Nhất Kiếm Trảm Thương Khung

Chương 8: Về Làng





Gió nhẹ thổi qua sườn núi, ánh chiều tà chiếu xuống con đường mòn phủ đầy bụi đỏ.

Trần Tình bước đi thong thả, quần áo lôi thôi, giày cỏ cũng chẳng còn nguyên hình, nhìn qua chẳng khác gì một tên ăn xin.

Thế nhưng, khóe môi hắn lại khẽ cong lên nở một nụ cười thỏa mãn.

Sau trận chiến hôm trước, tuy suýt mất mạng, nhưng đổi lại, hắn cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình lưu chuyển mạnh mẽ chưa từng có.

Khi dừng lại bên dòng suối nhỏ, hắn hít một hơi thật sâu, vận chuyển Kiếm Nguyên Thánh Pháp.

Một luồng linh quang nhàn nhạt tỏa ra quanh người, linh khí không ngừng mạnh mẽ tiến vào.

“Ầm!”

Sau một canh giờ, thân thể hắn khẽ rung, khí tức lưu chuyển dần ổn định lại. Vết thương trên người cũng lành hẳn.

“Tầng bốn” Trần Tình khẽ lẩm bẩm, giọng mang theo chút hưng phấn. “Ta thật sự đột phá?”

Trần Tình thét dài giải tỏa luồng vui sướng dâng trào trong lòng sau đó hít mạnh một hơi, siết chặt nắm đấm bình tĩnh lại. Hắn biết bây giờ mình vẫn còn rất nhỏ yếu. Nghĩ về sư phụ, nghĩ về Thanh Nhi, những người mà hắn chỉ có thể ngước nhìn.

Bây giờ đã có cơ hội đuổi theo họ, hắn càng quyết tâm hơn.

Con đường tu luyện là vậy ngươi càng mạnh mẽ, càng thấy thế giới này rộng lớn.

Hắn tẩy rửa vết máu trên cơ thể một chút rồi bước nhanh trở về. Bóng chiều đổ dài, con đường mòn dẫn xuống chân núi dần mở ra một thung lũng nhỏ.

Ở giữa có một ngôi làng, khói bếp bay lên cao, mùi rơm rạ, mùi thịt nướng và cả tiếng trẻ con cười đùa vang vọng.

Trần Tình đứng lặng một lúc lâu, nhìn ngôi làng thân quen ấy mà lòng như chùng xuống. Hắn chỉ rời ngôi làng này hơn ba ngày mà thôi, bây giờ nhìn thấy mái nhà xưa, thấy ruộng đồng, thấy cây đa đầu làng… Cảm giác ấy, thật sự khó tả.

“Phải chuẩn bị tâm lý một chút, thế nào cũng bị gia gia đánh đập tàn nhẫn một trận.” Hắn cười khẽ rồi bước vào cổng làng.

Đám trẻ con đang chơi đùa quanh sân, thấy bóng người quen liền nhao nhao lên:

“ Trần Tình ca ca về rồi! Tình ca ca về rồi kìa!”

Nghe tiếng hô, mấy người trong làng cũng bỏ dở công việc đang làm, nhao nhao chạy ra cổng làng.

“Trời đất ơi, thằng nhỏ đó còn sống về được hả?” Một ông lão chạy tới nói.

Bà lão kế bên cũng chen miệng vào: “Ta tưởng nó chết mất xác trên núi rồi chứ, về thật tốt!”

Một đại hán cũng góp vui. “Hôm qua ta còn nghe nói có người tìm thấy xác của đứa nhỏ này, làm hại Lão Trần khóc than một trận. Lúc đi nhận xác thì hóa ra không phải, lão tức giận đánh tên đó suýt gãy mấy cái răng!”

Trần Tình: ….

Trong chốc lát, cả làng như sôi động hẳn.

Trần Tình nhìn cảnh đó mà dở khóc dở cười.

Một giọng già nua nhưng rắn rỏi vang lên từ xa:

“Thằng tiểu tử trời đánh! Cuối cùng cũng chịu vác mặt về rồi hả?”

Trần Tình vừa nghe đã bật cười, bước nhanh về phía giọng nói. Một ông lão tóc bạc, râu dài đến ngực, dáng người tuy gầy nhưng lưng vẫn thẳng tắp, ánh mắt sáng như sao.

Gia gia hắn, Trần Lão, cũng là trưởng làng của ngôi làng này. Tên Trần Nguyên Sinh.

“Gia gia!”

Trần Tình vừa gọi xong đã bị lão quất một roi vào mông khiến hắn nhảy cẫng lên.

“Cái thằng này! Biết ta lo cho ngươi thế nào không hả? Mất tích cả mấy ngày nay, mọi người đi tìm chẳng có tung tích!” Lão vừa mắng, vừa cười, lệ đã lưng tròng.

“Gia gia, con xin lỗi. Tại con đuổi theo một con đại miêu, không may rơi xuống vực. May mắn tìm lại được cái mạng nên bây giờ mới về.”

“Cái gì?!” Trần Lão tròn mắt, rồi bỗng bật cười ha hả vỗ vỗ đầu hắn: “Té xuống vực sâu mà còn bò về được, chắc ông bà tổ tiên nhà chúng ta độ rồi!”

Mọi người quanh đó cười ồ lên. Không khí làng nhỏ phút chốc rộn rã hơn cả ngày hội.

Dân làng kéo nhau đến hỏi thăm, người dúi cho hắn củ khoai, người đưa chén nước, đứa nhỏ thì giành nhau sờ cái túi của hắn xem có đem gì về hay không. Trần Tình cố gắng cười đáp lại, lòng dâng lên cảm giác ấm áp.

Gia gia hắn bèn phất tay ra hiệu: “Thôi, dọn cơm dọn rượu! Cháu ta bình an trở về, hôm nay phải ăn mừng một bữa ra trò!”

Một lát sau, vài tráng hán từ phía ngoài đi về, là những người được Trần Lão nhờ đi tìm thằng cháu trời đánh của mình. Khi nghe tin Trần Tình đã về, ai nấy đều vui mừng, thở phào nhẹ nhõm.

Chiều hôm ấy, ngôi làng nhỏ tràn ngập tiếng cười. Trên bàn gỗ dài, rượu được rót đầy chén, mùi thịt nướng lan tỏa, mấy đứa nhỏ chạy vòng vòng nô đùa. Trần Tình uống không ít, mặt đỏ hồng hồng, vừa ăn vừa kể chuyện phiêu lưu.

Hắn đã lược bỏ mấy chuyện quan trọng như việc nhận sư phụ, thần kiếm nhận chủ gì đó. Chỉ kể là rớt xuống Thâm Uyên, may mắn tìm được đường leo lên, sau đó bị đàn sói rượt quanh cả khu rừng. Hắn cũng không kể mình bị thương hay gặp Thanh Nhi cứu. Để mọi người đừng lo lắng.

Vừa kể hắn còn pha lẫn chút trò khiến cả bàn rộ lên tiếng cười. Trần Lão vừa gật đầu vừa cười sằng sặc:

“Khá lắm! Đúng là hậu nhân nhà họ Trần, giỏi leo, giỏi chạy thật!”

Đêm xuống, trăng lên cao, mọi người dần tản về nhà. Bếp lửa tàn, tiếng côn trùng rả rích vang lên đều đều trong đêm yên tĩnh. Lúc này chỉ còn Trần Lão và Trần Tình ngồi lại.

Ông khẽ ho nhẹ, rồi cầm lấy bình rượu rót thêm cho mình một chén: “Theo ta ra sau nhà đi.”

Trần Tình biết gia gia muốn nói chuyện nghiêm túc, liền gật đầu theo sau.

Sau vườn, gió mát khẽ lay động những tán cây, vầng trăng sáng vằng vặc treo cao, chiếu rọi cả thung lũng yên ả. Hương hoa dại thoang thoảng trong không khí, xen lẫn tiếng côn trùng hòa tấu tạo nên khung cảnh tĩnh mịch mà thanh bình.

Trần Lão đứng tựa vào gốc cây cổ thụ, ánh mắt già nua mà sâu thẳm. Ông nhìn thằng cháu mình hồi lâu rồi mới trầm giọng: “Ngươi đã có thể tu luyện?”

“Gia gia nhìn ra rồi à?”

“Cái thứ linh khí toát ra từ người ngươi, có đui ta cũng thấy. Tầng bốn rồi nhỉ?”

“Dạ vâng!” từ lúc trở về Trần Tình không có ẩn khí tức nên Trần Lão đã nhìn ra.

Ông lão khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên niềm vui ngoài ý muốn: “Tốt! Tốt! Tốt!” lão nói liền ba chữ, cười ha hả: “Đại nạn không chết, ắt gặp phước báo.”

Trần Tình gãi đầu, cũng cười theo: “Người không hỏi ta làm sao tu luyện được à?”

Trần Lão bật cười: “Cái đó có gì phải hỏi. Ta biết ngươi có bí mật, gặp được cơ duyên gì đó, mà ta cũng không muốn biết. Miễn bình an, tốt cho ngươi là được.”

Nói rồi ông lại thở dài, ánh mắt chùng xuống.

“Có chuyện này, ta định không nói với ngươi Nhưng ngươi đã tu luyện được e rằng sớm muộn gì cũng phải biết.”

“Chuyện gì vậy ạ?” Trần Tình nghiêng đầu, thấy sắc mặt gia gia trầm ngâm khác thường.

“Là chuyện cha mẹ ngươi, bây giờ ta cũng không thể nói, khi nào đủ mạnh, ta sẽ nói cho ngươi. Cố gắng tu luyện.” Lão vuốt đầu Trần Tình, ánh mắt đầy vẻ yêu thương.

Thấy gia gia không muốn nói, hắn cũng không hỏi thêm. Trong lòng dấy lên một chút nghi hoặc, nhưng rồi lại ép xuống. Khi nào thời cơ tới, gia gia sẽ nói cho hắn biết. Hắn biết ông cũng không phải người tầm thường. Chuyện mà gia gia không xử lý được, bây giờ có nói với mình cũng vô ích.

“Đúng rồi, ngươi nói rơi xuống Thâm Uyên là sự thật à? Ta nghe nói nơi đó rất tà môn, nhiều người đi đến đều không trở về. Sau này cố gắng tránh xa chỗ đó.”

Trần Tình gật gật đầu, lúc hắn rơi xuống có lão sự phụ ở đó hắn cũng không cảm thấy gì, bây giờ nghe gia gia và mọi người nói liền cảm giác chỗ đó không bình thường.

Trần lão vỗ vai hắn, nở nụ cười hiền lành: “Tốt. Giờ nghỉ đi. Mai dậy sớm cùng ta và các thúc bá trong làng vào trấn.”

“Có việc gì sao?” Trần Tình kích động hỏi. Dù sao từ nhỏ đến lớn hắn chỉ quanh quẩn trong làng, gia gia không cho hắn đi đâu cả, bây giờ dịp như vậy hắn làm sao không kích động chứ.

Trần Lão vui vẻ nói: “Sáng hôm nay không biết bọn thú bị gì mà nhao nhao ùa ra khỏi rừng. Các thúc bá ngươi đi săn được một đống lớn, định ngày mai mang vào trấn đổi chút đồ tốt.”

Trần Tình chợt hiểu, do bọn hung thú đêm qua bạo loạn khiến bọn thú cấp thấp hoảng sợ chạy ra ngoài, rồi bị săn bắt.

“Thôi, ta về nghỉ trước đây, ngươi cũng về nghie sớm đi.” Trần Lão cười ha hả rồi quay người vào nhà.

Trần Tình nhìn theo bóng dáng già nua khuất dần. Gió đêm nhẹ thổi qua mái tóc, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời sao lấp lánh, ánh trăng sáng chiếu lên ánh sáng nhạt nhoà, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, vừa ấm áp, vừa có chút nặng nề.

Hắn biết, những lời gia gia chưa nói hết kia, có lẽ là một bí ẩn lớn về thân thế của mình. Thánh thể, thiên linh căn, những thứ mà người bình thường không thể nào có.

Khẽ siết nắm tay, Trần Tình thầm nghĩ: “Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đủ mạnh để biết hết sự thật.”

Nói rồi, hắn xoay người, lặng lẽ trở về căn phòng nhỏ của mình.