Hiện tại, Phùng Kiến đã bỏ trốn, cảnh sát vẫn đang truy lùng.
Từ Nhược Mộng đang nằm viện, còn Trần Húc thì vẫn trong phòng cấp cứu.
Phùng Vũ ôm đầu, giọng nói tuyệt vọng:
"Tôi thật sự không nghĩ mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này…
"Trần Húc phản bội tôi! Rõ ràng anh ta nói chỉ yêu mình tôi, vậy mà lại cùng người phụ nữ khác sinh con.
"Mà cô ta lại còn trông giống hệt tôi, còn lớn tuổi hơn tôi vài tuổi nữa! Tôi không cam lòng!"
Một nữ cảnh sát trẻ nghe mà không nhịn được, liếc cô ta một cái:
"Ồ? Vợ người ta còn đang đứng đây, cô diễn màn tình sâu nghĩa nặng cho ai xem vậy?"
Tôi bật cười, gật gù tán thành, nhìn Phùng Vũ châm chọc:
"Phùng Vũ, tôi quá thất vọng về cô. Hóa ra cô lại là con giáp thứ 13!"
Phùng Vũ vội vã giải thích:
"Hứa tổng, chẳng phải chị bảo tôi giúp chị bắt gian sao?
"Từ Nhược Mộng đang ở phòng bệnh 506, Trần tổng nuôi cô ta bên ngoài!
"Tôi khó khăn lắm mới tìm được cô ta, chị không thể tha cho cô ta được!"
Giọng cô ta hoảng loạn, cố gắng dời đi sự chú ý của tôi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Cô ta đúng là ngu ngốc, nếu không có tôi nhờ người xúi giục Dương Giai tiết lộ chuyện Trần Húc ngoại tình, rồi Dương Giai lại hí hửng đi chế giễu cô ta, thì với bộ não của Phùng Vũ, chưa biết đến bao giờ cô ta mới phát hiện ra sự tồn tại của Từ Nhược Mộng.
Tôi cười nhạt:
"Cô lo thân mình trước đi thì hơn."
Còn về Từ Nhược Mộng, từng đồng từng cắc mà cô ta tiêu của Trần Húc, tôi sẽ đòi lại hết.
Cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, bác sĩ bước ra, lắc đầu nói:
"Đưa đến muộn quá, tạm thời giữ được mạng, nhưng chưa có dấu hiệu tỉnh lại, rất có thể sẽ thành người thực vật."
Mẹ của Trần Húc khóc thảm thiết, Phùng Vũ thì sững sờ.
Cảnh sát đưa Phùng Vũ về đồn để điều tra.
Tôi đi đến phòng bệnh của Từ Nhược Mộng.
Cô ta đang dựa vào giường, sắc mặt tái nhợt, thất thần nhìn ra cửa sổ.
Bây giờ, nhìn kỹ lại, cô ta và Phùng Vũ có đến bảy tám phần giống nhau.
Thấy tôi bước vào, cô ta từ từ ngẩng lên, ánh mắt vô hồn:
"Hứa Hoan, cô đến xem trò vui sao?"
Tôi nhún vai:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không đâu, tôi không rảnh vậy. Tôi đến để bàn chuyện với cô."
"Có chuyện gì?"
"Tôi muốn cô sau khi xuất viện, hoàn trả lại toàn bộ số tiền Trần Húc đã chi cho cô, bao gồm cả tài sản mà anh ta đã chuyển ra ngoài."
"Nếu không, tôi sẽ làm cho cả quê nhà của cô đều biết về chuyện này."
"Cô nằm mơ đi!"
"Không sao, tôi sẽ kiểm tra sổ sách. Gặp nhau tại tòa nhé."
Khi tôi bước ra khỏi phòng, cô ta đột nhiên gọi tôi lại.
"Chồng cô ngoại tình, cô không tức giận chút nào sao?"
"Trần Húc nói với tôi rằng người anh ấy yêu nhất là tôi, bao năm qua anh ấy vẫn nhớ mãi không quên tôi."
Tôi quay đầu nhìn cô ta, mỉm cười đầy ẩn ý:
"Ồ? Vậy sao?"
"Nếu anh ta thật sự nhớ mãi không quên, thì sao phải đợi đến mấy tháng trước mới cặp với cô? Hai người chẳng phải do lần họp lớp gần đây mà dính nhau sao?"
Cô ta ngạc nhiên:
"Cô biết sao?"
"Cô nghĩ sao?"
"Hứa Hoan, cô nói rõ ra đi!"
Tôi bật cười, xoay người bước ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa giúp cô ta.
Nếu cô ta biết rằng chính tôi đã sắp xếp tất cả chuyện này, không biết cô ta có phát điên không.
Lúc đầu nhìn thấy ảnh của Phùng Vũ, tôi đã cảm thấy quen mắt, lập tức nhớ đến Trần Húc có một cô bạn học cấp ba tên là Từ Nhược Mộng.
Tôi dò hỏi một chút, biết cô ta vừa mới ly hôn chưa bao lâu.
Vậy nên, tôi âm thầm sắp xếp một buổi họp lớp, ban đầu chỉ định thăm dò, nhưng không ngờ hai kẻ đó lại dính lấy nhau như trời sinh một cặp.
Vì vậy, dù bây giờ Từ Nhược Mộng trông có vẻ đáng thương, nhưng cô ta không vô tội.
Nếu cô ta không chen chân vào cuộc hôn nhân của tôi, thì tất cả những chuyện này đều sẽ không xảy ra.
14
Đường Nhụy gọi điện cho tôi, báo rằng mọi khoản sổ sách đã được làm rõ.
Trần Húc đã bịa đặt danh mục để chuyển 13 triệu tệ từ công ty sang Húc Mộng một cách trái phép.
Anh ta cũng dùng thẻ công ty để mua 5 triệu tệ hàng hiệu cho Phùng Vũ và tiêu hơn 2 triệu tệ cho Từ Nhược Mộng.
Đường Nhụy đã tổng hợp đầy đủ tất cả các bằng chứng.