Trần Tình kéo lê thân thể nặng nề đi suốt trong đêm, lúc này hắn nhìn thấy bìa rừng phía xa, khóe môi khẽ nhếch, cười yếu ớt.
"Cuối cùng cũng thoát rồi."
May mắn thay, lũ hung thú đều kéo đến chỗ Sói Vương, nhờ vậy, hắn đi suốt đêm mà không gặp phải nguy hiểm.
Tới khi ra được bìa rừng, gương mặt hắn trắng bệch, đôi môi khô khốc. Vết thương trên thân vẫn rỉ máu, nhưng hắn chẳng còn cảm giác gì nữa.
Hắn dựa lưng vào gốc cây, yếu ớt lẩm bẩm: "Aiz... cuối cùng cũng không cố gắng nổi nữa..."
Hắn ngã gục xuống nền cỏ ẩm ướt, miệng vẫn lẩm bẩm: "Gia gia ta xin lỗi…”
Cùng lúc đó, trong khu rừng phía trên, xuất hiện một thiếu nữ như bước ra từ tranh. Nàng khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Mái tóc đen nhánh buông dài, da trắng mịn như tuyết. Đôi mắt trong veo như hồ thu, vừa nhìn đã khiến người khác quên thở.
Nàng mặc y phục lam nhạt, viền bạc, mỏng nhẹ như sương. Từng cử động đều toát ra khí chất thanh thoát, cao quý. Gió thổi qua, tà áo lay nhẹ, hương thơm phảng phất khiến lòng người mê say.
Hôm qua, nàng lén gia gia ra ngoài đi chơi, ai ngờ khu rừng kia nhiều sương mù đến vậy khiến nàng bị lạc. Khi màn đêm buông xuống, nàng đành trèo lên một cây cổ thụ to, định nhắm mắt nghỉ tạm.
Tuy nhiên, nửa đêm nàng bị giật mình bởi tiếng đánh nhau, dường như là cuộc chiến giữa một bầy sói với một người nào đó. Sau đó, những tiếng gầm rống điên cuồng vang lên, thú dữ cắn xé nhau loạn xạ. Ban đầu chỉ là vài con thú cấp thấp, nhưng rồi lại xuất hiện cả một đàn thú cấp cao, tỏa ra khí thế kinh người.
Nàng run rẩy, bám chặt cành cây, nín thở suốt đêm vì sợ bị phát hiện. Vốn dĩ nàng vừa đột phá Luyện Khí tầng chín, tự tin có thể an toàn đi lại trong khu rừng này, nhưng trận bạo loạn kinh hoàng vừa rồi đã hoàn toàn đánh tan sự tự tin đó của nàng.
Đến sáng, khi mọi thứ yên lặng, thiếu nữ này mới dám trèo xuống nhanh chóng trở về. Trên đường đi nhìn thấy những dấu vết chiến đấu kia, nàng vừa đi vừa lẩm bẩm:
"Ai mà ngốc như vậy chọc giận thú rừng giữa đêm? Hại ta một khắc ngủ yên cũng không có!"
Nếu lúc này Trần Tình nghe được, chắc hắn sẽ bật dậy mà hét: "Ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc. Ta là bị đàn sói truy sát được chưa!"
Nàng đi dọc bìa rừng, bỗng phát hiện vết chân người, xen lẫn những vệt máu đỏ còn tươi còn mới. Đôi mày liễu khẽ nhíu, nàng nhẹ bước lần theo.
Chưa đi được bao xa, nàng dừng lại. Dưới gốc cây trước mặt, một thiếu niên đang nằm sõng soài. Áo quần rách nát, người bê bết máu, trông thảm thương vô cùng.
Nàng giật mình, chạy đến kiểm tra. Thấy hơi thở hắn yếu ớt, mạch đập chậm, chỉ còn không tới nửa cái mạng.
"Thương thế nặng quá, nếu không cứu, chắc chết mất."
Nàng lấy từ bên hông ra một bình ngọc nhỏ. Trong đó là một viên đan dược. Nàng không chút do dự khẽ tách môi hắn ra, nhét viên đan dược vào.
Viên thuốc vừa vào miệng đã tan, khí ấm mang theo lượng lớn sinh mệnh lan ra khắp người Trần Tình. Những vết thương dần dần co lại, máu ngừng chảy, hơi thở dần ổn định.
Thấy vậy, thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm, lấy ra một chiếc khăn lụa lau sơ máu trên mặt, chỉnh lại tư thế nằm cho hắn.
Cuối cùng, nàng ngồi xuống bên cạnh, chống cằm nhìn.
Gió sớm thổi qua, tà áo lam khẽ lay, tóc thiếu nữ rối nhẹ trong ánh nắng mờ, trông khung cảnh yên bình đến lạ.
Một lát sau, thiếu nữ lại chép miệng: "Cũng lạ thật, người gì đánh nhau be bét thế mà vẫn còn sống, tu vi thấp như vậy mà dám một mình vào rừng lớn? Gan to hay đầu rỗng đây?"
Nàng khẽ cười, đôi mắt ánh lên vẻ hiếu kỳ.
Tuy vết thương đã hồi phục được ít nhiều nhưng Trần Tình vẫn đang hôn mê, miệng thỉnh thoảng còn lẩm bẩm: "Không ăn thịt sói nữa… thật đấy!"
Nàng ngồi bên nghe thấy, khẽ cười một tiếng, nói nhỏ: "Thật là... ngươi đúng là ngốc thật rồi."
Nhìn thấy tình trạng của hắn đã ổn định nàng tựa lưng vào gốc cây, khẽ ngáp, rồi cũng dần dần thiếp đi.
Sương mù dần tan, ánh bình minh lấp ló giữa tán lá. Từng giọt sương long lanh khúc xạ thành muôn sắc, chiếu lên khuôn mặt một thiếu nữ đang ngồi tựa gốc cây cổ thụ.
Trần Tình khẽ cựa mình, mí mắt run run mở ra. Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy không phải bầu trời, không phải cành lá, mà là một bóng dáng... đẹp đến mức khiến tim hắn suýt ngừng đập.
"Đây là mơ sao?" Hắn lẩm bẩm.
Thiếu nữ như cảm nhận được, khẽ mở mắt, hàng mi cong khẽ rung. Một đôi mắt trong vắt nhìn đến hắn, kèm theo giọng nói dịu êm.
"Ngươi tỉnh rồi sao?"
Trần Tình há miệng, muốn nói gì đó, nhưng chỉ phát ra tiếng "khụ… khụ…"
Thiếu nữ nhíu mày lo lắng hỏi: "Còn bị thương nặng thế sao?"
Trần Tình lắp bắp: "Không… ta… chỉ là… chưa bao giờ thấy tiên nữ nào đẹp như vậy."
Nàng hơi sửng sốt, rồi bật cười khẽ: "Tiên nữ? Ngươi thấy ta giống lắm sao?"
Hắn gật đầu chắc nịch. "Không giống, mà chính là!"
Nàng chống cằm nhìn hắn, khẽ mỉm cười, ánh mắt cong cong tựa trăng non.
Lúc này, bụng Trần Tình bỗng reo lên, Trận chiến đêm qua đã rút kiệt sức của hắn, cảm giác đói khát truyền đến khiến hắn không thể kìm chế. Có chút xấu hổ, nhìn sang thiếu nữ.
Thiếu nữ khẽ nghiêng đầu, từ đâu đó lấy ra một túi nhỏ. Mở ra là nửa con gà nướng hơi cháy đen, cùng vài quả trái cây trông rất bắt mắt.
"Ăn đi, là ta nướng đó. Không ngon lắm, nhưng chắc cũng giúp ngươi đỡ đói."
Hôm qua nàng lạc trong rừng, lại quên mang theo thức ăn. May mà bắt được một con gà rừng, tự tay làm món gà nướng này.
"Đa tạ." Trần Tình cầm miếng thịt, vừa cắn một miếng thì mặt khẽ nhăn lại, nhưng vẫn cố nuốt xuống.
Thiếu nữ đang chăm chú nhìn, làm sao không bắt được khoảnh khắc ấy, nàng bỗng có chút không vui nói: "Ta tự tay nướng giữa rừng đó! Gió thổi tắt lửa ba lần mới xong đấy!"
Trần Tình vội vàng nhai nhóp nhép, cố tỏ ra ngon lành: "Ngon! Rất ngon! Đây là món gà nướng ta ăn ngon nhất từ khi sinh ra đến nay!"
"Ba hoa!" Nàng hừ nhẹ, quay mặt đi, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.
Nàng biết rõ món gà của mình “tuyệt phẩm” tới mức nào. Hôm qua nàng cũng chỉ ăn nửa con mà muốn nôn oẹ rồi, nhưng thấy hắn đói như vậy cũng đành phải đem ra thôi.
Trần Tình cố gắng ăn hết nửa con gà, sau đó vội cầm vài trái cây ăn để xóa đi vị mặn đắng kia.
Hắn nhìn sang thiếu nữ, giọng đầy chân thành:
"Cảm ơn nàng đã cứu ta! Đời này ta không biết nên làm sao báo đáp nàng đây."
Thiếu nữ thấy giọng điệu hắn như muốn “hiến thân báo đáp” thì vội xua tay: "Không có gì, không có gì. Chỉ là tiện tay cứu giúp thôi. Ta hành hiệp trượng nghĩa, đâu cần báo đáp."
Trần Tình thật sự muốn đền ơn, nhưng trên người chẳng có gì quý giá. Bỗng hắn nhớ đến miếng ngọc bài sư phụ cho, không chút do dự lấy ra, đưa về phía thiếu nữ.
"Đây là vật có thể hộ mệnh. Ta không có gì đáng giá, chỉ có cái này thôi. Nàng nhận lấy đi."
Thiếu nữ tò mò nhìn miếng ngọc bài màu tím. Thấy những đường vân khắc trên đó tỏa ra khí tức mạnh mẽ. Nàng không vội nhận, mà hỏi:
"Ngươi có thứ tốt như vậy, sao lúc chiến đấu lại không dùng?"
Trần Tình gãi đầu: "Ta cũng không biết! Lúc đó chắc đầu bị lừa đá, nên mới liều mạng như vậy."
"Ngươi đúng là một tên đại ngốc." Thiếu nữ bật cười, mắng. Nàng chưa từng thấy ai có vật hộ mạng mà không dùng trong lúc nguy cấp, trừ kẻ ngốc. Mà tiểu tử trước mắt này chính là.
Sau một hồi đưa đẩy, cuối cùng nàng đành nhận lấy miếng ngọc bài, nếu không hắn cứ năn nỉ mãi không thôi.
Trần Tình chỉ cách sử dụng ngọc bài xong, tâm tình lúc này rất thoải mái. Hắn bỗng nhớ ra điều gì, vội hỏi: "Nói chuyện lâu như vậy, ta vẫn chưa biết tên nàng là gì?."
"Ta tên Liễu Thanh Nhi. Còn ngươi?" Thiếu nữ nghiêng đầu hỏi lại.
"Ta là Trần Tình."
Hai người bắt đầu trò chuyện vui vẻ, Trần Tình còn kể lại việc chém giết sói vương trong rừng khiến Liễu Thanh Nhi than thở không thôi.
Mặt trời cũng đã treo cao, Liễu Thanh Nhi đứng dậy vươn vai, thân hình thiếu nữ mảnh mai trong nắng khiến Trần Tình nhìn đến ngây dại.
Nàng quay đầu lại khẽ nói: “Bây giờ ta phải trở về rồi, ngươi bây giờ có lẽ đã ổn rồi chứ?”
Trần Tình gật đầu có chút không nỡ nói: “Ở rất xa nơi đây sao?”
Liễu Thanh Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút sắc mặt hơi khó coi nói: “Rất xa, là do gia gia dẫn ta đến đây gặp một người bạn cũ. Có lẽ bây giờ đang lo sốt vó tìm ta rồi. Nếu còn không mau chóng trở lại thì sẽ bị người mắn đến chết. Ngươi cũng nên trở về đi thôi ở đây rất nguy hiểm.” Nói rồi nàng khẽ vẫy tay tạm biệt Trần Tình, cất bước đi xa.
Trần Tình lưu luyến nhìn bóng lưng phía xa kia, lấy lên một ít dũng khí hô lớn: “Sẽ còn gặp lại chứ?”
Liễu Thanh Nhi quay đầu miệng nở một nụ cười tỏa nắng: “Nhất định.”