Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 297: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (55)



Y tá vừa nói xong, mặt bà ngoại Lưu và Lưu Hồng Mai đều biến sắc.

Lưu Đại Ngân đang khom lưng nhìn y tá thay băng gạc cho đứa trẻ, đương nhiên không nhìn thấy sắc mặt của mẹ con nhà kia rồi.

Ở nơi Lưu Đại Ngân không nhìn thấy, bà ngoại Lưu và Lưu Hồng Mai khẽ liếc nhau, sau đó vội vàng rời mắt. Bà ngoại Lưu đến bên cạnh con gái, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta, ý bảo cô ta yên tâm.

Lưu Đại Ngân sợ đồ ăn ở bệnh viện không ngon, trời vừa sáng đã đuổi con trai về, để anh ta nấu cơm cho con dâu ăn.

Trước ngày dự sinh một tháng, Lưu Đại Ngân đã thương lượng với con trai con dâu sẽ thuê một người bảo mẫu chăm sóc con dâu lúc ở cữ rồi. Bà ấy bận việc nh máy, căn bản không có thời gian chăm sóc con dâu. Lưu Trụ là đàn ông, Lưu Đại Ngân không yên tâm để anh ta chăm sóc sản phụ, thuê một người bảo mẫu càng yên tâm hơn.

Nhưng con dâu lại khăng khăng không chịu đồng ý, sợ bảo mẫu chăm sóc không tốt, nói mẹ cô ta vẫn khoẻ mạnh, để cô ta ở nhà mẹ đẻ là ược rồi.

Con dâu đã có ý định của mình, Lưu Đại Ngân cũng khôgn bắt ép. Bà thông gia chăm sóc con dâu ở cữ, Lưu Đại Ngân tỏ vẻ sẽ tài trợ tất cả chi phí tiêu dùng, hơn nữa còn cho thêm ba trăm đồng xem như phí vất vả cho bà thông gia.

Người lớn trẻ con đều không vấn đề gì, nên không cần ở lại bệnh viện quá lâu, hết hai tư tiếng đồng hồ là bọn họ có thể về nhà rồi.

Ba đứa trẻ cũng tới bệnh viện thăm em trai nhỏ, Khai Lâm chỉ vào thằng bé, nói: “Em ấy nhỏ quá.”

Lưu Hồng Mai nằm nghiêng, nhìn con trai nhỏ đang ngủ: “Trẻ con vừa sinh ra đều như vậy cả, Khai Nguyên, Khai Lâm và cả Nhân Nhân nữa cũng như vậy, dần dần mới lớn lên.”

Lưu Đại Ngân kéo mấy đứa cháu lại, để bọn họ cách xa cháu trai nhỏ một chút: “Em trai thế này vẫn nhỏ sao? Em ấy nặng bốn cân hai đó. Lúc Khai Lâm mới sinh, cháu chỉ nặng ba cân mốt thôi, kém em ấy hơn một cân đó.”

Lý Khai Lâm nghiêng đầu thè lưỡi: “Còn lâu cháu mới nhỏ như vậy.”



Sau khi lắp đặt dây truyền sản xuất mới, sản lượng mì ăn liền lập tức tăng lên mười mấy lần, nhu cầu trong tỉnh đã gần bão hoà, Lưu Đại Ngân và Đới Vĩnh bắt đầu hướng ánh mắt về thị trường ngoại tỉnh.

Mì ăn liền Lý Sư Phụ không quá nổi tiếng ở tỉnh ngoài, muốn tạo danh tiếng bắt buộc phải quảng cáo.

Lưu Đại Ngân chi tiền quảng cáo ở đài truyền hình Hải Thị, đài truyền hình Đặc khu kinh tế, và đài truyền hình ở mấy tỉnh khác nữa. Bên cạnh đó bà ấy còn tham gia rất nhiều hội chợ thương mại, để giá ưu đãi, chỉ vì tạo danh tiếng cho Mì ăn liền Lý Sư Phụ.

Trong quá trình ấy, Mì ăn liền Lý Sư Phụ cũng gặp phải vấn đề khó khăn. Từ khi chính sách mở cửa rộng rãi hơn, đã có rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài rót vốn vào nội địa, kéo theo đó l các thương hiệu khác cũng tràn vào thị trường.

Bụt nhà không thiêng, người trong nước luôn có cảm giác sùng bái đối với nhãn hiệu nước ngoài, mì ăn liền Lý Sư Phụ gặp phải khiêu chiến rất lớn.

Lưu Đại Ngân và các lãnh đạo cốt cán trong nhà xưởng thương lượng rất nhiều lần, cuối cùng xác định được phương hướng phát triển của mình.

Tổ tiên của Lý Tam Thuận từng là ngự trù nấu ăn cho hoàng đế, Lưu Đại Ngân đã dựa vào đó tạo ra khẩu hiệu cho Mì ăn liền Lý Sư Phụ, chính là hưởng thụ như hoàng đế.

Ngoài điều này ra, Lưu Đại Ngân còn bỏ ra số tiền lớn thuê minh tinh của Cảng Đảo làm người đại diện, quay chụp quảng cáo cho Mì ăn liền Lý Sư Phụ

Marketing rất thành công, Mì ăn liền Lý Sư Phụ phát triển như chẻ tre, doanh số tăng lên chóng mặt, máy móc trong nhà xưởng lại bắt đầu hoạt động hai tư giờ liên tục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cho dù nhà máy rất nhiều việc, nhưng mỗi tuần Lưu Đại Ngân đều bớt ra chút thời gian để về nhà chơi với bọn trẻ.

Vân Chi

Cháu trai út tên là Lý Khai Ngọc, thằng bé gần hai tuổi rồi, đã biết ôm bà ấy gọi bà nội.

“Khai Nguyên, có phải gần đây cháu có chuyện gì không?” Lưu Đại Ngân bế cháu trai út, hỏi.

Khoảng thời gian gần đây, hình như Khai Nguyên đang có tâm sự, nụ cười trên mặt ít xuất hiện hơn trước kia rất nhiều.

“Bà nội…” Lý Khai Nguyên ấp a ấp úng, nói: “Bà ấy… Bà ấy tới tìm cháu.”

“Bà ấy tới tìm cháu? Bà ấy là ai?” Lưu Đại Ngân hỏi.

Một lúc lâu sau, Lý Khai Nguyên mới nói: “Chính là… Là mẹ cháu.”

“Mẹ cháu, cô ta tới tìm cháu làm gì?”

Từ khi ly hôn, gần như Giang An Ni không hề để ý đến Khai Nguyên, Khai Lâm, sao bây giờ lại tới tìm thằng bé nhỉ? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?

Lý Khai Nguyên lắc đầu: “Cũng không có chuyện gì cả, chỉ tìm cháu rồi đưa cho cháu mấy thứ gì đó bà ấy mua. Ban đầu cháu không nhận, bà ấy liền đưa cho thầy giáo cháu, thầy giáo không biết chuyện nhà chúng ta đã đưa lại đồ cho cháu.”

Dù thế nào thì Giang An Ni cũng là mẹ của Khai Nguyên, Khai Lâm. Tuy rằng con trai đã ly hôn với cô ta từ lâu, nhưng giữa bọn họ vẫn còn ràng buộc về con cái, nếu ép hai đứa cháu trai không được nhận cô ta, sợ là trong lòng hai đứa trẻ cũng không dễ chịu.

“Khai Nguyên, tuy cháu là cháu trai của bà nội, là con trai của cha cháu, nhưng cháu cũng là một cá thể độc lập, cháu muốn làm thế nào, bà nội đều ủng hộ cháu.”

“Cảm ơn bà nội, cháu nghĩ kỹ rồi. Trên mặt pháp luật bà ấy vẫn là mẹ cháu, nếu sau này cần cháu dưỡng lão, khả năng cháu sẽ cho tiền, nhưng về mặt tình cảm cháu không thể nào lại con bà ấy như mẹ của cháu.”

Lưu Đại Ngân chơi với hai đứa nhỏ một lát, con dâu cũng đã về, trong tay cô ta xách theo một cái túi lớn, đều là mấy thứ đồ dành cho trẻ con.

Cô ta buông túi đồ xuống, bế Khai Ngọc lên, thơm thằng bé: “Nhớ mẹ không?”

Lưu Đại Ngân đứng dậy, phân loại đồ dùng trong túi giúp cô ta. Một chiếc váy nhỏ màu hồng nhạt đã lôi kéo sự chú ý của bà ấy.

“Hồng Mai, nhà chúng ta không có bé gái nào nhỏ như vậy, con mua tặng ai à?” Đại Ngân hỏi.

Cơ thể Lưu Hồng Mai cứng đờ lại một lát, sau đó mới trả lời: “Vâng, sắp sinh nhật con gái của bạn con, nên con mua chiếc váy này cho con cô ấy.”

“Ừ, chiếc váy này khá đẹp đấy.”

Lưu Đại Ngân không để tâm đến chuyện này, con dâu có rất nhiều bạn bè mà bà ấy không quen biết, đương nhiên cũng không biết nhà bọn họ có trẻ con hay không.

“Con là chị Hai con vừa thi đỗ đại học, ngày kia sẽ mở tiệc ở khách sạn, con nhớ nói với Lưu Trụ một tiếng nhé.”

“Con biết rồi, mẹ.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com