Nhất Kiếm Trảm Thương Khung

Chương 4: Vạn Kiếm Thánh Thể





Thấy Trần Tình bái sư dứt khoát như vậy, Hoàng lão không khỏi vui vẻ, cười ha hả: "Tốt, đồ nhi ngoan!"

Lão đỡ Trần Tình đứng lên, nghiêm túc nói: "Chuyện ngươi có Thánh Thể không được nói với ai, kể cả người thân của ngươi, hiểu chưa? Còn thanh Thần Kiếm kia nữa, ta cũng vì nó nên mới bị truy sát đến đây. "

Trần Tình nghe xong thầm đổ mồ hôi, sư phụ đã sâu không lường được như thế này mà kẻ thù có thể truy sát ngày sẽ lợi hại như thế nào đây?

Thấy lão một bộ nghiêm túc hắn gật gật đầu: “Đồ nhi nhớ rõ, nhưng sư phụ Thánh Thể của ta là như thế nào?”

Hoàng lão trịnh trọng đáp: " Của ngươi là Vạn Kiếm Thánh Thể, một trong những Thánh Thể lợi hại bậc nhất, phụ trợ khi sử dụng kiếm. Nó giúp kiếm của ngươi trở nên sắc bén hơn. Dù chỉ cầm một thanh kiếm gỗ, qua nhiều năm Thánh Thể bồi dưỡng cũng có thể chặt đứt sắt thép. Ngoài ra, Thánh Thể này còn có thể khắc chế những người dùng kiếm tấn công ngươi, khiến vạn kiếm quy phục. "

Trần Tình hiểu ra, nhớ lại trận chiến đấu với con Đại Miêu kia, mặc dù hắn cầm thanh kiếm rỉ sét, nhưng vẫn cắt mở được da thịt cứng rắn của nó, đều là nhờ thánh thể cường hoá.

"Vậy còn Thần Kiếm kia thì sao?" Hắn hỏi, nhớ tới thanh Thần Kiếm đột nhiên chui vào đầu mình mà giờ đây hắn vẫn chưa liên hệ được.

Nhắc tới thanh Thần Kiếm, vẻ mặt Hoàng lão giận dữ, gõ đầu hắn một cái khiến hắn la lên oai oái: "Cái thanh kiếm kia, ta xém bỏ đi cái mạng già này mới lấy tới, lại tiện nghi cho tiểu tử ngươi! Nhưng nghĩ lại, có một đồ đệ mang Thánh Thể, Thần Kiếm lại nhận chủ như ngươi, ta cũng coi như an ủi phần nào. Dù gì, phá kiếm kia cũng không nhận ta." Hoàng lão vừa nói vừa vuốt nhẹ cái đầu đang sưng một cục của Trần Tình.

"Sư phụ, người ra tay cũng quá độc đi, dù sao nó cũng tự tìm đến ta chứ ta đâu biết gì!" Trần Tình u oán nói, đau đến chảy nước mắt.

"Tới, ta đây giải cấm chế cho ngươi."

Nói xong, lão bắt lấy Trần Tình bay đi đến một hang động xa xa. Vừa nãy lão đã dò xét được.

Trần Tình chưa kịp phản ứng đã được kéo bay đi. Nhìn thấy thân thể mình lơ lửng ở trên cao di chuyển tốc độ nhanh, hắn không khỏi phấn khích. Một ngày nào đó, hắn cũng sẽ bay được như này, trở thành một cường giả tung hoành thiên địa! Hắn cười ha hả, nhưng chưa cười được bao lâu, một cảm giác đau xót truyền tới khiến khuôn mặt đang tươi cười giờ còn khó coi hơn cả khóc.

"Aaaaa!!!" Hắn hét thảm lên một tiếng.

"Chịu đau một chút, rất nhanh sẽ hết thôi." Hoàng lão cười nói.

Lão đã mang Trần Tình tới hang động, vừa vào liền bấm pháp quyết, đả thông tất cả kinh mạch trên người hắn, phá bỏ cấm chế khiến hắn la lớn như heo bị chọc tiết, vang vọng cả thâm uyên.

Không lâu sau, Trần Tình nằm trên nền đá, thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả quần áo.

"Đồ nhi ngoan, còn một bước cuối cùng. Mau ngồi dậy, chúng ta tiếp tục." Hoàng lão cười cười nói.

Lúc này, Trần Tình nhìn thấy nụ cười hiền lành kia của sư phụ mà không khỏi rùng mình. Đây là ác ma a…

Bỗng một cỗ lực lượng kéo hắn ngồi dậy. Còn chưa kịp phản ứng, hắn lại thấy phần bụng đau xót, lập tức lại hét thảm: "Aaaaa! Sư phụ, ngài nhẹ tay một chút! Aaaaa! "

Qua một lúc, một tiếng cười điên điên dại dại vang vọng vang lên: "Haha! Cuối cùng cũng hoàn tất!"

Trong hang động, ánh sáng yếu ớt từ những viên dạ thạch trên vách đá chiếu xuống. Trần Tình ngồi xếp bằng, thân thể vẫn còn chút run rẩy sau khi Hoàng lão phá bỏ cấm chế. Toàn thân hắn đau nhức không thôi. Hoàng lão thì đứng đối diện, xoa xoa đầu hắn nói:

“Đồ nhi, ta có một bộ công pháp tên là Kiếm Nguyên Thánh Pháp, có thể căn nguyên dung hợp với Vạn Kiếm Thánh Thể. Ta may mắn có được nó. Không phụ thuộc thuộc tính linh căn. Nó không lấy công kích làm trọng, mà lấy hòa hợp làm gốc.

“Công pháp này chia làm ba phần:

Đầu tiên thì cũng như mọi công pháp khác, chính là phần nhập môn, chỉ dẫn tu luyện, hấp thu thiên địa linh khí. Nhưng nó sẽ hoà hợp với Thánh thể kia của ngươi, tạo thành một mạch luân chuyển hoàn hảo. Điều này càng đẩy nhanh tốc độ hấp thu, giúp ngươi tu một được mười, đặt nền móng vững chắc cho quá trình tu luyện sau này.”

“Tới phần Tiểu Thành, phần này quan trọng nhất. Công pháp này có phát huy hết tác dụng hay không là do ngươi lĩnh ngộ. Lúc này, ngươi không chỉ hấp thu linh khí mà còn có thể hấp thu Kiếm Khí vô hình trong trời đất làm sức mạnh. Kiếm Khí này không chỉ giúp cường hóa cơ thể, tôi luyện gân cốt như thép, mà còn tăng cường lĩnh ngộ kiếm đạo của ngươi, giúp mỗi chiêu thức của ngươi mang theo ý chí và uy lực của đất trời.”

“Phần Đại Thành cũng là phần lợi hại nhất.

Tu luyện tới giai đoạn này, sức mạnh của ngươi sẽ hoàn toàn hòa hợp với Thánh thể. Ngươi không chỉ đạt tới cảnh giới Vạn Kiếm Quy Tông mà còn có thể đạt đến cấp độ Kiếm Khống Quy Tắc.”

Trần Tình ngồi một bên nghe tuy không hiểu lắm nhưng với sự diễn giải của sư phụ lại khiến máu huyết hắn sôi sục, cảm thấy con đường tương lai sao này rộng mở.

“Bây giờ ta bắt đầu truyền thụ cho ngươi.” Nói xong. Ánh sáng từ tay Hoàng lão bỗng xoay tròn, hóa thành một thanh kiếm ảo giữa không trung, phát ra tiếng ngân nhỏ rồi chui vào mi tâm Trần Tình.

Trần Tình đã chuẩn bị tinh thần để bị tra tấn một hồi, nhưng điều làm hắn ngạc nhiên là công pháp sư phụ truyền cho lại như được in khảm sẵn trong trí nhớ. Từng dòng chữ tự động vận chuyển, cảm giác vô cùng thoải mái.

Hắn cảm nhận trong cơ thể có một luồng khí nóng dâng lên từ đan điền. Bây giờ hắn đã cảm giác được linh căn của mình, nó đang không ngừng xoay tròn hấp thu linh khí bên ngoài dần dần tràn vào cơ thể, lấp đầy đan điền trống rỗng kia, bắt đầu cường hóa thân thể hắn.

"Đây là… linh khí sao?"

Hắn tập trung vận chuyển khẩu quyết. Linh khí bốn phía điên cuồng tụ lại, tạo thành vòng xoáy dữ dội. Toàn thân hắn như biến thành tâm điểm của gió lốc, linh khí bốn phương bị kéo đến ồ ạt, xoáy tròn rồi tràn vào thân thể như vòi rồng hút nước, khiến khí huyết sôi trào, kinh mạch căng giãn. Tu vi điên cuồng tăng lên.

Hoàng lão nhìn cảnh tượng trước mặt, ánh mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên: "Không tệ! Tốc độ tu luyện lại nhanh đến vậy" Lão vuốt chòm râu hơi rối hài lòng mỉm cười.

Sau một lát, Trần Tình tỉnh lại. Bên trong cơ thể vang lên tiếng nổ bùm bùm bùm. Hắn cảm giác thân thể cường tráng lên không ít. Ít nhất gấp mười lần trước kia.

"Haha, ta có thể tu luyện rồi!"

Đây là lần đầu tiên hắn hấp thụ được linh khí, cảm thấy cao hứng phi thường.

Nhìn cơ thể bắp thịt trở nên rắn chắc hơn, hắn nắm tay đánh ra vài quyền, quyền kình xé không khí vang lên tiếng nổ tí tách, cảm nhận được sức mạnh bộc phát kia hắn không khỏi cười to.

Hoàng lão buông tay, mỉm cười: "Tốt, ngươi đã bước vào giai đoạn nhập môn. Bây giờ ngươi hẳn là luyện khí tầng ba rồi."

"Luyện khí tầng ba?" Trần Tình trợn mắt.

Luyện khí cảnh giới chia làm chín tầng: ba tầng đầu luyện huyết nhục, từ tầng bốn đến tầng sáu luyện cốt cách, ba tầng còn lại luyện lục phủ ngũ tạng. Khi tu luyện tới tầng chín viên mãn, có thể bước vào Trúc Cơ, khi đó mới chính thức bước lên con đường tu đạo.

Hoàng lão vuốt râu, mỉm cười giải thích: "Ngươi ngạc nhiên cũng phải. Người bình thường tư chất tốt một chút, muốn đạt Luyện Khí tầng ba ít nhất cũng phải mất ba bốn tháng khổ luyện thậm chí là lâu hơn. Nhưng ngươi thì khác. Thứ nhất, Vạn Kiếm Thánh Thể của ngươi sinh ra đã là một lò luyện, có khả năng hấp thu và tinh lọc linh khí với tốc độ kinh hồn. Thứ hai, Kiếm Nguyên Thánh Pháp là công pháp căn nguyên được tạo ra để dung hợp với Thánh Thể, giúp ngươi tu một được mười."

"Quan trọng nhất," Hoàng lão nhấn giọng, "là chính bản thân ngươi. Mặc dù không thể tu luyện, nhưng bao năm qua, ngươi miệt mài rèn luyện thân thể. Những bài tập đó đã tôi luyện huyết nhục, mở rộng và cường hóa kinh mạch của ngươi vượt xa một phàm nhân bình thường. Khi ta phá cấm chế, linh khí không bị tắc nghẽn, mà lập tức chảy vào những kinh mạch đã được chuẩn bị sẵn, tích tụ lại một cách tự nhiên. Đây là sự kết hợp của tiềm năng, công pháp, và khổ luyện của chính ngươi. Nếu không có nền tảng thể chất kia, dù có Thánh Thể và Kiếm Nguyên Thánh Pháp, ngươi cũng không thể đột phá nhanh chóng đến vậy."

Trần Tình nghe sư phụ nói, sự kinh ngạc dần biến thành sự phấn khích và tự hào. Hắn nắm chặt tay, cảm nhận sức mạnh cuồn cuộn. Công sức hắn bỏ ra bấy lâu nay, cuối cùng đã được đền đáp xứng đáng!

Hắn không ngờ công pháp sư phụ đưa lại lợi hại đến vậy. Đây chỉ là công pháp cấp Thánh, còn Thần Quyết kia thì như nào đây? Nhớ đến Thần Quyết hắn cũng không giấu giếm mà hỏi Hoàng Lão: "Sư phụ, lúc ta nhận chủ thần kiếm, nó có truyền cho ta một bộ Thần Quyết ta bây giờ có thể tu luyện sao? "

Nghe hắn nói lão cũng không bất ngờ mà hỏi:

"Có phải là Cửu Dương Diệt Thiên Thần Quyết? Môn thần quyết này cũng rất lợi hại phù hợp với thiên linh căn hỏa thuộc tính của ngươi, cố gắng mà tu luyện."

Hoàng lão nhìn hắn, nói tiếp:

"Ta đây có một bộ công pháp giúp ngươi che giấu khí tức Thánh Thể, cố gắng luyện cho tốt. Trừ khi ngươi cố tình tiết lộ khí tức, nếu không, từ Thánh cảnh trở xuống không ai biết ngươi mang Thánh Thể. "

Nói xong, Hoàng lão lại bắn về mi tâm Trần Tình một vệt sáng.

Trần Tình chăm chú nghiên cứu công pháp mới này, tên là Hư Vô Ẩn Tức. Qua một lúc hắn đã có thể vận chuyển, khí tức quanh người lập tức thu liễm lại, mờ ảo như hư vô. Nhìn hắn bây giờ, chẳng khác gì một phàm nhân bình thường. Mặc dù chỉ là mới tu luyện còn chưa nhập môn.

Hoàng Lão tiếp tục nói vài việc về vấn đề tu luyện, truyền thụ những tâm đắc về Kiếm Nguyên Thánh Pháp, còn dạy hắn làm sao vận dụng Thánh Thể kia.

"Cái ta có thể dạy ngươi chỉ đến đây. Con đường phía trước phải do ngươi tự đi. Vạn Kiếm Thánh Thể của ngươi cực kỳ hiếm có, nhưng cũng là họa lớn nếu bị người khác phát hiện. Nhớ, chỉ khi nào cảm thấy an toàn mới được sử dụng."

Trần Tình nắm chặt tay, giọng kiên định: "Đồ nhi ghi nhớ trong lòng."

Hoàng lão nhìn gương mặt non nớt mà kiên nghị kia, càng nhìn càng hài lòng. Hắn lấy ra một ngọc bài màu tím, đặt vào tay Trần Tình:

"Khi nào ngươi gặp nguy hiểm đến tính mạng, hãy bóp nát nó. Có lẽ sẽ giúp ích cho ngươi. Ta bây giờ phải đi rồi."

Trần Tình nhìn ngắm miếng ngọc bội sau đó cất cẩn thận vào trong ngực, vội vàng hỏi:

"Sư phụ, người đi đâu nha?"

Hoàng lão không trả lời ngay. Hắn bước ra cửa hang, ngẩng nhìn bầu trời phía xa. Trần Tình cũng nhanh chóng đi theo phía sau.

Qua một lát, Hoàng lão khẽ thở dài:

"Ta ở nơi đó gây ra không ít chuyện. Bây giờ mấy lão gia hỏa kia chắc đang khắp nơi tìm ta. Ta phải nhanh chóng tìm một nơi ẩn nấp thôi. Không thể ở lại đây.”

Với cấp bậc hiện giờ của lão nếu chiến đấu tại đây nhất định sẽ làm hại thế giới này.

“À, đúng rồi, sau này nếu ngươi hành tẩu giang hồ, đừng nói là đồ đệ của ta, kẻo rước họa vào thân."

Hoàng lão quay lại, cười dặn dò.

Khóe môi Trần Tình giật một cái. Hắn thật không biết nhận cái sư phụ này là phúc hay họa nữa.

Thấy vẻ mặt khổ sở của Trần Tình, Hoàng lão bật cười: "Tiểu quỷ, ta đây bây giờ đưa ngươi lên. Ngươi tự đi về đi. Ta phải đi nơi khác trốn một thời gian. Sau này yên ổn rồi ta sẽ tới tìm ngươi."

Trần Tình vui vẻ, vì sắp được trở về. Chắc bây giờ mọi người ở làng đang lo lắng tìm kiếm hắn. Đang suy nghĩ, thì hắn bỗng cảm thấy bờ mông đau xót.

Trần Tình bị đá bay lên trời, kèm theo tiếng cười điên dại của lão sư phụ vang vọng phía dưới:

"Đồ nhi ngoan, hảo hảo sống tốt! Sư phụ đi đây!"

Một vết nứt không gian hiện ra lão đã đi vào trong đó biến mất.

Trần Tình bay lên, trong lòng thầm mắng lão sư phụ một tiếng. Hắn rơi xuống mảnh đất trống bên vách đá, bụi bay mù mịt.

Trần Tình rên rỉ đứng dậy, vỗ vỗ bờ mông còn đau rát, ánh mắt sáng quắc nhìn về chân trời phía xa, mỉm cười:

"Sư phụ, ngươi chờ ta! Có ngày ta sẽ tìm tới, đá vào bờ mông của ngươi! "

Nói rồi, hắn quay người chạy vào khu rừng phía sau, bóng dáng dần khuất giữa tán cây rậm rạp.

Hắn, Trần Tình, người được Thần Kiếm chọn, mang trong mình Vạn Kiếm Thánh Thể đã bắt đầu con đường nghịch thiên của mình.