Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 300: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (58)



Lưu Đại Ngân mở nhà máy đã nhiều năm, quen biết không ít người trong xã hội, người lần này bà ấy muốn tìm là anh Tiền.

Anh Tiền có vóc người cao lớn, không ít đàn em, nhận làm một số việc không thể lộ ra ánh sáng.

Vân Chi

Trông thấy Lưu Đại Ngân tới, anh Tiền vội vàng buông bài Poker trong tay xuống, đứng dậy chào hỏi: “Xưởng trưởng Lưu, ngọn gió nào thổi chị tới đây thê này. Tôi đã bảo mà, sáng nay hỉ thước gáy không ngừng, hoá ra là chị sắp tới.”

Nói xong, anh Tiền phất tay đuổi đàn em: “Không thấy xưởng trưởng Lưu tới chơi à, còn không mau mang trà lên đây.”

Trong phòng sương khói lượn lờ, Lưu Đại Ngân tìm một cái ghế ngồi xuống, nói: “Anh Tiền, hôm nay tôi tới tìm anh để nhờ anh giúp đỡ.”

Anh Tiền cười nói: “Xưởng trưởng Lưu, có chuyện gì chị cứ việc sai bảo, tôi hứa sẽ làm thật xinh đẹp cho chị.”

Lưu Đại Ngân móc ra một tờ giấy từ trong túi áo, đưa tới trước mặt anh Tiền: “Anh Tiền, anh tìm hai người theo dõi gia đình này giúp tôi, xem vợ chồng bọn họ đi những đâu, gặp những ai, ngoài người trong thôn ra, tất cả đều ghi lại hết cho tôi. Bọn họ gặp ai, người ấy sống ở đâu đều ghi lại hết, đặc biệt là người không có quan hệ họ hàng với bọn họ, nhất định phải nhớ kỹ.”

“Còn nữa, ai tới nhà bọn họ cũng phải ghi lại, nhưng mà không cần ghi hết, chỉ cần ghi những người không thường xuyên tiếp xúc với bọn họ là được.”

Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân còn nói thêm: “Thôi, ai tới nhà bọn họ các anh không cần ghi lại nữa.”

Mấy năm qua người trong thôn còn không biết rốt cuộc cha mẹ ruột của Tiểu Lệ là ai, chứng minh bọn họ chưng từng đi đến nhà cha mẹ nuôi của Tiểu Lệ.

Anh Tiền cầm tờ giấy lên xem thử, bên trên ghi địa chỉ một thôn xóm ở huyện gần tỉnh thành, tên người viết trên tờ giấy cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt.

“Chuyện này…” Anh Tiền khó xử: “Người kia là ai vậy? Tôi và đàn em của tôi đa phần đều hoạt động ở tỉnh thành, vùng nông thôn này không phải địa bàn của tôi.”

Khi tới đây Lưu Đại Ngân đã chuẩn bị trước sẽ nghe thấy anh Tiền nói như vậy rồi, bà ấy rút ra một sấp tiền từ trong túi xách: “Đây là một ngàn đồng, sau khi xong việc tôi sẽ cho thêm một ngàn rưỡi nữa.”

Một sấp tiền thật dày đặt trên bàn, anh Tiền khẽ nuốt nước miếng.

Thật ra ở tỉnh thành này thế lực của anh ta không tính là lớn, thu phí bảo hộ ở các phòng ca hát, khiêu vũ gì đó căn bản không đến lượt anh ta. Khả năng đám xã hội đen kia sẽ chướng mắt một ngàn đồng này, nhưng anh Tiền lại rất thèm thuồng.

Nhưng dù trong lòng rất muốn, anh Tiền vẫn cố gắng rời mắt khỏi sấp tiền kia, hỏi: “Xưởng trưởng Lưu, việc theo dõi này cũng phải có thời gian chứ? Nếu như theo dõi một hai năm, thì số tiền này không đủ đâu.”

Lưu Đại Ngân nói: “Một tháng rưỡi, nếu không phát hiện ra điều gì, tôi cũng không lấy lại tiền.”

“Được, việc này cứ giao cho tôi đi, đảm bảo sẽ làm thoả đáng cho chị.”

Sau đó Lưu Đại Ngân không lái xe quay về nhà máy, ngược lại đi đến trung tâm mua sắm lớn nhất tỉnh thành. Bà ấy mua một vài bộ quần áo cho bé gái, và mấy món đồ chơi nhỏ, bỏ vào trong xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Mấy hôm sau, Lưu Đại Ngân mang theo số đồ mình đã mua tới nhà con trai, bà ấy định đưa mấy thứ này cho Lưu Hồng Mai.

“Mẹ, mẹ đến đấy à, mau vào phòng đi, bên ngoài thật sự quá nóng.”

Lưu Đại Ngân nhận lấy Khai Ngọc từ tay con dâu, thơm thằng bé một cái: “Khai Ngọc, có nhớ bà nội không?”

Bây giờ đang nghỉ hè, nhưng mà ba đứa trẻ đều không hề nhàn rỗi. Sang năm Khai Nguyên phải thi đại học rồi, Lưu Đại Ngân mời cho cậu hai người gia sư, bởi vì nhà máy có điều hoà, nên Khai Nguyên đã chuyển qua bên đó sống với Lưu Đại Ngân.

Khai Lâm và Văn Nhân thì tới lớp năng khiếu, con trai bận rộn với quán ăn, cho nên lúc này trong nhà chỉ có con dâu và Khai Ngọc.

Lưu Đại Ngân đặt đồ mình mang đến lên bàn trà, Khai Ngọc cũng trượt xuống tự mình cầm lấy mấy món đồ chơi.

“Mẹ, mẹ uống nước đi.”

“Hồng Mai, con đừng bận việc nữa, mau ngồi xuống đây.” Lưu Đại Ngân kéo cô ta ngồi xuống, chỉ vào mấy cái túi mình đặt trên bàn trà, nói: “Đây toàn là đồ người khác tặng mẹ, nói là cho Khai Ngọc, nhưng chắc là đoán nhầm giới tính của Khai Ngọc, bên trong toàn là đồ cho con gái, mẹ cũng không biết nên để ở đâu. Chẳng phải bạn con có con gái cùng tuổi với Khai Ngọc sao, con mang tặng cho bạn con đi.”

“Mẹ, ai tặng quà thế ạ? Tặng quà mà cũng tặng sai được.” Lưu Hồng Mai hỏi.

Có ai tặng lễ mà không hỏi thăm kỹ càng trước, tặng sai thế này đúng là quá kỳ lạ.

Lưu Đại Ngân cười nói: “Là bạn bè cũ mấy chục năm rồi mới gặp nhau, bao nhiêu năm rồi không hề liên lạc, bây giờ có việc cần nhờ vả mới tới hỏi thăm. Khả nằng vì tên Khai Ngọc quá giống con gái, nên người ta mới nhầm.”

Lưu Hồng Mai cũng cười nói: “Tên Khai Ngọc hơi nữ tính thật, thằng bé cũng môi hồng răng trắng, chắc chắn sau này sẽ rất đẹp trai.”

“Ừ, chắc chắn sẽ rất đẹp trai.”

Lưu Đại Ngân đưa đồ cho cô ta rồi, chỉ còn chờ xem mấy thứ này có được đưa đến tay cô bé tên Tiểu Lệ kia hay không.

Cách mấy ngày Lưu Đại Ngân lại tới chỗ anh Tiền kia nghe anh ta báo cáo tình hình. Xem xong quyển sổ anh Tiền đưa qua, Lưu Đại Ngân hơi thất vọng, bên trên không hề có tên bà ngoại Lưu.

Bà ấy thầm nghĩ, nếu thật sự tráo đổi con, vậy thì người biết càng ít càng tốt. Bà ngoại Lưu là mẹ ruột của Lưu Hồng Mai, còn đỡ đẻ cho cô ta, nếu giữa cô ta và Tiểu Lệ có gì đó, vậy thì bà ngoại Lưu chính là người liên lạc tốt nhất.

Nhưng trong quyển sổ không hề có tên của bà ngoại Lưu, hay là mình nghĩ sai rồi, chẳng lẽ Tiểu Lệ thật sự không có quan hệ gì với nhà mình?

Tiền cũng đã trả rồi, thôi cứ chờ thêm vài ngày nữa rồi tính sau.

Nhưng mà Lưu Đại Ngân không phải chờ quá lâu, lần sau tới chỗ anh Tiền, Lưu Đại Ngân đã trông thấy được tên và địa chỉ của bà thông gia nhà mình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com