Nhật Ký Của Mẹ, Không Dành Cho Con

Chương 5



Nói rồi, bố cầm ví bước ra khỏi cửa.

 

Mẹ quay vào bếp, chuẩn bị bữa sáng cho em gái tôi.

 

Bà không nhận ra rằng, khi Tiểu Vũ rời khỏi nhà sáng nay, con bé còn chưa kịp ăn một bữa cơm nóng.

 

6

 

Tôi tỉnh dậy trong mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

 

Trần nhà trắng toát đập vào mắt tôi.

 

Mất vài giây, tôi mới nhận ra... mình đang ở bệnh viện.

 

"Tiểu Vũ, cuối cùng em cũng tỉnh!"

 

Tôi quay đầu, thấy giáo viên hướng dẫn của mình là cô Lương đang ngồi bên cạnh, mắt đỏ hoe.

 

Tôi giật mình, vội gắng gượng ngồi dậy:

 

"Cô… Cô Lương, xin lỗi đã làm phiền cô."

 

Cô Lương vội vàng đỡ tôi dậy:

 

"Đừng cử động, cứ nằm nghỉ đi."

 

Giọng cô xen lẫn tức giận và lo lắng:

 

"Em có khát không? Có đói không? Còn thấy khó chịu chỗ nào không?"

 

Sự quan tâm ấy khiến hốc mắt tôi nóng lên.

 

Đã bao lâu rồi… tôi không được ai lo lắng như vậy?

 

Tôi lắc đầu, nhẹ giọng đáp:

 

"Em không sao."

 

Cô Lương thở dài, vẻ mặt nghiêm túc hơn:

 

"Tiểu Vũ, nói thật cho cô nghe đi. Tại sao em lại nhảy xuống hồ?"

 

Tôi sững người.

 

Nhảy… xuống hồ?

 

Tôi cố nhớ lại, rồi hoảng hốt nhận ra... hóa ra cánh đồng hoa hướng dương đó chỉ là ảo giác.

 

Tôi đã phát bệnh.

 

Vậy là lần này, tôi ngã xuống hồ.

 

Còn lần sau thì sao?

 

Tôi có thể sẽ lao ra giữa dòng xe tấp nập, hoặc từ một tòa nhà cao tầng nhảy xuống.

 

Tôi cắn môi, giọng nói gần như vô thức bật ra:

 

"Xin lỗi."

 

Cô Lương nhìn tôi, ánh mắt đau lòng.

 

Cô nắm lấy tay tôi, giọng trầm xuống:

 

"Tiểu Vũ, không cần xin lỗi. Dù em gặp phải chuyện gì, cô đều có thể giúp em giải quyết. Nhưng em phải nói cho cô biết, em có thể dựa vào cô mà."

 

Tôi nghe mà nước mắt cứ thế rơi xuống.

 

Cô nói rằng, tôi có thể dựa vào cô.

 

Cô nguyện ý lắng nghe tôi.

 

"Cô Lương..." Tôi nghẹn giọng, mắt đỏ hoe.

 

"Em... Em có thể sẽ chết."

 

Cô Lương giật mình: "Nói bậy gì đấy? Sao lại chết?"

 

Tôi cắn chặt môi, rồi khẽ run rẩy đáp:

 

"Cô ơi... em mắc bệnh nan y rồi."

 

Vừa dứt lời, tôi không kìm được mà bật khóc nức nở.

 

Cô Lương hoảng hốt ôm lấy tôi, vỗ nhẹ lên lưng tôi trấn an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Đừng sợ, Tiểu Vũ, đừng sợ, cô sẽ ở bên em."

 

Tôi vùi mặt vào vai cô, lần đầu tiên kể ra tất cả những nỗi sợ hãi của mình.

 

Kể từ giây phút tôi cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay, đầu óc tôi trống rỗng, tim tôi như chìm xuống đáy vực.

 

Tôi hoang mang, tôi sợ hãi. Tôi không muốn chết, nhưng tôi chẳng thể làm gì để thay đổi cả.

 

Nói hết mọi chuyện, tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô Lương.

 

Cô cầm tờ giấy kết quả của tôi, đọc đi đọc lại, rồi khẽ nghẹn giọng:

 

"Không sao đâu, Tiểu Vũ. Chúng ta sẽ chữa trị. Đừng sợ, vẫn còn hy vọng mà."

 

Cô hỏi tôi có báo cho bố mẹ chưa.

 

Tôi lắc đầu, khẽ cầu xin:

 

"Cô ơi, đừng nói cho họ biết."

 

Cô Lương thoáng cau mày:

 

"Tại sao?"

 

Tôi quay mặt đi, nhỏ giọng đáp:

 

"Em không muốn làm phiền họ."

 

Nghe vậy, đôi mắt cô Lương đỏ hoe.

 

Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nghẹn giọng nói:

 

"Tiểu Vũ... Ngày đầu tiên nhập học, em là sinh viên duy nhất không có bố mẹ đưa đến. Cô đã tự hỏi, vì sao bố mẹ em không đi cùng?"

 

Tôi cúi đầu, siết chặt bàn tay đến mức trắng bệch.

 

Cô nói tiếp:

 

"Em là một đứa trẻ ngoan, luôn kiên cường, luôn cố gắng. Nhưng em không cần phải mạnh mẽ một mình như thế. Cô muốn em hứa với cô một điều... dù chuyện gì xảy ra, em cũng không được từ bỏ."

 

Tôi lặng người, rồi chậm rãi gật đầu.

 

"Vâng. Em sẽ không từ bỏ."

 

Từ hôm đó, cô Lương thay mẹ tôi chăm sóc tôi.

 

Cô đưa tôi đến gặp rất nhiều bác sĩ giỏi.

 

Nhưng sau khi xem qua kết quả chụp chiếu của tôi, hầu hết đều chỉ có thể lắc đầu.

 

Bệnh của tôi rất hiếm gặp, hiệu quả điều trị bằng hóa trị cực kỳ thấp.

 

Tôi phải dựa vào thuốc giảm đau để duy trì cuộc sống hàng ngày.

 

Chưa đầy hai tháng, tôi phát bệnh ngày càng thường xuyên. Những ảo giác cũng xuất hiện nhiều hơn.

 

Sợ tôi xảy ra chuyện, cô Lương đưa cho tôi một chiếc đồng hồ định vị.

 

Có một đêm, tôi đau đến mức không ngủ nổi, chỉ có thể co quắp lại trên giường bệnh.

 

Tôi mở điện thoại, lướt xem nhật ký của em gái.

 

Không có tôi, họ vẫn đi cắm trại gia đình, thậm chí còn mặc cả đồ đôi.

 

Bố mẹ tôi, những người lúc nào cũng nghiêm túc, giờ lại cười rạng rỡ, giơ tay tạo dáng chụp ảnh.

 

Dưới bài đăng, em gái nhắn tin cho tôi:

 

"Chị ơi, hôm nay bọn em đi cắm trại nè! Tiếc là chị không có mặt! Sao lúc nào chị cũng bận thế nhỉ? Chị có thương em nhất không đấy?"

 

Tôi không còn sức để gõ chữ, đành ấn vào nút ghi âm:

 

"Xin lỗi, An An, lần sau nhất định sẽ đi cùng em."

 

Nếu như vẫn còn lần sau.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Em gái dường như nhận ra điều gì đó, lập tức nhắn lại:

 

[Chị sao thế? Nghe giọng yếu quá. Bị bệnh rồi à? Nhớ uống thuốc đi nhé!]

 

Tôi không muốn em lo lắng, bèn nhắn lại:

 

[Chị chỉ hơi cảm nhẹ thôi. Uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏe ngay.]

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com