Trong cơn hoảng loạn, tôi nắm chặt điện thoại, muốn gọi cho mẹ.
Nhưng dù tôi có bấm số bao nhiêu lần đi nữa, đầu dây bên kia vẫn không ai nghe máy.
Tôi đờ đẫn nhìn màn hình, cảm giác trống rỗng xâm chiếm cả lồng ngực.
Lúc này, một thông báo nhảy ra... em gái tôi vừa đăng video mới.
Tôi nhấn vào xem.
Trong video, bố mẹ đang cùng em đứng dưới bầu trời rực rỡ pháo hoa.
Mẹ cười dịu dàng, ánh mắt rạng rỡ, còn bố đang giơ điện thoại ghi lại từng khoảnh khắc.
Dòng chú thích bên dưới:
"An An, hôm nay là ngày con tròn mười tám tuổi. Cảm ơn vì con đã đến với thế giới này. Mẹ mãi mãi yêu con."
Hôm nay là sinh nhật mười tám của em gái.
Cả nhà họ cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ ấy, trong khi tôi chỉ có một mình trong căn phòng trống, đối diện với cái c.h.ế.t đang cận kề.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống màn hình điện thoại.
Tôi không ngừng tua lại video, xem đi xem lại.
Tôi muốn biết, những điều tôi chưa từng có... hạnh phúc mà em gái tôi được nhận, rốt cuộc trông như thế nào.
Thì ra, vào ngày đầu tiên em gái đi mẫu giáo, mẹ đã lén trốn một góc khóc thút thít.
Bà viết trong nhật ký:
"Ngày 1 tháng 9 năm 2004, trời âm u.
Thực ra là trời nắng, nhưng tâm trạng mẹ lại u ám.
An An của mẹ đi học mẫu giáo rồi, mẹ lo lắng lắm.
Rõ ràng hôm qua con vẫn còn bé xíu, sao hôm nay đã phải đến trường rồi?
Mẹ lén khóc một chút, bố con còn cười trêu mẹ, nhưng đừng nghĩ mẹ không thấy ông ấy cũng rơm rớm nước mắt nhé."
Nhưng tôi thì chưa từng đi mẫu giáo.
Bà nội biết chữ, biết đọc, nên đã tự dạy tôi ở nhà.
Tôi tiếp tục xem xuống phía dưới.
Mẹ viết về lần đầu tiên em gái được nhận giấy khen:
"An An của mẹ thật giỏi, nhận danh hiệu học sinh xuất sắc!
Vừa về nhà là khoe ngay với mẹ, ríu rít không ngừng!
Không hổ danh là con gái mẹ!
Được rồi, hôm nay cho phép con ăn thêm một cây kem nhé."
Tôi lặng lẽ nhìn về phía tủ trưng bày trong góc phòng.
Bên trong xếp đầy các loại bằng khen, huy chương, cúp lưu niệm.
Những thứ này là thành quả tôi đã cố gắng giành lấy, chỉ mong mẹ có thể thích tôi thêm một chút.
Mỗi lần mang giấy khen về, tôi đều cẩn thận đặt trước mặt mẹ.
Nhưng bà chỉ hờ hững liếc nhìn, gật đầu nói một câu ngắn gọn: "Ừ, cũng được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thì ra, dù tôi có bao nhiêu giấy khen đi nữa, cũng không bằng một tấm bằng danh dự của em gái.
Nước mắt cay xè nơi khóe mắt, cảm giác đau đớn trào dâng từ tận sâu trong tim.
Tôi tiếp tục đọc nhật ký của mẹ.
"An An của mẹ hôm nay nhận được thư tình! Hahaha, con bé còn định giấu cơ!
Tiếc là mẹ bắt được tận tay rồi.
Cậu nhóc kia, mẹ công nhận mắt nhìn cũng khá đấy.
Nhưng xin lỗi nhé, không được đâu~
Bố An An cũng biết chuyện rồi.
Ông ấy cứ nhất quyết ngày mai phải đích thân đưa con đi học, nói là muốn xem thử cậu nhóc nào dám để ý đến con gái ông.
Con tự cầu phúc đi nhé, An An!"
"An An của mẹ hôm nay đã trở thành một cô gái lớn rồi.
Sáng nay vừa thức dậy, con bé hoảng loạn kêu lên: 'Mẹ ơi! Con bị chảy máu! Con có bệnh đúng không?!'
Mẹ ôm con vào lòng, xoa đầu dỗ dành: 'Ngốc ơi, con đã lớn rồi. Không sao cả, mẹ sẽ từ từ dạy con. Không hiểu cũng không sao, mẹ sẽ luôn ở bên con. Đầu tiên, mẹ sẽ mua cho con một chiếc bánh kem vị dâu con thích nhất nhé?"
"Thoáng cái An An đã lên cấp ba.
Mẹ vẫn cứ nghĩ con bé mãi là đứa trẻ nhỏ bé ngày nào.
Chắc là mẹ đa sầu đa cảm quá rồi.
Bố An An nói, trẻ con rồi cũng sẽ lớn thôi.
Nhưng nếu con lớn rồi, sẽ có một ngày rời xa mẹ.
Mẹ không muốn con lớn lên, hôm nay mẹ cũng là một cô bé bướng bỉnh đây."
……
Tôi đọc hết những trang nhật ký ấy, từ đầu đến cuối.
Và cuối cùng, tôi nhận ra một điều:
Mẹ chưa từng yêu tôi.
4
Không biết từ lúc nào, nước mắt tôi đã cạn khô.
Ngón tay run rẩy bấm điện thoại, tôi viết đi viết lại một tin nhắn rồi xóa đi.
Lẽ ra tôi nên nhận ra sớm hơn.
Tôi từng nghĩ rằng, dù bố mẹ có thiên vị em gái đến đâu, dù họ chưa bao giờ quan tâm đến tôi, nhưng ít nhất, họ vẫn yêu tôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Họ cho tôi ăn, cho tôi mặc, đóng học phí cho tôi, chưa từng ngược đãi tôi.
Thì ra, đó không phải là yêu thương... mà chỉ là trách nhiệm.
Hóa ra, sáu năm xa cách từ lúc tôi sinh ra đã tạo nên một vết nứt không thể hàn gắn.
Dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa, cũng không thể lấp đầy khoảng trống giữa chúng tôi.
Tôi ngồi bệt xuống sàn, chậm rãi thu dọn hành lý.
Từng món đồ, từng bộ quần áo, tôi đều xếp ngay ngắn vào vali, gấp thật cẩn thận, như thể chỉ cần làm vậy, những tổn thương trong lòng tôi cũng có thể được vuốt phẳng.
Tôi cứ thu dọn như thế đến tận ba giờ sáng, không dám ngừng tay.
Bởi vì chỉ cần tôi dừng lại dù chỉ một giây, tôi sẽ không chịu nổi.