quá chủ quan, đừng để lật thuyền trong mương. Ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”

Trần Tình gật gật đầu: “Ta biết! Có thể đám người này do tên Vân Phi kia phái tới. Lần này nếu gặp lại, phải dạy dỗ hắn một bài học mới được.”

“Vân Phi là tên nào vậy? Kẻ thù của ngươi à?” Phượng Tâm Vân tò mò hỏi.

“Ừm, lúc trước có đánh nhau với hắn một trận. Tên này không phải hạng người tốt lành gì.”

Nơi bọn họ tới là khu rừng phía nam Vân Mộng Sơn Mạch, kéo dài mấy trăm dặm. Cây cối um tùm, sương mù dày đặc, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng gầm của thú hoang.

Trần Tình và ba tên kia cũng không dám đi loạn mà đi theo một bản đồ đã được vẽ sẵn. Trên đường cũng khá an toàn. Khoảng hai canh giờ, tên đại hán đột nhiên giảm chậm tốc độ, ngừng lại nói:

“Huynh đệ, đây là địa bàn của Hắc Vân Báo kia rồi. Chúng ta nên cất ngựa đi để tránh kinh động nó.”

Trần Tình gật đầu, cùng bọn họ bước xuống ngựa, cột chúng vào một bụi cây gần đó. Lúc này, hắn cũng có hơi nghi hoặc: Chẳng lẽ bọn này thật sự dẫn hắn đi săn Hắc Vân Báo?

Một nén nhang sau, bọn họ đi tới một mảnh rừng thưa.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một con báo màu đen, to gần bằng con trâu nước, thân hình dẻo dai linh động, đang nằm phơi nắng trên một cây cổ thụ thô to.

“Thật sự là Hắc Vân Báo!” Trần Tình thầm kinh hỉ, nhưng lại cảnh giác nhìn xung quanh.

Ba người kia đều có tu vi Luyện Khí tầng sáu, lúc này cũng tỏ ra cẩn trọng, không dám thở mạnh, tay nắm chặt binh khí, nấp ở một bụi cây gần đó.

“Ta và Liêu lão đệ sẽ xung phong lên trước. Còn Ngưu Tiểu Quỷ, ngươi và huynh đệ này sẽ bọc phía sau, canh thời cơ đánh lén.” Đại hán phân công.

Liêu lão đệ là tên gầy yếu như thư sinh kia, còn Ngưu Tiểu Quỷ là một tên lùn, mặt mày lấm la lấm lét.

Trần Tình gật đầu, rút kiếm trên lưng ra nắm chặt, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.

“Tiểu nha đầu, lát nữa có đánh nhau, ngươi để ý mấy tên kia giúp ta một chút.”

Trần Tình lúc này cũng cảnh giác hơn. Đang đánh hung thú mà bị người khác chơi lén, cảm giác đó thật không dễ chịu.

“Ngươi yên tâm, cứ giao việc này cho bản tọa.” nàng cười hì hì nói.

Con Hắc Vân Báo nằm dài trên thân cây cổ thụ, lông đen như mực, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như thép. Đôi tai nó khẽ giật, đôi mắt vàng mở ra, sâu thẳm như vực tối, bỗng chốc trở nên cảnh giác.

“Lên!” Đại hán phất tay, cùng Liêu lão đệ chậm rãi đi tới.

Xoạt!

Một luồng gió mạnh thổi qua. Thân ảnh đen tuyền trên cây đã biến mất. Nó đã phát hiện có người tiến vào địa bàn của mình, thân hình như một tia chớp, trong nháy mắt nhảy vồ xuống. Tiếng rống vang dội cả cánh rừng, mang theo uy áp của hung thú cấp sáu đè ép.

Bàn tay to lớn vung ra, năm móng vuốt sắc nhọn nhắm thẳng vào đầu tên đại hán đánh tới, tốc độ cực nhanh.

Đại hán không ngờ mình bị phát hiện nhanh đến vậy, nhìn bàn tay to lớn đang đánh tới, hắn gầm lên một tiếng, vung đao đón đỡ.

Choang!

Tia lửa bắn ra, cú đánh mạnh mẽ của Hắc Vân Báo khiến hắn văng trở lại, lăn mấy vòng mới dừng lại được.

Liêu lão đệ cùng lúc cầm thương đâm tới, nhưng bị Hắc Vân Báo né được, thân hình dẻo dai uốn thành một đường cong quái dị.

Cái đuôi to lớn quất ra đập mạnh vào ngực hắn. âm thanh trầm đục vang lên. Liêu lão đệ bị hất văng, trượt dài trên mặt đất.

Trần Tình đứng xa thấy tình hình không ổn, không chút chần chừ, lao tới. Thừa cơ Hắc Vân Báo chưa kịp phản ứng.

Hắn chém mạnh một kiếm vào hông con thú. Lưỡi kiếm sắc bén lướt qua, cắt vào da thịt nhưng nó vẫn kịp xoay người né khỏi chỗ hiểm, một tia máu bắn ra.

Nó gầm lên điên cuồng, quay đầu, móng vuốt xé gió bổ xuống. Trần Tình nhanh chóng thu kiếm về đón đỡ, lực đạo khủng khiếp khiến hắn bị đánh văng ra ngoài đập mạnh vào một thân cây cổ thụ khiến lá cây rơi rụng như mưa.

“Chết tiệt, không ngờ con báo này lại phản ứng nhanh như vậy!” Trần Tình toàn thân đau nhức, rên rỉ một tiếng, chống kiếm đứng dậy.

Con báo lúc này bị thương, hai mắt đỏ ngầu, liên tục gầm rống.

Đại hán và Liêu lão đệ cũng vội vàng đứng dậy, nhìn thấy Trần Tình có thể làm bị thương Hắc Vân Báo lập tức mừng rỡ, nhân cơ hội đó xông lên đánh từ hai bên, Trần Tình cũng hợp lực chiến đấu một cách kịch liệt. Ngưu Tiểu Quỷ đứng phía xa vẫn chưa động, hắn cầm dao găm đi vòng quanh, lâu lâu lại tiến vào thừa cơ đâm một nhát.

Hắc Vân Báo lúc này đã nổi điên, móng vuốt vồ ra đều toàn lực, đánh cho đám người té ngã tan tác.

Nhưng vết thương trên người nó cũng một ngày một nhiều, máu chảy ướt đẫm bộ lông mềm mại.

Sau một hồi giằng co, cả bốn người đều thở hổn hển. Con Hắc Vân Báo trúng mấy nhát sâu, máu đen chảy thành vũng, thân thể khổng lồ khụy xuống đất, giãy dụa mấy cái rồi nằm im, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Trên người bọn họ có thương tích lớn nhỏ, nhưng ai nấy đều hớn hở, chuẩn bị tiến lại chia chiến lợi phẩm.

“Cẩn thận, phía sau!”

Trong đầu Trần Tình vang lên tiếng gấp gáp của tiểu nha đầu.

Hắn đã sớm có cảnh giác. Ngay lập tức, hắn quay người, bổ ra một kiếm nhanh như chớp.

Ngưu Tiểu Quỷ, đang lén lút chuẩn bị đâm Trần Tình một nhát vào lưng, không ngờ đối phương ra tay trước. Hắn chỉ kịp đưa dao găm lên đỡ.

Keng!

Miệng Ngưu Tiểu Quỷ phun máu, thanh dao găm trên tay gãy nát, cả người bay ra ngoài, ngã vật xuống đất bất động.

Cùng lúc đó, Đại hán và Liêu lão đệ cũng lập tức phản bội, quay lưng lại, vung binh khí đánh úp Trần Tình.

Trần Tình cố gắng bức lui bọn họ, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi có ý gì?”

Không đợi bọn chúng trả lời, phía xa trong rừng đã truyền đến tiếng cười to quen thuộc, đầy sự đắc thắng.

“Ha ha ha, Trần Tình, tên ngu ngốc nhà ngươi vẫn chưa nhận ra hay sao?”