Lên tiểu học, con gái nhà hàng xóm học múa ba-lê, khi nhảy trông chẳng khác nào một nàng tiên bé nhỏ.
Trong mắt mẹ ngập tràn ngưỡng mộ.
Bà quay sang nhìn tôi, hỏi:
“Diên Diên, con có muốn biến thành nàng tiên nhỏ như thế không?”
Tôi ngây ngô lắc đầu, bảo rằng mình không muốn học múa, tôi chỉ muốn chơi bùn đất.
Mẹ vẫn không ép tôi phải làm điều mình không thích.
Chỉ lặng lẽ ngồi xổm xuống, cùng tôi nặn đất bùn thành một tòa thành.
Bà nói:
“Không sao cả. Diên Diên không biết múa cũng chẳng sao. Mẹ chỉ muốn con có thể vui vẻ trong thế giới của riêng mình.”
…
Đến năm cấp hai, giáo viên chủ nhiệm gọi mẹ đến.
Tôi trốn phía sau lưng bà, nghe họ bàn luận rằng có lẽ tôi mắc chứng tự kỷ.
Cô giáo nói:
“Chị Khang, chị nên đưa Mạnh Diên đi khám thử. Ở lớp cả ngày nó chẳng nói lời nào, các thầy cô dạy rất khó khăn.”
Mẹ xoa đầu tôi, ánh mắt lại đầy kiêu hãnh:
“Nó không nói, là vì nó không muốn nói thôi. Khi nào nó muốn, tự khắc nó sẽ mở lời.”
Sau đó, suốt cả quãng thời gian trung học, tôi gần như chẳng bao giờ phát biểu.
Nhưng tôi lại chẳng thấy mình khác gì người khác.
Bởi như mẹ từng nói: Tôi không nói, là vì tôi không muốn nói.
Trong mắt mọi người, tôi là kẻ kiêu ngạo, ương bướng, lạnh lùng, không ai dám động vào.
Dựa vào thành tích học tập tốt mà muốn làm gì thì làm.
Tôi không phủ nhận.
Bởi tôi biết, bất kể tôi thế nào, mẹ cũng sẽ luôn đứng sau chống lưng cho tôi.
Tôi vẫn luôn nghĩ, mình sẽ bước xa hơn, bay cao hơn dưới đôi cánh của bà.
Nhưng rồi, một ngày kia, trời cao bất chợt thu lại đôi cánh ấy.
Tôi mất đi sự bảo hộ.
Hoảng loạn đến mức chẳng còn nhận ra bản thân.
Cảm giác như cuộc đời này, mất mẹ rồi… thì chẳng còn gì đáng sống.
Vì vậy, tôi bắt đầu hết lần này đến lần khác tìm kiếm bóng dáng bà.
Tôi từng đứng trên tầng ba mươi, kiễng chân nơi mái nhà.
Nhưng một cơn gió thoảng, đẩy tôi trở lại.
Tôi cũng từng chìm xuống biển, nghẹt thở mà hỏi mẹ liệu có thể đưa tôi đi không.
Nhưng một đợt sóng lại xô tôi dạt vào bờ.
Sau này, dù là nơi vách đá cheo leo, hay khi tôi nắm lấy lưỡi d.a.o lạnh buốt, luôn có một cơn gió kề bên, ngăn tôi đối diện với tử thần.
Và tôi đã có câu trả lời.
Cơn gió ấy — chính là mẹ.
Còn cuốn nhật ký bà để lại, chính là đôi cánh đã gãy, nhưng vẫn dang rộng để chở che tôi thêm một lần cuối cùng.
Tôi bỗng thấy mọi chuyện có chút buồn cười.
Thậm chí, có phần nực cười.
Một đứa con gái, sau khi mất đi người mẹ yêu thương nhất, thì phải sống thế nào?
Mẹ lại định dùng một cuốn nhật ký để dạy tôi cách sống tiếp.
Chẳng lẽ mẹ không biết, tôi vốn dĩ chẳng muốn sống thêm một chút nào sao?
Tôi chỉ muốn ngay lập tức được gặp lại mẹ, được bà ôm chặt vào lòng mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi cố kìm nén cảm xúc, bình tĩnh lật sang trang tiếp theo.
Nhưng ngay khi thấy gương mặt quen thuộc ấy, nước mắt tôi liền trào ra.
Đó là một tấm ảnh mẹ đang nấu ăn.
Bà cầm muôi trên tay, tay kia giơ ký hiệu “V” thật tinh nghịch.
Mặt sau của bức ảnh là công thức làm bánh chẻo nhân cải thảo thịt heo.
Mẹ biết, đó chính là món tôi thích nhất.
Mẹ hiểu rõ mọi thứ về tôi.
Còn tôi… lại chưa bao giờ biết mẹ thích gì nhất.
Thế nhưng, ở cuối trang lại viết một câu:
“Diên Diên. Điều mẹ thích nhất… chính là con. Con vui vẻ, mẹ liền vui vẻ.”
Sau khi xuất viện trở về nhà, tâm trạng tôi bất giác cao hứng.
Thấy bố ngồi ủ rũ, tôi dang tay, cười nói:
“Bố, mình cùng nhau gói bánh chẻo đi! Con có công thức bí mật của mẹ, nhất định có thể làm ra được hương vị của mẹ.”
Bố gật đầu, nước mắt rơi lã chã xuống nền nhà.
Rồi ông cởi áo khoác, đứng ngập ngừng trong bếp.
Cả đời ông chưa từng mấy lần bước vào nơi này.
Nhìn ông lúc ấy, tôi vừa thấy lạ lẫm, vừa thấy buồn cười.
Ban đầu tôi định bảo bố ra phòng khách xem tivi, để phần việc bếp núc cho tôi.
Nhưng trong nhật ký, mẹ viết: “Hãy làm cùng với bố. Bố con tính cách trầm lặng, nhưng nhất định cũng muốn cùng con làm một vài chuyện.”
Thế là tôi đưa thau bột cho bố.
Ông hơi sững lại, lóng ngóng nhận lấy, rồi bắt đầu thử đổ nước, trộn bột.
Chúng tôi chẳng mấy khi vào bếp, men khô, cây cán bột, xửng hấp…cũng chẳng biết cất ở đâu.
May thay, trong nhật ký mẹ đã ghi rõ:
“Men khô ở trong tủ, lấy gói mới ra. Cây cán bột ở tầng dưới cùng, rửa sạch rồi dùng. Xửng hấp ở tầng hai, nhớ rửa kỹ trước.”
Làm theo lời dặn của mẹ, chúng tôi mất trọn bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng gói được hai mươi cái bánh chẻo.
Dù hình dáng méo mó, xấu xí, nhưng hiếm hoi lắm, hai cha con mới lại nở được nụ cười thật lòng.
Giống như hồi mẹ còn ở đây vậy.
Tôi nhìn bố, đôi mắt ông đỏ ngầu, rồi cúi đầu thì thầm: “Bố nhớ mẹ con.”
Tôi gật đầu: “Con cũng nhớ mẹ.”
Nhưng rất nhanh, tôi lại nói tiếp:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Không sao đâu bố, con vẫn còn có bố. Những ngày không có mẹ, chúng ta cũng phải sống cho thật tốt.”
Ông ngạc nhiên khi tôi có thể nói ra những lời lạc quan như vậy.
Tôi khẽ lắc đầu: “Bố đừng ngạc nhiên. Câu đó là mẹ nói. Chúng ta phải nghe lời mẹ.”
Bố gật đầu, trong mắt ánh lên chút an lòng.
Bánh chẻo nhanh chóng chín.
Bố gắp cho tôi một bát đầy ụ, còn mình thì chỉ bỏ ba, năm cái vào chiếc bát mì gói.
Ông cười, nói: “Bố ăn thế là no rồi. Lát nữa trước khi xuất phát, chú Lâm còn mời bố một bữa thịnh soạn nữa cơ mà.”
Lông mày tôi lập tức nhíu chặt.
Tôi hỏi:
“Đã sắp Tết đến nơi rồi, sao bố còn phải chạy xe nữa ạ?”
Bố gãi đầu ngượng nghịu:
“Phải chạy chứ, thời điểm này lương cao. Chờ bố đi chuyến này về, sẽ đổi cho con một cái điện thoại mới.”