Hoàng hôn dần buông xuống, nấp sau những tán cây cao to. Ánh chiều tà xuyên qua khe lá, rọi lên khuôn mặt của một thiếu niên non nớt. Khuôn mặt ấy thanh tú, nước da hơi ngăm, ánh mắt sáng ngời đầy cảnh giác. Sau lưng hắn vắt một thanh kiếm gỗ thô sơ, người này không ai khác chính là Trần Tình.
Trên đường trở về, hắn tiện tay nhặt một nhánh cây cứng cáp, lấy đá đẽo thành kiếm để phòng thân. Thanh kiếm rỉ lúc trước, cùng hắn rơi xuống vực sâu đã chẳng còn tung tích. Vừa đi hắn vừa toả ra một ít khí tức Thánh Thể để bồi dưỡng thanh kiếm kia trở nên cứng cáp sắc bén hơn.
“Haiz... quên xin lão sư phụ một thanh kiếm tốt rồi.” Hắn lầm bầm. “Lão già đó nhìn kiểu gì cũng có thật nhiều đồ tốt a...”
Nếu Hoàng lão mà nghe được, chắc chắn sẽ hừ lạnh khinh bỉ: “Tiểu tử vô lương tâm! Thần kiếm của ta bị ngươi đoạt đi còn chưa đủ, giờ còn dám nhòm ngó của cải của ta nữa à?”
Thật ra với cấp bậc hiện giờ của lão, đồ mà Trần Tình có thể sử dụng được là không có, nên lão không cách nào khác chỉ có thể đưa hắn một tấm ngọc bài phòng thân.
Trần Tình lao nhanh trong rừng. Bước chân nhẹ mà vững, thân hình hắn dần linh hoạt hơn sau khi đọt phá tới Luyện Khí tầng ba.
Trời sập tối dần. Sương bắt đầu buông xuống dày đặc hơn, từng đám mây mờ len lỏi giữa tán cây. Hắn hít sâu một hơi.
“Phải nhanh lên, tới được bìa rừng trước khi đêm xuống.”
Bởi lẽ, khi màn đêm phủ xuống, hung thú mới thật sự bắt đầu đi săn. Chúng ẩn mình cả ngày, chỉ khi trời tối mới ra ngoài cướp đoạt, ăn thịt những sinh linh xui xẻo lọt vào lãnh địa của chúng.
Trần Tình đã chạy liền hai canh giờ, nhưng vẫn chưa thoát được khỏi khu rừng.
“Cũng tại con hổ chết tiệt kia... dẫn ta chạy loanh quanh mới lạc sâu đến mức này!” Hắn nghiến răng.
Lúc trước, vì truy đuổi con hổ, hắn bị nó dẫn vòng quanh trong rừng. Giờ muốn quay lại đường cũ cũng không biết đi như thế nào, sương mù dần dày đặc hơn, rời khỏi trước khi trời tối là không thể.
Bầu trời đã nhuộm một màu tím sẫm, ánh sáng dần tắt. Tiếng dã thú bắt đầu vang lên từng hồi xa gần, rợn cả người.
“Tối nay tạm thời không thoát được rừng rồi...” Hắn thở dài.
Ánh mắt đảo qua bốn phía, hắn nhanh chóng chọn một cây đại thụ thân to, tán lá um tùm dễ ẩn núp.
Trần Tình leo nhanh lên thân cây, tìm một nhánh to vừa người ngồi. Hắn ngồi xếp bằng, tựa lưng vào thân cây, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm gỗ đề phòng bất trắc.
Gió đêm lạnh buốt luồn qua từng kẽ lá. Xa xa, tiếng thú đêm rợn người quanh quẩn.
Trần Tình nhắm mắt, khẽ vận chuyển Kiếm Nguyên Thánh Pháp, linh khí quanh người lưu chuyển nhẹ, giúp hắn giữ ấm và khôi phục thể lực. Lúc này hắn cũng có chút đói, từ khi trở về đến giờ hắn chỉ ăn chút ít quả dại mà thôi.
Trời đã khuya. Gió đêm lành lạnh thổi qua, tiếng lá cây xào xạc như tiếng thì thầm ma quái.
Bỗng Trần Tình mở mắt. Không khí xung quanh đột nhiên yên tĩnh đến lạ. Tiếng côn trùng, tiếng chim đêm tất cả đều biến mất. Một cảm giác nguy hiểm dân lên trong lòng hắn.
“Không ổn... có thứ gì đó đang tới.”
Hắn khẽ cúi người, nín thở lắng nghe. Từ trong bóng tối phía xa, vang lên từng tiếng “grừ... grừ...” trầm đục. Hai đốm sáng đỏ lóe lên giữa bụi rậm, rồi ba, rồi bốn... dần dần xuất hiện.
Một bầy sói.
Số lượng ít nhất cũng phải hơn mười con, thân hình to lớn, lông xám đen, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên vẻ đói khát. Tuy nói bọn hung thú này trí tuệ rất thấp, nhưng thực lực lại rất cường, đa số cùng cấp bậc với Luyện Khí tầng ba, thậm chí tầng bốn khiến Trần Tình áp lực không nhỏ.
Chúng lặng lẽ tiến lại, bao vây gốc cây nơi Trần Tình đang ẩn náu.
Chúng không tấn công, chỉ đi vòng vòng thân cây, gầm gừ thấp giọng. Mùi tanh nồng nặc trong gió.
“Phiền rồi đây... sao bọn chúng phát hiện ra ta?” Hắn khẽ nhíu mày, cầm thật chặt thanh kiếm gỗ.
Trần Tình hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Đúng là xui xẻo... vừa đi ra đã gặp phải thứ khó nhằn này.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt. Hắn nhìn xuống, thấy vài khúc xương thú vương vãi gần đó, rõ ràng là ổ săn thường xuyên của bầy sói.
“Chết tiệt, chui đúng ổ của chúng rồi…”
Một con sói to bằng nửa con trâu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đỏ như máu. Nó là thủ lĩnh của đàn sói này.
Trần Tình khẽ cử động, thử phóng ra một nhánh khô xuống.
“Bộp!”
Nhánh cây vừa chạm đất, lập tức bị một con sói lao tới cắn nát.
“Nhanh thật...”
Hắn siết chặt thanh kiếm gỗ, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách.
Trên cây tạm an toàn, nhưng bị đàn sói bao vây cũng không phải chuyện tốt. Sói là loài săn mồi kiên nhẫn, chúng có thể chờ ngày này qua ngày khác. Mà hắn thì không thể. Chỉ ở trên cây, không nước không thức ăn, hắn sẽ sớm kiệt sức.
Tiếng gầm gừ vang lên bầy sói bắt đầu thiếu kiên nhẫn. Ba con sói bắt đầu nhảy lên thử, móng vuốt cào mạnh vào thân cây, phát ra tiếng sột soạt. Nhưng thân cây quá to, lại thẳng đứng chúng không leo lên được, chỉ có thể cào rách phần vỏ dưới gốc.
Trần Tình cau mày. Nếu cứ thế này, đến sáng hắn cũng chẳng thoát được. Không thể ngồi chờ, phải tìm cách thoát thân.
Hắn bẻ một cành khô trên cây, nhịn đau cắn vào cổ tay lấy ra một lượng máu lớn, thoa đều vào cành cây rồi ném ra phía xa. Mùi máu khiến bầy sói tru lên, lao đến cắn xé cành cây, nhưng con sói đầu đàn không động, vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Ánh mắt đỏ au kia khiến Trần Tình âm thầm đổ mồ hôi lạnh, hắn đang nhanh chóng nghĩ cách khác thì mặt đất khẽ rung. Vài con sói lập tức dựng lông, quay đầu gầm gừ về một hướng. Từ trong màn đêm, một đàn lợn rừng to lớn xông ra, tầm khoảng chục con.
Con đầu đàn thân cao gần bằng người, ngà cong sáng loáng, đôi mắt đỏ rực như lửa.
Chúng rõ ràng bị mùi máu của Trần Tình lúc nãy hấp dẫn, nhao nhao lao tới.
Dù sao máu của võ giả mang linh lực nồng đậm, có sức hấp dẫn cực lớn với các loài hung thú. Mà máu của Trần Tình lại là máu của Thánh Thể, khiến cho đàn lợn rừng bất chấp nguy hiểm mà chạy tới địa bàn của đàn sói tranh đoạt.
Bầy sói lập tức chuyển hướng. Cả hai đàn giằng co với nhau, tiếng gầm gừ, tiếng móng vuốt vang vọng khắp khu rừng.
“Haha, trời cũng giúp ta!” Trần Tình nhân cơ hội bọn sói không để ý, trượt nhanh xuống thân cây. Hai chân vừa chạm đất, hắn không hề do dự, lập tức lao đi theo hướng ngược lại. Rất may là không con nào để ý đến hắn, chỉ chăm chú nhìn địch thủ đối diện.
Hắn vừa chạy được một lúc thì phía sau, hai đàn thú đã lao vào cắn xé nhau dữ dội.
Tiếng tru thảm vang lên liên tiếp. Vài con sói đã bị hạ gục, đàn lợn cũng không khá hơn là bao.
Hai con đầu đàn chiến đấu với nhau càng kịch liệt. Đất đá tung bay cây cối đổ rạp. Con sói đầu đàn bị con lợn lớn kia húc bay, trước khi bay đi nó đã cắn vào cổ đối phương, kéo đi một miếng thịt lớn.
Con lợn lớn kia kêu rống một tiếng, máu ở cổ văng tung tóe, khuỵu xuống hai chân trước.
Nó cố gắng đứng lên, gào thêm một tiếng, cùng vài con lợn rừng còn lại lập tức rút lui vào màn đêm.
Con sói đầu đàn cũng tru dài một tiếng. Mặc dù bị húc bay, nhưng thương thế không nặng lắm. Nó quay đầu nhìn về hướng Trần Tình trốn đi, ánh mắt hung tợn, nhanh chóng dẫn cả bầy đuổi theo.
Nghe phía xa không còn tiếng đánh nhau, Trần Tình cũng không quay đầu lại, chỉ cắm đầu chạy đi. Qua một lúc, hắn nghe được tiếng sột soạt phía sau, rõ ràng là có gì đó đang đuổi theo.
Hắn cố gắng bình tĩnh, quay đầu nhìn lại. Lúc này, vài con sói đang lao nhanh, trên thân còn mang vết thương rỉ máu đã sắp đuổi kịp.
“Chết tiệt... vẫn không thoát được bọn chúng!”
Sói tốc độ rất nhanh, lại quen thuộc địa hình rừng rậm. Chẳng bao lâu, chúng đã áp sát Trần Tình.
Hắn dứt khoát dừng lại, nắm chặt thanh kiếm gỗ trong tay, cảnh giác nhìn đàn sói đang tiến đến.
Vài con đi đầu cũng không lập tức tấn công, chỉ gầm gừ thấp giọng, răng nanh lóe sáng trong ánh trăng. Có lẽ, chúng đang đợi con đầu đàn đến.
Một lát sau, cả đàn đã tụ lại đủ, còn lại chín con, số lượng đã giảm bớt vài con. Con đầu đàn to lớn nhất lao ra trước, trên thân vẫn còn hai lỗ máu chưa khép miệng, rõ ràng là vết thương khi đấu với bầy lợn rừng.
Nó ngẩng đầu tru dài, âm thanh vang vọng, khiến toàn thân Trần Tình nổi da gà. Ngay sau đó, cả đàn đồng loạt tru lên đáp lại.
“Liều mạng!” Trần Tình nghiến răng, khẽ quát.
Nhân lúc bọn sói không để ý, hắn chủ động xông lên. Tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt một con sói ngoài cùng. Kiếm trong tay vung lên chém mạnh vào cổ nó.
“Phập!”
Con sói tru thảm một tiếng, bị đánh văng ra xa, nằm co giật.
“Này thì tru!” Hắn cười thầm một tiếng, nhanh chóng lùi lại, định lợi dụng khoảng trống để thoát thân.
Nhưng vài con khác giận dữ lao theo. Trần Tình cắn răng, mượn thân cây làm điểm bật, lao vút lên, hai chân đạp mạnh sang bên rồi nhảy qua một tảng đá lớn.
Phía sau, ba con sói đầu tiên đã phóng tới.
Nanh chúng sáng loáng, cắn thẳng vào chỗ thân cây hắn vừa đặt chân, kéo ra cả mảng lớn gỗ vụn.
Hắn xoay người, rút nhanh thanh kiếm gỗ quét ngang.
“Bốp!”
Một kiếm tinh chuẩn đánh trúng đầu một con, khiến nó văng ra xa. Đầu lâu bị nứt toác ra, nằm trên đất rên rỉ.
Hắn tiếp tục vung kiếm, nhờ các bài rèn luyện của gia gia, kỹ năng chiến đấu của hắn cũng khá tốt, chỉ vài hơi thở đã đánh gục hai con sói kia.
Vài con còn lại cũng đã đuổi tới.
Gào!
Lại một con sói khác thừa dịp lao lên.
Tốc độ của nó quá nhanh Trần Tình không kịp phản ứng, liền bị vồ trúng. Một vết máu dài xuất hiện trên cánh tay, máu tươi lập tức chảy ra.
Mặc dù hắn đã bước vào Luyện Khí tầng ba, những con sói này là hung thú rừng sâu, sức mạnh ngang ngửa với tu sĩ tầng ba tầng bốn. Răng nanh và móng vuốt vô cùng sắc bén, dễ dàng xé rách da thịt.
Trần Tình đau đớn lùi lại, vừa lùi liền bị một con khác nhào tới cắn ngay yết hầu, hắn cố gắng nghiêng đầu né đi.
Con sói kia cắn hụt nhưng thân thể to lớn vẫn mạnh mẽ tông vào trong ngực Trần Tình khiến hắn ngã lăn ra đất. Hai con sói còn lại lập tức áp sát, răng nanh loé sáng nhìn chằm chằm vào hắn.
Tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.