"Em là một đứa trẻ ngoan, luôn kiên cường, luôn cố gắng. Nhưng em không cần phải mạnh mẽ một mình như thế. Cô muốn em hứa với cô một điều... dù chuyện gì xảy ra, em cũng không được từ bỏ."
Tôi lặng người, rồi chậm rãi gật đầu.
"Vâng. Em sẽ không từ bỏ."
Từ hôm đó, cô Lương thay mẹ tôi chăm sóc tôi.
Cô đưa tôi đến gặp rất nhiều bác sĩ giỏi.
Nhưng sau khi xem qua kết quả chụp chiếu của tôi, hầu hết đều chỉ có thể lắc đầu.
Bệnh của tôi rất hiếm gặp, hiệu quả điều trị bằng hóa trị cực kỳ thấp.
Tôi phải dựa vào thuốc giảm đau để duy trì cuộc sống hàng ngày.
Chưa đầy hai tháng, tôi phát bệnh ngày càng thường xuyên. Những ảo giác cũng xuất hiện nhiều hơn.
Sợ tôi xảy ra chuyện, cô Lương đưa cho tôi một chiếc đồng hồ định vị.
Có một đêm, tôi đau đến mức không ngủ nổi, chỉ có thể co quắp lại trên giường bệnh.
Tôi mở điện thoại, lướt xem nhật ký của em gái.
Không có tôi, họ vẫn đi cắm trại gia đình, thậm chí còn mặc cả đồ đôi.
Bố mẹ tôi, những người lúc nào cũng nghiêm túc, giờ lại cười rạng rỡ, giơ tay tạo dáng chụp ảnh.
Dưới bài đăng, em gái nhắn tin cho tôi:
"Chị ơi, hôm nay bọn em đi cắm trại nè! Tiếc là chị không có mặt! Sao lúc nào chị cũng bận thế nhỉ? Chị có thương em nhất không đấy?"
Tôi không còn sức để gõ chữ, đành ấn vào nút ghi âm:
"Xin lỗi, An An, lần sau nhất định sẽ đi cùng em."
Nếu như vẫn còn lần sau.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Em gái dường như nhận ra điều gì đó, lập tức nhắn lại:
[Chị sao thế? Nghe giọng yếu quá. Bị bệnh rồi à? Nhớ uống thuốc đi nhé!]
Tôi không muốn em lo lắng, bèn nhắn lại:
[Chị chỉ hơi cảm nhẹ thôi. Uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏe ngay.]