Tôi tìm được số liên lạc của Quý Nhiên, gửi cho cậu ấy một tin nhắn.
Không ngờ, Quý Nhiên trả lời gần như ngay lập tức.
Cậu ấy nói:
“Ngày mai mình rảnh, có thể gặp mặt.”
Tim tôi đập dồn dập.
Khi cảm xúc dần bình ổn, một tin nhắn khác lại hiện lên:
“Cậu đã khá hơn chút nào chưa? Mình nghe nói cậu mất mẹ… rất đau lòng, nhưng không dám quấy rầy. Chỉ muốn nói với cậu rằng, cậu có thể giống như hồi cấp ba, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm mình. Mình vẫn luôn ở đây, chưa bao giờ đi xa.”
Đọc xong những dòng ấy,
tôi chợt nhớ lại cách mẹ từng hay trêu Quý Nhiên.
Bà giơ tay đếm từng ngón:
“Quý Nhiên thì nghịch ngợm, chẳng biết lễ phép, nói năng suồng sã…ngoài đẹp trai ra thì mẹ chẳng biết con thích nó ở điểm nào nữa.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi khi ấy vừa định nói, đúng là vì gương mặt của cậu ta, nhưng mẹ đã nhanh chóng giơ ngón cái, cười lắc đầu, khen ngợi:
“Nhưng mà… Quý Nhiên tốt bụng, dũng cảm, hay giúp đỡ người khác, lại đối xử với con rất tử tế. Sau này mà Quý Nhiên làm con rể mẹ thì cũng đâu có gì không được.”
Chỉ tiếc rằng, tôi khi ấy quá nhút nhát, quá sợ hãi, để rồi mối quan hệ của chúng tôi mãi dừng lại ở mức bạn bè.
Không chỉ tôi tiếc nuối.
Ngay cả mẹ, cũng từng nhiều lần nhắc tới Quý Nhiên.
Mẹ bảo, Quý Nhiên là người rất tốt, lúc mẹ nằm viện thường lén đến thăm, ngồi trò chuyện với mẹ rất lâu, kể nhiều câu chuyện cười.
Đến nỗi y tá trong bệnh viện còn khen, mẹ tôi đúng là có phúc khi nuôi được một đứa con trai ngoan như vậy.
Tôi nghĩ… việc tôi và Quý Nhiên không đi cùng nhau đến cuối, hẳn mẹ cũng thấy tiếc thay cho tôi.
Nhưng không sao đâu, mẹ à.
Lần này, con sẽ dũng cảm hơn một chút.
Dì út đưa tôi đến quán cà phê rồi rời đi.
Khi tôi bước vào, Quý Nhiên đã ngồi sẵn, trên bàn có hai cốc đồ uống.
Thấy tôi tới, cậu ấy không còn như trước đây, ồn ào chạy tới bá cổ, mà chỉ khẽ mỉm cười, ra hiệu tôi ngồi xuống đối diện.
Ngay lập tức, tôi thấy trước mặt cậu ấy đặt một phong thư giống hệt cái tôi đang cầm.
Trên đó viết bốn chữ: “Gửi Mạnh Diên.”
Tim tôi thắt lại, căng thẳng hơn rất nhiều.
Quý Nhiên gãi đầu, mặt ửng đỏ, lắp bắp nói:
“Bức thư này… suýt nữa thì không dám đưa cho cậu.”
Tôi ngạc nhiên ngẩng lên nhìn, nhưng cậu ấy lại lẩn tránh, không dám chạm vào ánh mắt tôi.
Chúng tôi im lặng, mỗi người uống đến nửa cốc cà phê, trái tim mới dần bình ổn lại.
Cậu ấy nói: “Hôm tốt nghiệp mình đã định đưa cho cậu, nhưng vì chúng ta không học cùng một thành phố, mình sợ nếu thật sự ở bên nhau, khoảng cách sẽ khiến cậu thiệt thòi. Thế nên… mình không dám lấy ra.”
Cậu ấy ngừng lại một lát, quan sát nét mặt tôi, rồi lại dè dặt nói tiếp:
“Sau này, khi dì mắc bệnh, mình sợ cậu phải một mình chăm sóc dì vất vả, nên mới thường xuyên đến thăm. Dì từng nói với mình rằng: Nếu thật sự thích một người, thì không thể để người đó chịu tủi thân. Nhưng nếu cứ giấu trong lòng, không nói ra, thì người phải chịu tủi thân… sẽ là cả hai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi gật đầu.
Nghe giống hệt giọng điệu của mẹ.
Nhiều lúc tôi nghĩ, mẹ rõ ràng chỉ học hết tiểu học, nhưng những gì bà nói ra, lại có khí chất chẳng kém gì triết gia.
Mỗi lần nhớ lại, trong lòng tôi đều dâng lên niềm tự hào mãnh liệt.
Mẹ tôi, chưa bao giờ thua kém bất kỳ ai.
Sau đó, tôi và Quý Nhiên trao đổi lá thư tình năm ấy.
Cậu ấy nhìn tôi, nói: “Cậu hãy sống thật tốt trước đã. Đợi đến khi nào cậu thật sự cần mình, chúng ta lại bàn đến chuyện của hai đứa. Mình sẽ luôn chờ.”
Tôi nắm chặt lá thư trong tay, đáp lại cậu ấy:
“Nhất định mình sẽ sống thật tốt. Rồi sẽ đến tìm cậu.”
Đúng vậy.
Từ sau khi mẹ rời đi, cuộc sống của tôi vẫn luôn rối ren, chẳng thể khá lên.
Ở trường đại học, tôi chưa từng nghỉ buổi học nào, nhưng bản thân biết rõ, mình chẳng hề nghe lọt chữ nào.
Ban đêm, dù đã sớm tắt điện thoại, tôi vẫn trằn trọc đến ba, bốn giờ sáng mới thiếp đi.
Cơm trong căn-tin, tôi cũng thử đổi nhiều món mới, nhưng mỗi lần gắp đũa lên, lại buông xuống, ăn chẳng nổi.
Nước mắt thì vô cớ mà rơi, không báo trước, khiến bạn bè xung quanh nhiều lần hoảng sợ.
Gần nghỉ đông, cô giáo chủ nhiệm không chịu nổi nữa, gọi tôi đến, dò hỏi:
“Mạnh Diên, em có gì không ổn. Nếu không ổn thật, cô có quen vài bác sĩ rất giỏi. Chắc chắn sẽ giúp em vượt qua được.”
Tôi chỉ lắc đầu:
“Không sao đâu ạ. Em chỉ muốn… về nhà.”
Trong nhật ký, mẹ từng viết:
“Diên Diên. Năm nay là một mùa đông ấm. Con không cần mặc quần tất dày, không cần mặc chồng mấy lớp áo bông. Cứ mặc thoải mái thôi. Đi ra ngoài, cảm nhận cái se lạnh của mùa đông và cả ánh nắng ấm áp rọi trên gương mặt. Khi con thấy được sức sống của thiên nhiên, con sẽ nghĩ: nắng đẹp đến thế này, tại sao mình cứ phải mãi cố chấp với quá khứ?”
“Mẹ đã trở thành quá khứ của con rồi. Ngoan nào, hãy nhìn về phía trước.”
…
Tôi đã rất muốn, như mọi khi, cãi lại mẹ.
Muốn nói rằng:
“Mẹ là mẹ, sao có thể là quá khứ? Mẹ chính là cả cuộc đời của con.”
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn chọn nghe lời.
Vì vậy, vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, tôi khoác chiếc áo len hình gấu nhỏ mà mẹ đã đan cho tôi, bên ngoài là một chiếc áo khoác trắng mỏng.
Tay ôm cuốn nhật ký của mẹ, tôi bước ra ngoài.
Trong cuốn nhật ký của mẹ, bà đã viết cho tôi một kế hoạch sinh hoạt trong ngày, giản đơn nhưng tỉ mỉ đến mức tưởng như chính bà đã đích thân trải qua.
Mỗi bước, mỗi chi tiết, đều ghi lại cặn kẽ.
Ví dụ, mẹ nói:
“Sáng chín giờ, ở cổng khu nhà có chuyến xe buýt số 25. Trên đó toàn là các cô chú đi làm, đông đúc, ồn ào. Con nên chờ thêm một chút, đi chuyến 28 thì hơn. Tuy nhiều ông bà lớn tuổi, nhưng ít nhất còn có chỗ ngồi.”