Lưu Đại Ngân có tiền, đã mua cho bốn người con mỗi đứa một căn nhà ở tỉnh thành. Sau khi có nhà, con gái thứ hai Lý Liên Hoa đã đưa hai đứa nhỏ nhà mình lên tỉnh học, chính vào năm nay, cháu ngoại gái Vương Nhất Ái của Lưu Đại Ngân đã thi đỗ đại học.
Chuyện này khiến con gái con rể đều vui mừng không ngớt, con bé chính là sinh viên đầu tiên của nhà bọn họ đó.
Con rể Vương Thành đón hết người nhà lên tỉnh thành, đặt hai bàn tiệc ở khách sạn để chúc mừng cho con gái.
Lưu Đại Ngân nói được thì làm được, sau khi cháu ngoại trai Chu Hữu Lợi thi đỗ đại học, bà ấy đã mua cho Chu Hữu Lợi một căn nhà ở thành phố nơi cậu ấy theo học. Bây giờ cháu ngoại gái Vương Nhất Ái thi đỗ đại học, Lưu Đại Ngân cũng mua cho Vương Nhất Ái một căn nhà. Nhà ở không đứng tên cha mẹ bọn trẻ, mà đứng tên bọn trẻ, xem như quà chúc mừng của bà ấy.
Hiếm khi có thời gian thả lỏng, Lưu Đại Ngân lại lái xe chở Lý Tam Thuận ra vùng ngoại ô đi dạo.
Việc này đã thành thói quen của Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận rồi, bọn họ sống ở nông thôn quá nửa đời người, tuy đã sống trong tỉnh thành nhiều năm rồi nhưng bọn họ vẫn chưa quen được, nên cứ có thời gian rảnh là hai vợ chồng lại ra vùng ngoại ô để hít thở không khí tươi mát.
Ở thời đại này, ô tô chính là thứ tốt, Lưu Đại Ngân lái xe tới vùng ngoại ô lập tức lôi kéo được sự chú ý của một đám trẻ con.
Trời quá nóng, Lưu Đại Ngân nhìn thấy một mảnh ruộng dưa hấu bên đường mà thèm, bèn dừng xe lại mua dưa hấu.
Đang ngày hè, bọn trẻ đều được nghỉ. Trẻ con nông thôn không giống trẻ con tỉnh thành, nghỉ hè gần như người lớn đều không rảnh chăm bọn trẻ, toàn là đứa lớn dẫn đứa bé chạy đi chơi khắp nơi.
Lưu Đại Ngân dừng xe ở ven đường, một đám trẻ con lập tức vây xung quanh ô tô, sờ nơi này lại sờ nơi nọ.
Ông lão bán dưa vội vàng quát: “Mấy đứa làm gì thế hả? Nếu làm hỏng ô tô của người ta thì phải làm sao? Mau quay lại đây đi.”
Vân Chi
Một đứa trẻ hơi lớn tuổi trong đám nhóc cười nói: “Ông Sáu, mốn bọn cháu qua đó cũng được, nhưng mà bọn cháu muốn ăn dưa hấu nhà ông.”
Ông Sáu mắng: “Thằng nhãi con này, thích lắm lời hả?”
Cậu nhóc không hề sợ hãi, vẫn tiếp tục cợt nhả: “Ông Sáu, có dưa hấu để ăn không?”
“Tự hái mà ăn, còn không mau dẫn bọn nhỏ lại đây.”
Nghe thấy có dưa hấu ăn, đám trẻ con lập tức ùa tới, đứa lớn chạy nhanh chạy hết đằng trước, đứa nhỏ chân ngắn chạy chậm phía sau, cuối cùng là một cô bé mặc váy hoa, cô bé nhỏ tuổi nhất nên chạy chậm nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lưu Đại Ngân liếc mắt nhìn cô bé, ơ, chiếc váy trên người cô bé mặc giống hệt chiếc váy hôm trước con dâu mua.
Tuy rằng nơi này rất gần tỉnh thành, nhưng cũng là vùng nông thôn, người dân đều không giàu có, nhìn cách ăn mặc của đám trẻ con là biết, quần áo đều không tốt lắm, cho nên cô bé với chiếc váy hoa kia vô cùng nổi bật trong đám trẻ con.
Tốt xấu gì Lưu Đại Ngân cũng được coi là kẻ có tiền, vừa nhìn đã biết chiếc váy hoa kia không hề rẻ, căn bản không giống quần áo một đứa trẻ nông thôn có thể mặc được.
Vì thế bà ấy không thể không nhìn cô bé kia thêm vài lần, sau đó càng nhìn lại càng thích.
Ông Sáu bổ dưa hấu đưa cho bọn trẻ, để bọn chúng tự chia nhau.
Lưu Đại Ngân nói chuyện phiếm với ông Sáu: “Cô bé mặc váy hoa kia không phải trẻ con trong thôn các ông nhỉ?”
Không ngờ ông Sáu lại thở dài, nói: “Cũng là đứa nhỏ số khổ, bị cha mẹ ruột vứt bỏ.”
“Cha mẹ ruột vứt bỏ? Sao có thể?” Lưu Đại Ngân kinh ngạc nói: “Nếu vứt bỏ con bé thật, thì sao lại mua cho con bé chiếc váy đắt tiền như vậy? Chiếc váy kia không rẻ đâu.”
“Chỉ bỏ tiền ra thì ích lợi gì, không hề tới thăm con bé lần nào. Ban đầu người trong thôn chúng tôi đều tưởng rằng cha mẹ con bé trốn tránh kế hoạch hoá gia đình mới gửi con bé về nông thôn. Nhưng lâu dần mới biết, không phải như vậy. Nếu thật sự trốn kế hoạch hoá gia đình, sao lại không tới thăm con bé lần nào. Trong thôn chúng tôi cũng có người làm việc trên tỉnh, vì trốn kế hoạch hoá gia đình, sinh con xong đã đưa về nông thôn, nhưng mỗi tháng người ta đều đến thăm vài lần. Còn cha mẹ Tiểu Lệ này thì chưa tới thăm lần nào, cũng không biết vì sao lại như vậy.”
Hiện tại quốc gia chỉ cho phép nhân viên thuộc biên chế nhà nước và người có hộ khẩu thành thị sinh một con, nên có rất nhiều người lén sinh con đưa về nông thôn nhờ cha mẹ hoặc thân thích chăm sóc.
Ông Sáu nói tiếp: “Năm kia Tiểu Lệ được nhà Đại Hữu ôm về, con trai tôi còn trông thấy đó.”
Không biết vì sao, Lưu Đại Ngân lại hỏi thêm một câu: “Con trai ông trông thấy à, là ngày nào thế?”
Ông Sáu nói ngày ra, Lưu Đại Ngân sửng sốt: “Ông Sáu, ông không nhớ lầm ngày chứ?”
“Sao có thể nhớ lầm, đêm hôm đó cháu trai tôi bị sốt, nên con trai dậy đi gọi thầy lang tới, đúng lúc trông thấy Đại Hữu chở vợ của anh ta quay về từ tỉnh thành. Trong tay vợ anh ta ôm một cái chăn nhỏ, giống như đang bọc thứ gì đó. Mấy hôm sau trong thôn đều biết nhà Đại Hữu có thêm một đứa nhỏ.”
Hiện tại đầu óc Lưu Đại Ngân rất rối bời, bà ấy cũng không biết bản thân đang suy nghĩ điều gì, vì sao lại suy nghĩ như vậy…
Lúc này Lý Tam Thuận đã chọn xong dưa hấu, đang ôm túi đi lên từ dưới ruộng dưa. Ông Sáu kia còn cười nói một câu: “Chị gái, nhìn qua Tiểu Lệ kia trông giống chị phết, đặc biệt là khuôn mặt và cái miệng, cứ như khắc ra từ một khuôn vậy.”