Nhất Kiếm Trảm Thương Khung

Chương 6: Chiến Sói Vương





Rừng đêm tĩnh mịch, chỉ có ánh trăng mờ nhạt len qua tán cây, phản chiếu lên vũng máu loang lổ. Tiếng gió thổi qua khe lá mang theo mùi tanh nồng, khiến không khí trở nên căng thẳng khác thường.

Hai con sói tiến lại nhe nanh sắc nhọn, ánh mắt đỏ ngầu. Chúng phát ra tiếng gầm khàn khàn, lông dựng đứng, rồi cùng lúc lao vút tới như hai tia chớp. Chia ra hai bên tấn công Trần Tình.

Trần Tình nhanh chóng lăn người sang một bên, tay cầm lấy thanh kiếm gỗ, vận dụng thể chất của mình, khí tức thánh thể thoát ra khiến hai con sót khẽ run lên một cái, chậm đi một nhịp, Trần Tình nắm bắt cơ hội, đâm thẳng mũi kiếm vào yết hầu con sói bên phải.

Phập!

Mũi kiếm đâm vào khoản một tấc, máu tươi phụt ra như suối. Con sói gào thảm, ngã vật xuống, giãy dụa.

Con còn lại cùng lúc xong lên, từ bên hông vọt tới. Trần Tình chưa kịp rút kiếm ra, đành tung quyền nghênh đón.

Hắn dồn toàn bộ sức lực nhắm thẳng đầu con sói nện tới, tuy ra tay sau nhưng lại tới trước.

Bốp!

Tiếng va chạm khô khốc vang lên, con sói không ngờ Trần Tình ra tay nhanh như vậy, đầu nó bị nện đến cắm xuống, thân hình to lớn bị ép gục, đập mạnh xuống đất, xương cổ gãy nát.

Trần Tình cũng kêu thảm một tiếng, cánh tay đấm ra bây giờ đang chảy máu không ngừng, là do vết thương lúc trước con sói kia gây ra.

“Thật là… đau chết ta rồi.” Hắn thở hổn hển, hai tay run run, toàn thân bây giờ cũng không còn bao nhiêu sức.

Hắn rút thanh kiếm gỗ ra khỏi xác sói, máu tươi văng tung tóe, nhuộm đỏ cả chuôi kiếm. Trần Tình liếc nhìn xung quanh chỉ còn hai con, chúng có thực lực ngang với tu sĩ luyện khí tầng bốn cũng là hai con có thể làm bị thương hắn, cùng với con Sói đầu đàn khổng lồ phía xa.

Trong một tộc đàn, con mạnh nhất sẽ là thủ lĩnh, cả đàn phải nghe theo lệnh của nó. Chúng có thân hình cao to hơn những con khác, được nhân loại gọi là thú vương. Giống như con sói phía trước này lớn hơn không ít so với những con trước đó Trần Tình đã hạ gục. Sức mạnh cũng tương đương với tu sĩ luyện khí tầng năm tầng sáu.

Hai con sói đứng trước rít lên từng hồi, bước đi chậm lại, dường như đang do dự. Bây giờ bọn chúng cũng có chút sợ hãi Trần Tình, cái khí tức khi nãy hắn phát ra khiến linh hồn bọn chúng như muốn thuần phục. Sói Vương khẽ “gừ” một tiếng làm hai con sói kia lập tức rùng mình, mặc dù kiêng dè nhưng vẫn đồng loạt lao tới.

Ngay khoảnh khắc ấy, Sói Vương cũng bắt đầu di chuyển. Từng bước chân nặng nề của nó giẫm lên mặt đất. Khí thế khủng khiếp khiến Trần Tình cảm giác muốn nghẹt thở. Cảnh giới chênh lệch quá lớn.

Hắn hít sâu, nắm chặt kiếm gỗ. “Được rồi, mấy con chó to xác này, ông đây liều mạng với các ngươi!”

Hắn quát lớn, vận khí lực toàn thân, hai chân đạp mạnh xuống đất, lao thẳng vào con bên trái. Kiếm gỗ quét ngang, mang theo luồng gió sắt bén đâm tới. Con sói phản ứng rất nhanh né được chiêu kiếm kia, nhưng Trần Tình lại xoay cổ tay, vẽ ngang một kiếm.

“Xoẹt!”

Mũi kiếm xuyên sườn, cắt mở lớp da cứng rắn kia.

Con sói rú lên, máu trào ra trên thân, thân thể to lớn bay ra ngoài nện mạnh trên mặt đất.

Ngay lúc đó, con còn lại đã vọt đến sau lưng!

Trần Tình chỉ kịp xoay người, giơ kiếm lên đón đỡ “bụp!” móng vuốt cào mạnh, thanh kiếm suýt văng khỏi tay, cả cánh tay tê rần. Nếu không phải thể chất hắn có thể cường hoá thanh kiếm gỗ kia, chắc có lẽ nó bây giờ đã thành đống gỗ vụn.

Trần Tình nghiến răng, mượn lực lùi lại, vừa kịp tránh cú cắn sượt qua tóc của con Sói Vương kia. May mắn là hắn vẫn luôn để ý, nếu không khi nãy đã là một xác chết rồi.

Một phát không trúng, nó cũng không tiếp tục tấn công mà lụi lại chờ đợi cơ hội.

Con sói còn lại tiếp tục vồ tới, miệng ngoác to như muốn nuốt chửng hắn.

Hắn cũng gào to một tiếng, dốc hết sức lực còn sót lại, vung kiếm chém mạnh. Một tiếng xé gió vang lên. Con sói kia khinh thường cũng không né tránh tiếp tục há to miệng cắn tới như muốn cắn nát thanh kiếm kia.

Bốp!

Cú chém giáng xuống đầu sói, nổ tung một mảng, máu thịt văng ra. Con thú ngã rầm, giãy một hồi rồi bất động. Nó làm sao ngờ tới một thanh kiếm gỗ lại có uy lực như vậy.

Hắn tiếp tục chạy tới con đầu tiên hắn đánh bị thương kia, mặc dù bị đâm xuyên bụng nhưng vấn đề cũng không lớn lắm, cũng đang lao đến Trần Tình.

Kiếm gỗ và móng vuốt va chạm cả hai cùng tách ra rồi lại lao vào nhau. Sói Vương đứng bên ngoài quan sát, ánh mắt sắc lẹm cũng không tấn công chỉ đi vòng quanh tìm cơ hội nhất kích tất sát.

Trần tình lúc này căng thẳng, mồ hôi đổ như mưa. Hắn vừa đánh vừa phải phân tâm chú ý đến Sói Vương bên cạnh. Nhiều lần không cẩn thận bị con sói phía trước cào ra vài vết thương.

“Cứ như thế này thì không ổn!” Trần Tình lúc này đã dần lâm vào kiệt sức, miệng vết thương không ngừng rỉ máu khiến mặt hắn tái nhợt. Chợt hắn quát lớn một tiếng, sử dụng toàn bộ sức mạnh một kiếm đâm tới, hắn phát hiện con sói phía trước đã có sơ hở, nó trước đó đánh với đàn lợn bị thương, xong lúc nãy bị hắn chọc cho một kiếm, bây giờ lại chiến đấu liên tục không khỏi mệt mỏi lộ ra sơ hở là bình thường.

Phốc!

Lại một kiếm đâm vào vết thương cũ trên bụng. Nó đau đớn gào lên một tiếng, rồi gục xuống đất không dậy nổi.

Trần Tình thở dốc, chưa kịp mừng thì một luồng sát khí khủng khiếp ập tới.

Sói Vương đã lao đến!

Ầm!

Đất đá tung lên, chỗ hắn đứng vừa rồi bị cào thành rãnh sâu.

Trần Tình lăn người kịp tránh, tim đập thình thịch. Mồ hôi lạnh túa ra, hắn nghiến răng: “Xém tý đi luôn nửa người, đúng là không đùa được…”

Sói Vương lại grừ lên, âm thanh vang vọng như sấm. Toàn thân nó phủ đầy sát khí, lông dựng ngược, đã hoàn toàn nổi giận. Nó nhảy vọt lên, từ trên cao bổ xuống.

Trần Tình hét lên, giơ kiếm chắn ngang.

Rầm!

Cú va chạm khiến hắn bay ngược ba trượng, đập vào thân cây cổ thụ. Lá cây rụng rơi tán loạn.

Xương sườn hắn kêu “rắc rắc”, máu tràn ra từ khóe miệng.

Trần Tình ho sặc sụa, cười khổ: “Đúng là quái vật!”

Hắn sờ sờ lòng ngực, chạm vào tấm ngọc bài kia, nhưng lại không lấy ra, hắn bây giờ còn có thể cầm cự được, hắn muốn xem thử cực hạn của mình đến đâu.

Sói Vương không cho hắn cơ hội thở dốc, lại lao tới, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nuốt chửng cả linh hồn.

Trần Tình run lẩy bẩy chống kiếm đứng dậy, cánh tay siết chặt cán kiếm, vận lực cho một đòn cuối cùng.

Ầm!

Hắn lại bị đánh bay cả người be bét máu. Nhưng hắn cũng không từ bỏ lại cố gắng đứng dậy.

Sói Vương gầm lên giận dữ, nó cảm thấy tên trước mắt này chỉ là con kiến hôi, nhưng đánh mãi lại không chết. Vết thương trên người nó vì vận lực nhiều lần cũng chảy máu ồ ạt ra. Nó biết không thể kéo dài được nữa cũng dùng hết sức lao tới tấn công đòn cuối cùng, khí tức đè ép khiến Trần Tình phải lùi lại mấy bước.

Trần Tình thầm hô không ổn, hắn định lấy miếng ngọc ra bóp nát.

Nhưng khoảnh khắc đó, trong đầu hắn, một vùng tăm tối hiện lên ánh sáng đỏ rực, hiện ra một thanh kiếm, nó khẽ run như cảm nhận được Trần Tình gặp nguy hiểm chí mạng. Một luồng sức mạnh chí dương chí cương từ thân kiếm tỏa ra tạo thành một nguồn linh lực khổng lồ lan toả khắp toàn thân hắn, khiến các mạch máu lập tức vỡ ra, da dẻ nứt toát.

“Là thanh Thần Kiếm kia.” Trần Tình đau đớn rên rỉ nhưng trong mắt lại loé lên vẻ hưng phấn.

Hắn điên cuồng khống chế luồng Linh Lực khổng lồ vừa được bộc phát, tụ tập toàn bộ lên thanh kiếm gỗ trên tay, khiến nó bao phủ một tầng kiếm quang đỏ ngòm rực rỡ.

Sói Vương đã đến trước mặt hắn vung vuốt xuống.

Trần Tình cũng hét lớn, toàn lực đâm ra một kiếm.

Thời gian như đọng lại

Xoẹt!

Một luồng sáng đỏ xé tan màn đêm, mũi kiếm xuyên thẳng vào cổ sói vương nhưng chỉ được một tấc. Máu đen phun ra, hơi nóng bốc lên hừng hực.

Sói Vương tru lên thảm thiết, cùng lúc đó móng vuốt to lớn cũng đánh trúng vai, hất hắn văng ra xa lăn mấy vòng, máu trào ra từ miệng, nhưng ánh mắt Trần Tình vẫn bừng sáng như lửa.

Hắn tiếp tục đứng dậy nhân lúc luồng linh lực kia vẫn còn, cầm kiếm gỗ đã rạn nứt, lao thẳng tới bồi thêm một đòn.

Sói Vương lúc trước chiến đấu với Lợn Vương đã bị thương, hai lỗ máu vẫn chưa khép lại bây giờ bị đâm một kiếm vào chỗ yếu hại, không khỏi suy yếu. Phản ứng chậm đi rất nhiều.

Phập!

Trần Tình đâm kiếm, đầu kiếm cắm sâu vào vết thương khi nãy, lần này thanh kiếm vào sâu tới cán, phá toái ở bên trong, máu đen phun tung tóe.

Sói Vương gào lên điên loạn, quật mạnh một lần cuối, rồi ngã rầm xuống.

Trần Tình bị hất ngược ra, ngã sõng soài trên đất.

“Khụ khụ..” Hắn ho ra vài ngụm máu, cố gắng bò dậy nhìn con Sói Vương bất động.

“Cuối cùng cũng thắng rồi! Haha!” Trần Tình cười điên cuồng khiến vết thương lại nứt ra đau đến hắn muốn ngất đi.

Hắn chật vật ngồi phịch xuống đất, thở dốc, đầu ngửa lên nhìn bầu trời sao. Trong mắt hiện lên vẻ phấn khởi.

”Phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây!”

Nghỉ ngơi một lát, hắn lê bước rời đi, cố gắng không để máu mình nhỏ giọt trên đất.

Mùi máu tanh nồng của đàn sói khiến rừng sâu chấn động. Tiếng gầm rú vang vọng, bóng dáng của nhiều hung thú từ xa đang tiến lại, tranh giành xác Sói Vương tạo ra một trận bạo động không nhỏ.