Nhất Kiếm Trảm Thương Khung

Chương 3: Bái Sư





Lại qua một lúc lâu sau, Trần Tình tỉnh dậy. Trong đầu lại có thêm một bộ pháp quyết.

Hắn phấn khởi bừng bừng, xém tí nữa nhảy loạn lên, nhưng rất nhanh lại ỉu xìu xuống. Hắn không có linh căn làm sao tu luyện? Bộ pháp quyết này cần linh căn hoả thuộc tính mới luyện được.

Linh căn là gốc rễ tu luyện của võ giả. Nó quyết định tốc độ hấp thu linh khí, mức độ cảm ngộ thiên địa và giới hạn thành tựu sau này. Người có linh căn càng thuần khiết thì tu luyện càng nhanh, đột phá càng dễ. Linh căn thường được chia làm các loại như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, và biến dị hiếm có. Kẻ không có linh căn như hắn đã mặc định suốt đời làm kẻ bình thường.

Từ xa xưa người ta đã phân linh căn của võ giả thành bốn cấp bậc: Thiên cấp là tinh khiết nhất sau đó đến địa cấp, huyền cấp và cuối cùng là hoàng cấp.

Trần Tình thất thần ngồi đó, một bộ ủ rũ, bỗng nhiên ánh mắt hắn loé lên linh quang, nắm chặt nắm đấm.

"Không được, nhất định sẽ có cách. Thanh kiếm kia nhận ta làm chủ, ta phải có gì đó hơn người không thể là kẻ tầm thường được. Bây giờ phải tìm cách ra khỏi đây trước đã xem thân thể bên ngoài thế nào rồi tính tiếp.”

Từ lúc Thần Kiếm nhận chủ hắn đã biết đây là không gian do Thần kiếm tạo ra, nhưng cũng không biết làm cách nào để thoát ra bên ngoài.

Đang suy nghĩ miên man. Đột nhiên! một ánh sáng trắng lóe lên ngay phía sau thanh kiếm. Một cánh cửa hiện ra.

Trần Tình vui mừng nhảy cẫng lên: “Chắc đây là lối ra rồi.” Hắn vội vàng chạy đến xem thử.

Khi đi ngang qua thanh kiếm, hắn dừng lại, hít một hơi thật sâu, đưa tay chạm nhẹ lên thân kiếm vuốt ve, vẻ mặt kiên định:

"Chờ ta. Rồi sẽ có một ngày, Trần Tình ta sẽ cùng ngươi náo loạn thiên địa, ngạo thị quần hùng."

Thần kiếm như nghe được lời Trần Tình, không khỏi rung lên nhè nhẹ, ngân lên một tiếng vang khẽ như đáp lại.

Một hấp lực kéo tới, cuốn lấy thân thể Trần Tình đi vào rồi biến mất, cánh cửa dần khép lại. Chỉ còn lại một thanh kiếm lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, tựa như đang lặng lẽ canh giữ nơi này, chờ đợi lần mở cửa tiếp theo.

Bên ngoài thời gian đã qua một ngày một đêm, bây giờ trời vừa sáng, thân thể Trần Tình đã được chữa trị xong. Hào quang quanh người biến mất, nhưng hắn vẫn nằm đó bất động.

Hoàng lão quái vậy mà vẫn còn chờ ở đây, thấy vầng sáng biến mất, lão bước lại gần kiểm tra.

Khi vừa cúi sát mặt xuống thăm dò, Trần Tình đột nhiên mở mắt.

"A!"

"A!"

Hai tiếng thét cùng lúc vang lên. Trần Tình giật nảy mình, bò dậy ra sau vài bước.

Hoàng lão quái cũng bị dọa giật mình, kêu to một tiếng.

"Ngươi là ai?" Trần Tình hoảng sợ hỏi.

Hoàng lão quái ho một tiếng ra vẻ đạo mạo: "Ngươi nói trước."

Trần Tình cảnh giác nhìn lão già luộm thuộm trước mặt. Vừa mở mắt tỉnh lại liền thấy lão, cũng bị dọa cho một phen.

"Ta tên Trần Tình, vào rừng săn bắt vô tình rơi xuống đây. Còn ngươi là ai?"

Hoàng lão quái ngửa mặt cười lớn: "Ta sao? Để ta nói cho ngươi biết. Ta là cường giả đỉnh thiên lập địa, quần hùng vô địch thủ! Đứng giữa thiên địa, một niệm động liền cửu thiên run rẩy. Dưới chân ta, sông núi cúi đầu, nhật nguyệt thất sắc. Thiên tài vạn đại, gặp ta đều phải lùi một bước. Một quyền ta tung ra, có thể phá thiên càn, đoạn địa trục. Một ánh mắt ta quét qua, chư hùng run rẩy, vạn linh quỳ phục….

…………

Lão nói một tràng dài, nước bọt bay tứ tung khiến Trần Tình ngơ ngác, cho rằng lão già này chắc có vấn đề thần kinh.

"Ngừng ngừng.” Hắn vội vàng xua tay, vẻ mặt khinh bỉ nói.” Lão nhân gia, ta biết ngươi lợi hại, nhưng nói nãy giờ ta vẫn chưa biết tên người là gì a."

Hoàng lão quái hiếm khi có người nghe mình khoe khoang, nên thổi phồng tận mây xanh. Nhận ra bản thân nói hơi quá, lão vội ho khan một tiếng: "Ngươi cứ gọi ta là Hoàng Lão là được."

Nói xong, lão dùng ánh mắt nóng rực nhìn Trần Tình, khiến hắn không khỏi nổi da gà. "Ngươi vậy mà được thần kiếm nhận chủ? Tới, ta xem một chút."

Hoàng lão ngồi xuống tảng đá bên hồ, ngoắc tay bảo Trần Tình lại gần.

Nghe vậy, sắc mặt Trần Tình đại biến. Lão già này sao lại biết chuyện thần kiếm nhận chủ? Hắn thầm nghi ngờ lão nhân này đến cướp đoạt thần kiếm của mình. Không khỏi lùi về sau vài bước chuẩn bị chạy đi.

Thấy Trần Tình như vậy, Hoàng lão bĩu môi: "Nhanh một chút, ta cũng không ăn thịt ngươi. Sợ cái gì?"

Trần Tình hít sâu một hơi bình tĩnh lại. Nhìn chằm chằm ông lão trước mặt này, trong lòng cảnh giác đến cực hạn.

Thấy tiểu tử này không bước tới, Hoàng lão cũng không tức giận chỉ là đưa tay ra, một hấp lực to lớn kéo Trần Tình bay lại làm hắn kêu to cứu mạng.

Hắn lúc này hoảng sợ cực kỳ nhưng lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn lão già trước mắt này muốn làm gì làm.

Hoàng lão truyền thần lực dò xét khắp các ngõ ngách thân thể hắn. Lúc đầu, thấy Trần Tình, lão cũng hơi ngạc nhiên, tiểu quỷ này vậy mà hắn nhìn không thấu. Sau khi dò xét lại càng hoảng sợ hơn, không khỏi thầm than:

"Tiểu tử này... vậy mà có Thiên linh căn, còn có Vạn Kiếm Thánh Thể! Một tia kiếm hồn ngủ say nhập vào trong cốt cách. Nhưng kỳ lạ, có thiên linh căn ở tuổi này, đáng lẽ phải rất lợi hại mới đúng, bây giờ còn là một phàm nhân chưa hề tu luyện."

Hắn lại dò xét một vòng, không khỏi giật mình:

"Có người ở trên người tiểu tử này hạ cấm chế. Nhìn rất lợi hại à nha, ta vậy mà dò xét lúc lâu mới phát hiện. Không biết tiểu quỷ này có lai lịch gì. Người hạ cấm chế cũng quá cao thâm đi, hạn chế thánh thể lộ khí tức còn giấu luôn cả linh căn của hắn."

Thấy Hoàng lão nắm lấy tay mình ngồi trầm ngâm, Trần Tình không khỏi lo lắng. Lão già này lúc thì nhăn mày, lúc thì giãn ra, khi thì ngạc nhiên, khi lại khó hiểu làm cho Trần Tình thật sự không biết nói gì.

Một lúc sau, lão buông tay Trần Tình ra, đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Ngươi có lai lịch gì? Sao trên người ngươi lại có lợi hại cấm chế như vậy? Còn thần kiếm kia, ở đâu?"

Lúc nãy lão dò xét rất lâu lại không tìm thấy thanh Thần kiếm kia.

Trần Tình ngơ ngác. Cấm chế? Còn thần kiếm... hắn cũng không biết đang ở nơi nào. Từ khi thoát khỏi nơi tăm tối kia đã mất liên hệ với thần kiếm này rồi.

"Hoàng lão, người nói trên người ta có cấm chế? Cấm chế gì?"

Thấy vẻ mặt Trần Tình ngơ ngác, Hoàng lão giải thích: "Thể chất ngươi rất mạnh, là một Thánh Thể, còn có Thiên linh căn. Có một nhân vật lợi hại đã hạ cấm chế, phong tỏa khí tức thoát ra từ thân thể ngươi ngay cả linh căn cũng giấu đi. Mặc dù không ảnh hưởng sức khỏe, nhưng cũng hạn chế ngươi tu luyện, không thể khai thông hấp thu thiên địa linh khí."

Lão không nói ra việc Trần Tình có kiếm hồn, bởi ở thế giới của lão kiếm hồn là một trong những tài nguyên mà người ta tranh cướp vỡ đầu, bây giờ nói ra cũng chẳng có ít lợi gì với hắn còn rước họa vào thân.

Nghe Hoàng lão nói, Trần Tình cũng hiểu vì sao mình không thể tu luyện. Đây là điều hắn băn khoăn bấy lâu nay. Bây giờ hắn biết mình có linh căn không khỏi vui sướng, còn cái thánh thể gì kia nghe thì lợi hại nhưng hắn không biết đó là gì cũng không quan tâm lắm.

Nhưng rất nhanh Trần Tình ý thức được một điểm, hắn bị người ta hạ cấm chế linh căn lại bị giấu đi. Mặc dù không biết là ai nhưng nghe Hoàng lão nói người kia rất lợi hại. Hắn lập tức đưa ánh mắt cầu cứu về phía lão già này.

"Hoàng lão, người có cách nào giúp ta không?"

"Cách thì có, nhưng sao ta phải giúp ngươi?" Hoàng lão cười nói.

"Chuyện này..." Trần Tình gãi gãi đầu.

"Ta có một điều kiện nếu ngươi đồng ý ta sẽ giúp." Lúc này Hoàng Lão lại nói.

"Điều kiện gì? Ta nhưng là một kẻ vô dụng nha. Nếu có gì ta làm được, trừ giết người cướp của ra, ta quyết không từ chối." Trần Tình mừng rỡ nói.

Hoàng lão mỉm cười, nhìn hắn nói:

"Gì mà cướp của giết người, ta mới lười làm chuyện đó. Ngươi bái ta làm sư phụ là được."

Trần Tình sửng sốt một chút. Lại có chuyện tốt như vậy? Đây là một cao nhân nha, vừa được bái một người lợi hại làm sư vừa được khai mở linh căn tu luyện. Hắn không chút do dự, lập tức quỳ xuống dập đầu hô to:

"Đồ nhi bái kiến sư phụ!"