Nhật Ký Của Mẹ

Chương 2



Sau đó, khi đi một vòng chợ, tôi mới nhận ra, mẹ không chỉ chưa dạy tôi cách chọn câu đối.

 

Bà chưa kịp dạy tôi cách chọn quả dưa hấu ngọt nhất giữa mùa đông.

 

Chưa dạy tôi cách mua được bó rau tươi nhất trong chợ.

 

Chưa dạy tôi làm sao mặc cả với những cô dì, chú bác bán hàng.

 

Tất cả… bà đều chưa kịp dạy.

 

Thậm chí, ngay cả con đường nào nhanh nhất để về nhà, bà cũng chưa bao giờ nói cho tôi biết.

 

Nếu không…

 

Tại sao tôi càng đi, trước mắt lại càng mờ nhòe thế này?

 

Khi về đến nhà, bố vẫn còn hơi chếnh choáng vì rượu.

 

Thấy tôi xách theo nào là túi lớn túi nhỏ, ông lập tức tỉnh hẳn.

 

Chưa kịp xỏ dép cho ngay ngắn, ông đã vội chạy tới, đón lấy đồ từ tay tôi.

 

Sau khi sắp xếp xong, ông quay lại, cẩn thận xoa đôi bàn tay đã bị gió lạnh làm đỏ ửng của tôi.

 

Ông nói:

 

“Đều tại bố, lại uống nhiều quá. Con có mệt không? Đói không? Bố nấu gói mì cho con nhé?”

 

Nói xong, trong mắt ông hiện lên một tia áy náy.

 

Khóe miệng khẽ giật giật, rồi ông lại giải thích:

 

“Xin lỗi… bố chỉ biết nấu mì thôi.”

 

Tôi gật đầu.

 

Đúng vậy… bố chỉ biết nấu mì, và kiếm tiền.

 

Mẹ đã chăm sóc chúng tôi quá tốt.

 

Vì thế, sau khi bà rời đi, bầu trời của chúng tôi… sụp đổ mất rồi.

 

Tôi lắc đầu, bảo rằng mình đã ăn ở chợ rồi.

 

Rồi bước vào bếp.

 

Giống như rạng sáng hôm ấy, tôi lại khoác tạp dề lên.

 

Trong đầu tưởng tượng dáng vẻ của mẹ:

 

Nhào bột, băm nhân, gói từng chiếc bánh chẻo.

 

Cố gắng khiến bản thân bận rộn, để quên đi cuốn nhật ký mẹ để lại.

 

Đó là thứ duy nhất còn kết nối với tôi và mẹ.

 

Tôi muốn đợi một thời khắc thật trang trọng mới mở nó ra.

 

Bởi trên trang bìa, mẹ viết:

 

“Gửi Diên Diên. Con gái yêu của mẹ. Nếu con không biết phải sống thế nào…Vậy thì, để mẹ giúp con thêm một lần cuối cùng.”

 

Tôi nghĩ… mình không thể để mẹ thất vọng.

 

Không thể để bà biết rằng, tôi đã không sống tốt.

 

Thế nhưng… tôi lại kém cỏi đến mức ấy.

 

Cái “thời khắc trang trọng” mà tôi chờ đợi, rốt cuộc cũng đến một cách nhẹ bẫng, chẳng hề báo trước.

 

Sau vô số lần thất bại khi nhào bột, tôi bỗng điên cuồng nhớ mẹ.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tại sao bà có thể trộn bột và nước thành một khối mịn màng, hài hòa đến thế?

 

Còn tôi, mỗi lần đều biến chúng thành một đống bùn nhão nhoét?

 

Tại sao mẹ có thể làm mọi thứ đâu ra đấy, còn tôi… ngay cả việc nhào bột cũng chẳng xong?

 

Tôi có xứng làm con gái của bà không?

 

Người lẽ ra phải mắc ung thư… có phải nên là tôi?

 

Cuốn nhật ký cuối cùng đó, có phải lẽ ra nên là tôi viết?

 

Càng nghĩ, tâm trí tôi càng rối loạn, méo mó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh mắt bất giác dừng lại trên con d.a.o đang nằm trên thớt.

 

Đôi mắt đỏ hoe của tôi bỗng trợn to.

 

Chắc vì tôi im lặng quá lâu, bố vội chạy vào.

 

May là ông đến kịp.

 

Máu vẫn chưa chảy nhiều, ý thức của tôi vẫn còn rõ ràng.

 

Tôi còn nghe thấy ông gọi tên tôi.

 

Nghe thấy tiếng xe cấp cứu.

 

Và trong cơn mơ hồ, hình như… tôi nghe thấy giọng mẹ:

 

“Đứa trẻ ngốc này. Sao lại dở thế, ngay cả nhào bột cũng không biết à? Ngoan nào, để mẹ dạy con.”

 

— Ừ đúng rồi, mẹ ạ.

 

Con quá ngốc.

 

Mẹ quay về, dạy con đi…

 

Bác sĩ kéo bố ra ngoài hành lang.

 

Ông nói tôi bị trầm cảm, có khuynh hướng tự sát.

 

Rồi ông nhìn tôi một cái đầy cảnh giác, sau đó khép cửa, đưa bố sang phòng khác.

 

Họ đang bàn về bệnh tình của tôi.

 

Trong đầu tôi lại tưởng tượng, không biết bố có sụp đổ không.

 

Vợ mất vì ung thư.

 

Giờ con gái lại mắc bệnh trầm cảm.

 

Ông có thể nào chịu đựng nổi cú sốc ấy?

 

Tôi tưởng tượng cảnh ông bật khóc trước mặt bác sĩ, vừa than thở, vừa oán trách.

 

Nhưng bất chợt… tôi không còn đồng cảm nổi nữa.

 

Tôi chỉ thấy lũ chim ngoài cửa sổ đang bay nhảy, tự do tự tại.

 

Trong lòng lại thoáng dâng lên chút vui vẻ.

 

Tôi mỉm cười.

 

Hoàng hôn buông xuống.

 

Nỗi nhớ mẹ đè nặng đến mức tôi không thể chịu nổi nữa.

 

Tôi mở trang đầu tiên của cuốn nhật ký.

 

Tôi sợ… nếu không mở ngay lúc này, có lẽ cả đời tôi sẽ chẳng còn cơ hội mở nó ra nữa.

 

Trang đầu tiên của cuốn nhật ký, là những lời thì thầm của mẹ.

 

Bà viết:

 

“Diên Diên. Khi nghe tin mẹ không định tiếp tục chữa trị, có phải con rất giận không?”

 

“Đừng giận nữa, Diên Diên. Cứ coi như… con giúp mẹ một lần này thôi. Mẹ thật sự rất đau đớn. Nhưng những ngày cuối này, con đừng lạnh nhạt với mẹ nhé. Mẹ chỉ muốn có thêm nhiều thời gian để trò chuyện cùng con. Nếu không, mẹ sẽ chẳng yên lòng được.”

 



 

“Diên Diên. Sau khi con rời khỏi phòng bệnh, mẹ đã nghĩ rất lâu. Đều là lỗi của mẹ, ngày thường quá nuông chiều con, khiến con trở nên ương bướng như một công chúa nhỏ, chuyện gì cũng chẳng biết làm.”

 

“Nếu mẹ còn mãi bên con, thì chẳng có gì đáng lo cả. Nhưng mẹ sắp phải rời đi rồi. Có những điều, nếu không dạy con, mẹ sẽ chẳng thể yên lòng.”

 

“Nghĩ tới nghĩ lui, mẹ vốn chẳng học hành nhiều, nên chỉ có thể dạy con vài điều vụn vặt trong cuộc sống thường ngày. Sau đó, mẹ lại nghĩ thêm thật lâu. Mẹ chẳng có ước vọng gì to tát.”

 

“Điều duy nhất mẹ mong, là con có thể sống thật tốt. Vì vậy, cuốn nhật ký này, ngoài việc ghi lại tình yêu của mẹ dành cho con, còn là để nhắc nhở con rằng — Sau khi mẹ không còn nữa, con phải học cách sống cho thật tốt.”

 

Mẹ nói đúng… tôi thật sự chẳng biết làm gì cả.

 

Hồi nhỏ tập đi xe đạp, mấy đứa trẻ khác chỉ cần vài ngày là thành thạo.

 

Còn tôi vì sợ xe quá cao, c.h.ế.t sống không dám leo lên.

 

Mẹ không hề ép buộc.

 

Bà cười, nói với tôi:

 

“Nếu con sợ thì thôi không học nữa. Sau này mẹ chính là chiếc xe đạp của con. Mẹ sẽ chở con đi bất cứ nơi nào con muốn.”