Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 296: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (54)



Một lát sau, bà ngoại Lưu gọi: “Tôi thu dọn xong rồi, bà thông gia với Lưu Trụ vào đi.”

Lưu Đại Ngân vào phòng cùng con trai, trong phòng vẫn còn mùi m.á.u ngai ngái, Lưu Hồng Mai đang nằm trên giường đất, đắp chăn, ngắm nhìn đứa nhỏ nằm trong tã lót bên cạnh cô ta.

Lưu Đại Ngân không vội nhìn đứa nhỏ, mà chậm rãi đi đến trước mặt Lưu Hồng Mai, hỏi: “Hồng Mai, con thấy thế nào?”

Lưu Hồng Mai nở nụ cười yếu ớt, không nói gì.

Bà ngoại Lưu ở bên cạnh nói: “Nửa đêm, Hồng Mai đánh thức tôi, tôi vừa nhìn đã biết con bé sắp sinh rồi, nên vội mặc quần áo vào định đi gọi Lưu Trụ đến. Ai ngờ, tôi chưa mặc quần xong, đầu đứa nhỏ đã chui ra rồi, khiến tôi sợ tới mức không dám đi gọi người giúp đỡ, đành dọn dẹp rồi đỡ đẻ cho Hồng Mai tại nhà. May mà trước kia tôi từng làm bà đỡ, Hồng Mai mới thuận lợi sinh con không gặp phải nguy hiểm gì. Đợi Hồng Mai sinh xong, tôi cắt cuống rốn cho đứa nhỏ, sau đó thu dọn cho Hồng Mai xong rồi, tôi mới nhờ hàng xóm đi gọi Lưu Trụ tới.”

Vân Chi

Lý Lưu Trụ ngồi xuống bên cạnh Lưu Hồng Mai, hai mắt đỏ lên: “Hồng Mai, em vất vả rồi, đều là lỗi của anh mới khiến em phải khổ như vậy.”

Lưu Hồng Mai yếu ớt, thở không ra hơi, nói: “Trách anh gì đâu, đều tại em, nếu em không tuỳ hứng thì đã không phải khổ như vậy.”

Thấy con dâu không vấn đề gì, Lưu Đại Ngân mới đi thăm cháu mình. Lúc này đứa trẻ vẫn nhăn nhúm như con khi nhỏ, làn da bèo nhèo, vẫn đang nhắm mắt ngủ.

Bà ngoại Lưu ở bên cạnh, nói: “Là bé trai, bà thông gia, bà lại có thêm một đứa cháu trai nữa rồi.”

“Chỉ cần Hồng Mai không sao, cháu trai hay cháu gái đều được. Bà thông gia, chúng ta mau tới bệnh viện đi, để bác sĩ khám lại kỹ càng, ở nhà thế này tôi không yên tâm.”

Bà ngoại Lưu đã thu dọn xong đồ đạc: “Ừ, chúng ta chuẩn bị một chút rồi đưa Hồng Mai với thằng bé đến bệnh viện thôi.”

Lưu Đại Ngân bế đứa nhỏ, bà ngoại Lưu mặc quần áo cho Lưu Hồng Mai, đeo khẩu trang, đội mũ, rồi bảo Lý Lưu Trụ cõng cô ta lên xe.

Sau khi lên xe, bà ngoại Lưu nói với Lý Tam Thuận: “Ông thông gia, chúng ta nhiều người rồi, ông về nhà với bọn trẻ đi đừng tới bệnh viện nữa, trong nhà vẫn còn ba đứa trẻ đó.”

Lưu Đại Ngân cũng nói: “Đúng đấy, Tam Thuận, ông đừng đi bệnh viện nữa, bọn trẻ đều ở nhà, không thể để bọn nó ở nhà một mình.”

Lý Tam Thuận gật đầu nói: “Tôi biết rồi, mọi người lái xe chậm chút.”

“Yên tâm đi.” Lưu Đại Ngân khởi động ô tô, lái ra ngoài.

Tới bệnh viện, bà ngoại Lưu với Lưu Đại Ngân chăm mẹ con sản phụ, Lý Lưu Trụ thì chạy lên chạy xuống làm các thủ tục.

Tình trạng của Lưu Hồng Mai rất tốt, nhìn qua đã có sức sống hơn khi ở nhà rồi, đứa nhỏ cũng đã được bà ngoại Lưu bế đi kiểm tra.

“Hồng Mai, con muốn ăn gì không, để lát nữa Lưu Trụ về mẹ bảo nó mua cho con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Mẹ, hiện tại con không muốn ăn gì hết, mẹ nghỉ ngơi một lát đi, thức từ nửa đêm đến bây giờ rồi.”

Lưu Đại Ngân đắp chăn cho con dâu, nói: “Có gì đâu, con sinh cháu cho nhà họ Lý chúng ta mới vất vả.”

“Mẹ, vậy con ngủ một lát trước nhé.”

“Ngủ đi,” Lưu Đại Ngân cười nói: “Ngủ dậy rồi, muốn ăn gì thì cứ bảo mẹ.”

Lúc Lý Lưu Trụ làm xong thủ tục quay về, Lưu Hồng Mai đã ngủ rồi. Lưu Đại Ngân bảo con trai: “Lưu Trụ, con xuống căn tin bệnh viện xem còn gì ăn không, mua tạm cho Hồng Mai một bát mì nước, nói với người ta là mua cho sản phụ mới sinh ăn.”

Lý Lưu Trụ khẽ gật đầu: “Mẹ, con đi đây, mẹ ở lại với Hồng Mai nhé.”

Bà ngoại Lưu bế đứa trẻ về, thấy con gái đã ngủ thì nhẹ nhàng đặt đứa trẻ lên giường: “Thằng bé nặng bốn cân hai, rất khoẻ mạnh, là một thằng nhóc chắc nịch.”

Đứa trẻ ngủ rồi, Lưu Đại Ngân nhẹ nhàng cởi tã lót ra cho thằng bé, quả nhiên đã tè dầm rồi. Bà ngoại Lưu cầm một mảnh tã mới đến, Lưu Đại Ngân thay cho thằng bé.

Trong lúc thay tã, Lưu Đại Ngân nhìn lướt qua cuống rốn của đứa nhỏ, trong lòng hơi nghi hoặc. Sao quanh cuống rốn này lại không có vết m.á.u nhỉ? Nhìn rất khô ráo…

Nhưng bà ấy không để trong lòng, vẫn nhanh nhẹn thay tã cho đứa cháu nhỏ rồi bọc kỹ lại.

Đứa trẻ ngủ rồi, Lưu Hồng Mai cũng ngủ rồi, Lưu Đại Ngân với bà ngoại Lưu ngồi xuống góc tường phía xa, nhẹ nhàng nói chuyện.

“Bác sĩ nói, thằng bé rất khoẻ mạnh, còn lấy chút m.á.u của thằng bé đem đi xét nghiệm, ngày mai mới có kết quả.”

Đến tận lúc này, trong lòng Lưu Đại Ngân vẫn còn sợ hãi. Phụ nữ sinh con chính là một lần đi dạo qua quỷ môn quan, chỉ vô ý một chút thôi, khả năng sẽ không giữ được tính mạng. Con dâu sinh con lúc nửa đêm, chỉ có bà thông gia bên cạnh, may mà trước đây bà thông gia từng làm bà đỡ, nếu không, không biết sẽ thế nào đâu.

“Bà thông gia, may mà trước đây bà từng làm bà đỡ, nếu không không biết sẽ thế nào đâu! Đến tận bây giờ, tim tôi vẫn đang đập thình thịch đây này, may mà Hồng Mai và đứa bé đều không sao.” Lưu Đại Ngân nói.

Trên mặt bà ngoại Lưu cũng mang theo nụ cười, nhỏ giọng nói: “Tôi từng đỡ đẻ cho người ta mười mấy năm, nhưng mà bây giờ không ai sinh con ở nhà, đều đưa tới bệnh viện nên mới không theo cái nghề ấy nữa. Hồng Mai sinh đứa thứ hai, vốn nhanh hơn lần đầu, lúc con bé gọi tôi, đầu đứa trẻ cũng tòi ra rồi. Tôi cũng không dám đi tìm Lưu Trụ nữa, đành đỡ đẻ trước cho con bé. Cảm ơn trời đất, mẹ con nó đều bình an.”

Lưu Đại Ngân cũng nói: “Cám ơn trời đất, mẹ tròn con vuông.”

Lưu Hồng Mai ngủ hai tiếng, trong lúc đó đứa trẻ từng tỉnh một lần, cho uống chút nước, thay tã mới xong thằng bé lại ngủ tiếp rồi.

Hôm sau bác sĩ tới kiểm tra phòng bệnh, đầu tiên là khám cho người lớn, sau đó mới xem đứa trẻ.

Nghe bác sĩ nói sản phụ và đứa trẻ đều bình thường, Lưu Đại Ngân mới yên lòng.

Lúc y tá đến thay băng cuống rốn cho đứa trẻ, Lưu Đại Ngân ở bên cạnh cởi tã giúp. Y tá cầm tăm bông chấm thuốc sát trùng, vừa thay băng vừa nói: “Ai cắt rốn cho thằng bé mà khéo vậy, nhìn cứ như đã được bốn năm ngày rồi, chắc thêm hai ngày nữa là sẽ rụng rốn thôi.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com