Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 299: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (57)



Lưu Đại Ngân vô cùng chăm chú lái xe, Lý Tam Thuận lo lắng nhìn bà ấy, lại không dám nói gì.

Bây giờ bà ấy đang lái xe, biết bà ấy có việc trong lòng cũng không thể hỏi lúc này.

Cả đường đi Lý Tam Thuận như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Là vợ chồng nhiều năm, chỉ nhìn qua ông ấy đã biết tâm trạng của Lưu Đại Ngân không thích hợp lắm. Rốt cuộc là sao vậy nhỉ? Rõ ràng khi đi ra ngoài vẫn rất vui vẻ, ông ấy chỉ đi chọn dưa hấu có một lúc, sao quay trở lại sắc mặt bà ấy đã không tốt rồi?

Không lâu sau hai người đã về đến nhà máy, Lưu Đại Ngân mở cửa xuống xe, nói: “Tam Thuận, ông tìm người mang dưa hấu về đi, tôi còn có việc, tôi tới văn phòng trước.”

Lý Tam Thuận định hỏi gì đó, nhưng nhìn số dưa hấu trên xe, lại quyết định mang dưa hấu về trước rồi nói sau.

Ông ấy gọi bảo vệ đến mang dưa hấu về, rồi mang tặng cho nhân viên văn phòng mỗi một một chút, sau khi xong việc mới đến tìm Lưu Đại Ngân.

Nhìn Đại Ngân rất không thích hợp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Lý Tam Thuận đụng phải Quan Tiếu San ở trên hành lang: “Tiểu Quan, xưởng trưởng có bên trong không?”

Quan Tiếu San ôm hai tập tài liệu, nói: “Có ạ, xưởng trưởng vừa mới về.”

Lý Tam Thuận đẩy cửa vào phòng, Lưu Đại Ngân đang dựa vào ghế, tay chống đầu, không biết đang xem thứ gì.

“Đại Ngân, bà làm sao th?” Lý Tam Thuận đi vòng ra sau bàn làm việc, muốn nhìn thử xem Lưu Đại Ngân đang xem thứ gì.

Trước mặt Lưu Đại Ngân là một tập tài liệu, nhưng tập tài liệu kia không hề mở ra, hiển nhiên chủ nhân của nó vẫn chưa động vào.

“Đại Ngân, bà nói cho tôi đi, rốt cuộc bà làm sao vậy? Từ lúc mua dưa hấu tôi đã thấy bà khang khác rồi.”

Lý Tam Thuận luống cuống, cho dù có chuyện gì Lưu Đại Ngân đều nói với ông ấy. Từ trước đến nay căn bản chưa từng có tình huống giống như bây giờ, rõ ràng trong lòng bà ấy có tâm sự lại không chịu nói một lời.

“Đại Ngân, rốt cuộc bà làm sao vậy? Có chuyện gì cứ nói với tôi.”

Cuối cùng Lưu Đại Ngân cũng đáp lại, bà ấy ngẩng đầu, cố nặn ra nụ cười: “Tam Thuận, tôi không có chuyện gì, ông đừng lo lắng cho tôi.”

“Sao lại không có chuyện gì?” Sắc mặt Lý Tam Thuận cũng không tốt lắm: “Đại Ngân, chúng ta đã sống với nhau mấy chục năm rồi, tôi còn không hiểu tính của b sao? Khi bà lái xe tôi đã biết chắc chắn bà đang có tâm sự trong lòng rồi, hơn nữa còn là chuyện lớn, nếu không sắc mặt bà sẽ không khó coi như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lưu Đại Ngân xoa trán một phen, nói: “Tam Thuận, tôi có việc thật, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để nói ra, đợi điều tra được manh mối rồi tôi sẽ nói với ông.”

Lý Tam Thuận hỏi lại: “Không thể nói ngay bây giờ sao?”

“Bây giờ vẫn chưa nói được.”

“Ừ, đợi khi nào bà nghĩ kỹ rồi thì nói với tôi. Nhưng mà Đại Ngân này, bà phải nhớ, tôi là người đàn ông của bà, nếu thật sự gặp phải chuyện gì khó xử, bà nhất định phải nói với tôi đó.”

Nghe xong câu này cuối cùng Lưu Đại Ngân mới nở nụ cười nhẹ nhàng: “Tam Thuận, ông yên tâm, trong lòng tôi hiểu rõ, khi nào nên nói với ông, nhất định tôi sẽ nói.”

“Được rồi, vậy bà bận việc đi, tôi đi ấu cơm cho bà, chẳng phải bà muốn ăn sủi cảo nhân dưa muối từ lâu rồi sao, để tôi đi gói cho bà.”

Đợi Lý Tam Thuận đi khỏi, Lưu Đại Ngân lại dựa đầu vào ghế, trong lòng phiền loạn.

Con dâu sinh con ở nhà mẹ đẻ, ngoài mẹ ruột cô ta ra, không ai biết rốt cuộc đứa trẻ cô ta sinh là con trai hay là con gái. Hôm sau ở bệnh viện, khi thay băng cuống rốn cho đứa trẻ, y tá từng nói một câu, cuống rốn của đứa bé khô ráo như cắt được bốn năm ngày rồi, khi ấy Lưu Đại Ngân không để trong lòng, ba hôm sau cuống rốn đã tự rụng.

Bình thường, trẻ con sinh ra ít nhất phải bảy ngày mới rụng cuống rốn, đằng này Khai Ngọc chỉ mới ba ngày đã rụng. Lúc ấy Lưu Đại Ngân còn bảo con trai Lý Lưu Trụ tới bệnh viện hỏi bác sĩ, bác sĩ nói chỉ cần không nhiễm trùng, sẽ không thành vấn đề.

Bác sĩ đã nói sẽ không thành vấn đề, Lưu Đại Ngân cũng không để tâm đến viêc này nữa.

Sau đó thời gian ở cứ, con dâu bảo bà ngoại Lưu đi mua không ít sữa bột, Lưu Đại Ngân còn tò mò hỏi một câu, có sữa rồi còn mua sữa bột làm gì? Lúc ấy sắc mặt bà ngoại Lưu và con dâu đều không tốt lắm, cui cùng con dâu nói lỡ như sữa mẹ không đủ thì pha sữa bột cho thằng bé, lo trước khỏi hoạ mà.

Cuối cùng túi sữa bột kia Khai Ngọc không ăn một chút nào, thậm chí còn chưa mở nắp. Sau đó con trai nói bạn của Hồng Mai sinh con không có sữa, nên đã tặng cho người ta rồi.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân càng nghĩ càng xuất hiện nhiều điểm không thích hợp. Có rất nhiều lần con dâu đi mua đồ dùng cho bọn trẻ, Khai Ngọc đều không dùng tới lần nào, không lâu sau mấy thứ đó đã biến mất không thấy tăm hơi đâu cả, con dâu luôn nói là đã tặng cho người khác.

Nhà họ Lý giàu có, con trai không để tâm đến mấy chuyện kiểu này, Lưu Đại Ngân là mẹ chồng, càng không quản lý. Bây giờ nghĩ lại, dường như những điểm không hợp lý ấy đều giải thích được rồi.

Đặc biệt là câu nói của ông lão bán dưa kia: Tiểu Lệ giống chị phết, đặc biệt là khuôn mặt và cái miệng, cứ như cùng khắc ra từ một khuôn vậy.

Nếu thật sự có quan hệ huyết thống, đương nhiên sẽ có điểm giống nhau rồi.

Khai Ngọc thì không giống với ai trong nhà, không chỉ không giống người nhà họ Lý, mà người nhà họ Lưu cũng không giống.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Lưu Đại Ngân đứng dậy, nhanh chân bước ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com