Nhật Ký Của Mẹ

Chương 6



“Vị trí đẹp nhất là hàng ghế cuối. Ngồi đó có thể thấy chợ sáng náo nhiệt ngoài cửa kính, cũng có thể nhìn những ông bà ngồi phía trước trò chuyện rôm rả.”

 

“Nếu may mắn, còn có thể nghe được bà Lưu cùng cháu gái ở khu tập thể đối ca hí khúc. Một già một trẻ, hát ngay trên xe buýt, khí thế chẳng kém gì ngoài sân khấu. Đừng coi thường con bé kia nhé, nó hát giỏi lắm.”

 

Đọc đến đây, tôi ngẩng đầu, vừa vặn thấy bà Lưu dắt cháu gái là Y Y lên xe.

 

Con bé lè lưỡi trêu tôi, rồi ngồi vào lòng bà.

 

Chẳng bao lâu sau, trong tiếng cổ vũ của mọi người, hai bà cháu cất giọng hát một đoạn Mục Quế Anh, uy phong lẫm liệt.

 

Tôi nghe đến say sưa.

 

Lúc xuống xe, Y Y còn dúi cho tôi một viên kẹo.

 

Tôi lật sang trang khác trong nhật ký.

 

Ở mặt sau, có dán mảnh giấy gói kẹo y hệt.

 

Ngay bên dưới, mẹ viết:

 

“Vị dâu, Diên Diên thích ăn.”

 

Tôi khẽ vuốt lên nét chữ, thì thầm:

 

“Đúng rồi, mẹ ơi… Con thích lắm. Rất ngọt.”

 

Qua thêm hai bến nữa, tôi đến hàng ăn sáng mẹ nhắc tới.

 

Mẹ viết:

 

“Diên Diên, cháo bí đỏ ở đây hạt gạo còn nguyên, thịt bí thì nhuyễn mềm, ăn cùng bánh bao cải thảo và chút dưa muối, nhất định con sẽ thích. Con nhớ ăn hết nhé, không được lãng phí.”

 

Đọc đến đó, lòng tôi như bị mẹ bắt quả tang.

 

Từ nhỏ đến lớn, thói quen của tôi là bữa nào cũng để lại vài hạt cơm, dù mẹ nhắc nhở suốt hơn mười năm cũng chẳng sửa nổi.

 

Giờ, trong nhật ký, mẹ lại nhắc thêm một lần.

 

Tựa như bà đang ngồi ngay trước mặt tôi, giả vờ nghiêm nghị, cầm đũa gõ vào bát, mắng rằng tôi vô phép tắc, rồi cầm lấy bát, ăn nốt phần thừa của tôi.

 

Tôi bất giác cắn một miếng bánh bao, miệng lẩm bẩm:

 

“Ăn hết, con nhất định sẽ ăn hết.”

 

Không ngờ, trên gương mặt tôi, lại thoáng hiện nụ cười hạnh phúc — thứ cảm xúc đã lâu lắm rồi tôi mới tìm lại được.

 

Ngoài bữa sáng, trong nhật ký mẹ còn sắp xếp thêm hai việc.

 

Một là mua một cốc trà sữa, ngồi yên tĩnh trong công viên hai mươi phút.

 

Hai là mua một bó hoa mình thích để mang về nhà.

 

Trong cuốn sổ, mẹ còn kẹp thêm một tờ tiền, bên dưới viết:

 

“Diên Diên của mẹ, hãy mạnh mẽ lên.”

 

Tôi không nỡ dùng tờ tiền mẹ để lại.

 

Nhưng tôi vẫn làm theo lời mẹ dặn.

 

Khi tới quán trà sữa, cô nhân viên mỉm cười nói với tôi:

 

“Chúc chị ngày nào cũng vui vẻ.”

 

Đó rõ ràng là câu nói quen thuộc tôi đã nghe vô số lần, thế nhưng hôm ấy, niềm hạnh phúc trong lòng lại dâng trào, thậm chí còn nhiều hơn bất cứ khi nào trước đây.

 

Cầm cốc trà sữa ra công viên, tôi nhìn thấy một đôi mẹ con đang ngồi vẽ ký họa, trước mặt họ là con suối nhỏ trong trẻo.

 

Điều bất ngờ là…tôi không còn thấy đau lòng như mọi lần, không còn lập tức nhớ tới mẹ mà nghẹn ngào.

 

Trái lại, tôi thấy mình thật may mắn.

 

May mắn vì đã được làm con của bà.

 

Dù thời gian ở bên nhau quá ngắn ngủi, nhưng những ngày tháng chúng tôi cùng trải qua, đều tràn đầy mãn nguyện.

 

Tôi ngồi ở công viên rất lâu, đến mức thiếp đi trên chiếc ghế nằm.

 

Bị một người phụ nữ đánh thức, bà dịu dàng nói:

 

“Con ngoan, về nhà ngủ đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi lờ mờ mở mắt, chưa kịp nhìn rõ gương mặt ấy, bà đã đi xa rồi.

 

Sau này, tôi không còn cố chấp tự hỏi giọng nói giống mẹ ấy, rốt cuộc có phải của mẹ hay không.

 

Bởi tôi đã hiểu rõ một điều — mẹ sẽ mãi ở trong tim tôi, nhưng sẽ không bao giờ lại xuất hiện trước mặt tôi nữa.

 

Sau khi chỉnh trang lại, tôi đến tiệm hoa quen thuộc, mua một bó hoa bách hợp mà tôi yêu thích.

 

Không mua thủy tiên – loài hoa mẹ từng thích.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Bởi trong nhật ký, mẹ đã viết:

 

“Diên Diên, hãy mua thứ con thích.”

 

Trên đường về, tôi lại đi cùng chuyến xe với bà Lưu và cháu gái.

 

Hai bà cháu lại hát suốt cả chặng, khiến cả xe náo nhiệt vui vẻ.

 

Ban đầu, tôi đã định giữ vững tinh thần, nhưng có lẽ vì trời đã sẩm tối, nỗi u sầu trong lòng bỗng ào đến.

 

Tôi cố kìm nước mắt, cúi đầu xuống.

 

Đúng lúc ấy, tôi bắt gặp dòng chữ cuối cùng trong nhật ký:

 

“Diên Diên. Nếu lúc này con bỗng nhớ đến mẹ, cũng không sao. Đừng kìm nén nỗi nhớ. Bởi khi con nhớ mẹ, mẹ cũng đang nhớ con.”

 

Lần này, tôi không còn nén nước mắt nữa.

 

Mặc cho từng giọt lăn dài qua sống mũi, tôi để mặc cảm xúc tuôn trào.

 

Thì ra, là vì mẹ đang nhớ tôi.

 

Nên tôi mới nhớ bà nhiều đến thế.

 

Trong cuốn nhật ký của mẹ, chỉ còn lại mấy trang ngắn ngủi.

 

Một trang viết về bà ngoại.

 

Một trang… để lại cho riêng tôi.

 

Nhưng trước khi mở đến đó, mẹ đã kẹp vào một tờ giấy trắng.

 

Trên đó, bà viết một câu hỏi:

 

“Diên Diên. Con đã học cách sống thật tốt chưa? Mẹ có giúp được con không?”

 

Tôi ngồi lặng, nhớ lại tất cả những ngày vừa qua.

 

Đúng vậy.

 

Chính cuốn nhật ký này của mẹ đã cho tôi rất nhiều sức mạnh.

 

Dù đôi khi tôi vẫn chưa thể hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc, nhưng tôi biết, sau này nhất định mình sẽ sống cho tốt, không để mẹ thất vọng.

 

Vì thế, tôi mở đến trang viết về bà ngoại.

 

Nhưng trên đó chỉ có một câu giản đơn:

 

“Mẹ cũng có mẹ, đừng để bà phải buồn.”

 

Tôi sững lại.

 

Chợt nhớ đến lời dì út đã nói: bệnh Alzheimer của bà ngoại dạo này ngày càng nặng, bà thường nhớ về thời mẹ còn nhỏ.

 

Trong tay cầm món bánh mà mẹ thuở bé thích ăn nhất, bà cứ đứng ngẩn ngơ ở đầu chợ, đợi mẹ tôi tan học trở về.

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn vào gương.

 

Bóng mình trong đó ánh lên sự kiên định chưa từng có.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi đưa ra một quyết định.

 

Trước khi đến nhà bà ngoại, tôi ghé vào khu chợ cũ, mua một bộ quần áo giống hệt phong cách mẹ từng mặc khi còn sống.

 

Đôi giày da đen mà mẹ mỗi lần về ngoại đều xỏ.

 

Một chiếc váy dài màu đen.

 

Và… một chiếc áo khoác lông rẻ tiền nhưng nhìn vào lại có vẻ xa hoa.