Nhật Ký Báo Thù Của Bà Nội Trợ

Chương 10



Tôi hỏi ngược lại.  

 

"Hứa tổng, chị đừng đùa nữa, bác sĩ nói chỉ có người nhà mới được ký!"  

 

"À, đúng rồi, cô đâu phải là người nhà của anh ta."  

 

Tôi giả vờ như vừa ngộ ra, khẽ thở dài:  

 

"Nhưng tôi không về kịp đâu, tôi đang bận lắm. Hay là… bỏ luôn đi nhỉ?"  

 

Giọng Phùng Vũ vỡ vụn, cô ta gần như van xin:  

 

"Hứa tổng, tôi cầu xin chị, chị mau về đi!"  

 

"Tôi đang ở thành phố A, dù bây giờ bay về ngay, cũng phải mất ít nhất ba đến bốn tiếng mới đến bệnh viện."  

 

"Vậy… phải làm sao bây giờ?"  

 

Giọng cô ta trở nên tuyệt vọng, gần như không còn chút hy vọng nào.  

 

"Nếu chị không quay lại ký tên, Trần tổng thật sự sẽ c.h.ế.t mất…"  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi thở dài, rồi cúp máy.  

 

Chẳng bao lâu sau, điện thoại lại reo.  

 

Lần này là một số lạ:  

 

"Chào cô, tôi là cảnh sát từ đồn công an Vân Thành…"  

 

Chưa đợi anh ta nói hết câu, tôi hừ lạnh:  

 

"Lại định bảo tôi chuyển tiền vào tài khoản an toàn đúng không? Tôi không có tiền, cút đi!"  

 

Nói xong, tôi thẳng tay ngắt cuộc gọi.  

 

Vài phút sau, Phùng Vũ lại gọi tới:  

 

"Lúc nãy cảnh sát gọi chị, sao chị không nghe?"  

 

"Hứa tổng, cảnh sát đã đến bệnh viện, Trần tổng cần ký tên để phẫu thuật. Chị có thể ủy quyền cho họ ký được không?"  

 

"Xin lỗi, không được. Tôi không rõ tình hình, hiện giờ tôi chưa thể quyết định gì cả."  

 

Tôi không chút do dự từ chối.  

 

"Xin hỏi, chị có biết người thân nào khác của Trần tổng ở đây không?"  

 

Cảnh sát hỏi.  

 

"Theo tôi biết thì không. Tôi và Trần Húc đều không phải người địa phương, cha mẹ anh ta vẫn ở quê.  

 

"Một năm trước, mẹ chồng tôi vừa thấy tôi sinh con gái liền lập tức quay về quê."  

 

Việc Trần Húc đưa mẹ anh ta đến chăm sóc Từ Nhược Mộng, anh ta vẫn luôn giấu tôi, nên lúc này tôi giả vờ như không biết gì cả.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Suy đi tính lại, tôi quyết định quay về ngay lập tức.  

 

Dù sao chuyện lớn thế này, với danh nghĩa là vợ hợp pháp, tôi vẫn phải có mặt.

 

13  

 

Khi tôi đến bệnh viện, chỉ thấy mẹ của Trần Húc và Phùng Vũ đứng chờ ngoài cửa cấp cứu.  

 

Trần Húc vẫn chưa được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, mẹ anh ta vừa khóc vừa chửi bới Phùng Vũ.  

 

"Mày hại c.h.ế.t cháu tao, giờ còn hại cả con trai tao! Tao nhất định sẽ kiện mày, cho mày vào tù, tử hình mày!"  

 

"Mày là đồ sao chổi! Mày tiêu tiền của con trai tao bao nhiêu, mày phải ói ra hết!"  

 

Phùng Vũ tóc tai rối bù, mặt sưng vù như cái đầu heo, cúi gằm xuống không dám lên tiếng.  

 

Mẹ của Trần Húc chống nạnh, vừa ngẩng đầu thấy tôi thì lập tức đổi mục tiêu, bắt đầu chửi tôi, trách tôi quản lý chồng không tốt.  

 

Nực cười, trong mắt bà ta, lỗi lầm luôn thuộc về người khác, còn con trai bà ta thì hoàn toàn vô tội.  

 

Từ lúc tôi bước vào, bà ta cứ lải nhải không ngừng, khiến tôi đau cả đầu.  

 

"Tôi nói này, bà có thể câm miệng lại không?"  

 

"Nuôi con kiểu bà thì trông mong nó ra cái gì? Không thấy mất mặt à?"  

 

Bà ta sững lại một lúc, rồi nằm lăn ra đất, bắt đầu lăn lộn ăn vạ.  

 

Tôi đứng xa xa, lạnh lùng nhìn bà ta gào khóc như đám ma, trong lòng chẳng có chút cảm xúc nào.  

 

Chẳng bao lâu sau, cảnh sát đến hỏi cung tôi và Phùng Vũ.  

 

Từ cuộc trò chuyện giữa Phùng Vũ và cảnh sát, tôi nắm được toàn bộ diễn biến sự việc.  

 

Ngày hôm đó, khi Trần Húc đưa Từ Nhược Mộng đi khám thai, Phùng Vũ vô tình bắt gặp.  

 

Cô ta nổi điên lao tới định đánh Từ Nhược Mộng, nhưng lại bị Trần Húc tát một cái trời giáng.  

 

Căm phẫn, cô ta bí mật bám theo hai người, đợi đến khi Trần Húc rời đi, Từ Nhược Mộng một mình ra ngoài dạo, thì lao đến cấu xé.  

 

Hai người giằng co, Từ Nhược Mộng ngã lăn xuống bậc thang, dẫn đến sảy thai.  

 

Khi Trần Húc biết chuyện, hay tin đứa con trai mà anh ta mong chờ đã mất, anh ta liền đánh Phùng Vũ một trận thừa sống thiếu chết.  

 

Phùng Vũ kéo theo thương tích đầy mình trở về nhà khóc lóc với Phùng Kiến.  

 

Vốn dĩ Phùng Kiến căm thù Trần Húc vì bị sa thải, nay thấy em gái mình bị đánh thừa sống thiếu chết, hắn càng điên tiết.  

 

Hắn xách gậy gộc xông đến tìm Trần Húc.  

 

Trần Húc nào phải đối thủ của một tên côn đồ ngoài xã hội, chỉ chốc lát đã bị đánh đến bất tỉnh nhân sự.  

 

Thấy tình hình nguy cấp, Phùng Vũ sợ anh ta c.h.ế.t thật, vội vàng đưa anh ta vào bệnh viện.