Tôi nói liên tục, không cho cô ta có cơ hội phản ứng.
Mặt cô ta đỏ bừng, vội vàng đứng dậy:
"Hứa tổng, vậy để tôi đi tìm thử."
"Ừ, đi đi.
"Nhất định phải tìm ra."
"Từ nay cô chỉ cần theo sát anh ta, xem có phải anh ta đang nuôi chó bên ngoài không.
"Nếu có, nhớ báo lại cho tôi."
11
Tống Tùy gửi cho tôi một bức ảnh.
Trong ảnh, Trần Húc đang ôm một người phụ nữ mang thai đi khám thai.
Bên cạnh họ còn có một người lớn tuổi – đó chính là mẹ của Trần Húc.
Bụng của Từ Nhược Mộng trông có vẻ đã bốn đến năm tháng.
Tống Tùy nói, rất có thể đứa bé trong bụng cô ta là con trai, vì họ đã lén tìm người kiểm tra trước.
Trần Húc đã thuê một căn hộ cao cấp ngay trung tâm thành phố cho Từ Nhược Mộng, còn đưa mẹ anh ta đến chăm sóc cô ta.
Cảnh tượng ba người họ thân thiết tình cảm như một gia đình thực sự khiến mắt tôi cay xè.
Nghĩ lại những năm trước, khi tôi một mình đi làm thụ tinh nhân tạo, một mình dưỡng thai, một mình chịu đau đớn trong suốt quá trình, lòng tôi chỉ thấy chua xót.
Ngoài những lúc bắt buộc phải có mặt, Trần Húc chưa từng đi cùng tôi.
Bao nhiêu năm hy sinh, hóa ra chỉ là vô nghĩa.
Sau khi tôi sinh con, vì là một cặp song sinh bé gái, mẹ của Trần Húc lập tức quay về quê.
Vậy mà bây giờ, đứa bé trong bụng Từ Nhược Mộng còn chưa chào đời, bà ta đã vội vã đến tận nơi để chăm sóc.
Thật là trớ trêu.
Phùng Vũ đã mấy ngày không đến công ty, chắc là đang tìm cách chặn đường Trần Húc để chất vấn hắn.
Cô ta không có năng lực, lại quen tiêu xài phung phí, giờ phải sống tằn tiện thì chắc chắn không chịu nổi.
Trên mặt vẫn còn vết sẹo dài, Trần Húc lại dồn toàn bộ sự chú ý vào mẹ con Từ Nhược Mộng, cô ta bắt đầu hoảng loạn.
Vài ngày sau, khi họ đến công ty, cả Trần Húc và Phùng Vũ đều mặt nặng mày nhẹ.
Mỗi khi Trần Húc bước ra ngoài, Phùng Vũ đều lẽo đẽo theo sau.
Tôi nhìn qua camera giám sát, thấy họ kéo nhau vào phòng họp tranh cãi.
Trần Húc mất kiên nhẫn, gằn giọng:
"Em có thể đừng bám theo anh suốt ngày được không? Hứa Hoan vẫn đang ở văn phòng đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thì sao chứ? Cô ta đâu có biết gì! Con đàn bà già kia ngu ngốc lắm."
"Chồng à, dạo này anh lạnh nhạt với em quá."
Trần Húc khó chịu: "Gần đây anh bận mà!"
"Bận cái gì? Cô ta bây giờ ngày nào cũng đi tìm khách hàng. Nếu cô ta giành lại toàn bộ khách cũ của anh, sau này chúng ta phải làm sao?"
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Chỉ cần chuyển hết tiền đi là được, để cô ta lại một công ty rỗng tuếch. Nhân tiện bảo chị em, mấy khoản thanh toán cho Húc Mộng sắp tới, bảo chị ấy nhanh chóng xử lý giúp anh."
"Chỉ lúc cần nhờ chị tôi giúp anh mới dịu giọng với tôi thôi!"
Hai người tiếp tục tranh cãi, tôi chỉ ngồi một bên thưởng thức trò chó cắn chó.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Phùng Vũ quá vô dụng, đến tận bây giờ vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của Từ Nhược Mộng.
Ngay cả công ty Húc Mộng, cô ta cũng chẳng có phần, vậy mà vẫn chưa mảy may nghi ngờ.
Tôi không biết nên nói cô ta ngu ngốc hay quá đơn thuần nữa.
Nhưng tôi không thể chờ lâu hơn được, phải giúp cô ta đốt thêm ít lửa.
Tôi cầm điện thoại, gọi cho Tống Tùy.
12
Dưới sự điều hành của tôi, công ty nhanh chóng phát triển, mỗi ngày tôi đều bận rộn gặp gỡ khách hàng và nhà cung cấp.
Khi đang tham quan một nhà máy của đối tác ở tỉnh khác, tôi nhận được cuộc gọi từ Phùng Vũ.
Đầu dây bên kia, cô ta khóc đến mức không thở nổi:
"Hứa tổng, Trần tổng xảy ra chuyện rồi, chị mau về đi!"
Xưởng sản xuất ồn ào, tôi phải hét lên mới có thể đáp lại:
"Có gì nói nhanh!"
"Trần tổng đang ở bệnh viện, cần cấp cứu, phải có người nhà ký tên! Chị có thể đến bệnh viện ngay không?"
Tôi ngẩn người một lúc:
"Cô nói gì? Ồn quá, tôi không nghe rõ!"
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
Rời khỏi phân xưởng, tôi vừa đi ra ngoài thì điện thoại rung liên tục, Phùng Vũ gọi đi gọi lại.
Tôi hít sâu, điều chỉnh cảm xúc, rồi nhấc máy:
"Cô vừa nói gì? Lúc nãy tôi không nghe rõ."
"Hứa tổng, Trần tổng đang nằm trong bệnh viện, sắp phải phẫu thuật cấp cứu, chị có thể đến ký tên không?"
"Cô không ký được à?"