Nhật Ký Của Mẹ, Không Dành Cho Con

Chương 4



Trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ duy nhất:

 

Xóa đi. Xóa sạch tất cả. Đứa trẻ không được bố mẹ yêu thương, không cần phải tồn tại trên đời này.

 

Giữa chừng, tôi nghe thấy tiếng bố mẹ và em gái trở về.

 

Có một khoảnh khắc, tôi muốn lao ra chất vấn họ.

 

Tôi muốn hỏi mẹ:

 

"Vì sao mẹ không yêu con?"

 

"Vì sao những gì em gái có, con lại không có?"

 

Tôi đã nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, chỉ chực xông ra ngoài.

 

Nhưng đúng lúc đó, em gái gõ cửa phòng tôi, nhỏ giọng gọi:

 

"Chị ơi, chị ngủ chưa? Em có mua bánh cho chị này."

 

"Nếu chị không khỏe thì cứ để đây nhé. Mai dậy ăn cũng được, em đã để phần cho chị miếng to nhất đấy!"

 

Tôi siết chặt tay, rồi buông ra.

 

Cuối cùng, tôi không thể mở cửa.

 

Bởi vì em gái vẫn còn ngây thơ lắm.

 

Tôi đã đánh mất hạnh phúc rồi, nhưng em ấy thì vẫn còn.

 

Thu dọn xong xuôi, tôi ôm đầu gối, ngồi co ro trên sàn, lặng lẽ chờ trời sáng.

 

Tôi đã mua vé máy bay sớm nhất để quay lại trường.

 

Bảy giờ sáng, tôi kéo vali ra cửa, cúi đầu chuẩn bị rời đi.

 

Đúng lúc tôi mở cửa, mẹ đột nhiên gọi tôi lại.

 

"Đi sớm thế à?"

 

"Vâng." Tôi đáp, giọng khàn đặc.

 

Mẹ hơi nhíu mày, hình như có chút mệt mỏi, bà nói:

 

"Có việc thì cứ đi trước đi. Nhưng cuối tuần sau con có thể về không? Em con muốn cả nhà đi dã ngoại, nó rất mong con tham gia."

 

Tôi sững sờ nhìn bà, nhịn không được hỏi:

 

"Còn mẹ thì sao? Mẹ cũng muốn con về à?"

 

Mẹ thoáng ngạc nhiên, sau đó nhún vai, giọng thản nhiên:

 

"Mẹ thì sao cũng được."

 

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y cầm vali, im lặng vài giây, rồi bỗng dưng bật thốt một câu chẳng hề liên quan:

 

"Mẹ ơi, nếu kiếp sau con biến thành một con chó, mẹ có nhận ra con không?"

 

Mẹ nhíu mày, có vẻ không hiểu tôi đang nói gì.

 

Bà cau mặt trách:

 

"Đừng nói linh tinh. Nếu thấy không khỏe, thì ở nhà nghỉ ngơi một ngày rồi hãy đi."

 

Tôi hít sâu một hơi, cố đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng, rồi nhẹ giọng đáp:

 

"Con biết rồi."

 

Nói xong, tôi quay người, kéo vali rời đi mà không ngoái đầu lại.

 

Mẹ không nhận ra, sau lớp khẩu trang, nước mắt tôi đã rơi đầy mặt.

 

Bà cũng không nhớ rằng, câu hỏi này, em gái tôi từng hỏi bà trước đây.

 

"Mẹ ơi, nếu kiếp sau con biến thành chó, mẹ có nhận ra con không?"

 

Mẹ đã cười, xoa đầu em, rồi dịu dàng nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"An An ngốc quá. Dù con có biến thành mèo, thành chim, thậm chí thành gián, mẹ vẫn sẽ nhận ra con.”

 

“Mẹ sẽ mang con về nhà, xây cho con một cái tổ nhỏ thật đẹp.”

 

“An An mãi mãi là An An của mẹ."

 

"An An mãi mãi là con gái của mẹ."

 

Còn con thì mãi mãi chỉ là một đứa trẻ không ai cần đến.

 

……

 

Lảo đảo lên máy bay, xuống sân bay, rồi trở lại trường học... tôi chẳng biết mình đã đi thế nào.

 

Trời đang vào kỳ nghỉ hè, trong trường không có mấy ai.

 

Tôi không biết mình nên đi đâu, chỉ có thể kéo vali lang thang vô định.

 

Cuối cùng, tôi ngồi xuống một chiếc ghế bên hồ, nhìn chằm chằm vào mặt nước tĩnh lặng.

 

Cứ thế nhìn mãi, cho đến khi cảnh vật xung quanh bắt đầu vặn vẹo, méo mó.

 

Một cơn đau nhói ập đến.

 

Tôi ôm lấy đầu, cảm giác ong ong như có hàng ngàn con ong vây kín bên tai.

 

Tôi không biết đã trôi qua bao lâu.

 

Khi mở mắt ra, trước mặt tôi là một cánh đồng hoa hướng dương trải dài vô tận.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Rực rỡ, rạng rỡ, tựa như ánh mặt trời.

 

Tôi vô thức bước lên phía trước, hương hoa thoang thoảng vây quanh tôi.

 

Tôi bật cười, dang tay chạy vào giữa những bông hoa.

 

Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng trắng chói lòa bùng nổ trước mắt tôi.

 

Cả người tôi mất dần cảm giác.

 

Trong cơn mê man, tôi nghe thấy ai đó hét lên hoảng hốt:

 

"Có người rơi xuống hồ rồi! Mau cứu người!"

 

Tôi mơ màng nghĩ, ai vậy nhỉ?

 

Tôi cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu.

 

Không sao đâu, ngủ một chút cũng được mà.

 

Ngủ rồi… có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

 

5

 

Từ sáng sớm, mẹ cứ bồn chồn không yên, mí mắt giật liên tục.

 

Bố bước ra từ phòng ngủ, thấy vậy liền hỏi:

 

"Sao thế?"

 

Mẹ nhíu mày, trong lòng bứt rứt khó chịu:

 

"Tự nhiên cảm giác có gì đó không ổn... Sáng nay Tiểu Vũ dậy sớm đi rồi, em cứ thấy lo lo."

 

Bố cầm bình tưới nước, vừa chăm hoa vừa trấn an:

 

"Em nghĩ nhiều quá rồi. Con bé vẫn luôn tự lập, có lẽ chỉ có việc gấp thôi."

 

Mẹ thở dài:

 

"Chỉ là… lúc nào con bé cũng im lặng, ít nói ít cười, chẳng biết trong lòng nghĩ gì. Cứ cảm thấy nó không thân thiết với mình gì cả."

 

Bố bỗng nhớ ra điều gì, đặt bình nước xuống, nói: "Nhắc mới nhớ, Tiểu Vũ đi mà không báo với Tiểu An, chắc con bé tỉnh dậy sẽ lại buồn đây. Để anh ra chợ sớm, mua chút đồ ngon về dỗ dành nó."

 

Mẹ gật đầu, đồng ý: "Phải đấy. Con bé cứ nhắc đến chị suốt, còn để dành miếng bánh lớn nhất. Sao Tiểu Vũ lại không chịu ở nhà thêm một chút chứ?"

 

"Thôi được rồi, lát nữa tìm thời gian gọi cho nó vậy."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com