Tâm trạng của Lý Khai Lâm đã tốt hơn một chút, nói muốn trang trí phòng cho em gái giúp ông nội, rồi rời khỏi phòng làm việc của Lưu Đại Ngân.
“Bà nội, vừa rồi cháu đã nói cho Khai Lâm chuyện dì Lưu đổi con, hình như… Hình như thằng bé vẫn muốn giữ liên lạc với dì Lưu.”
“Dù sao Lưu Hồng Mai cũng sống với cha cháu nhiều n?m như vậy rồi, Khai Lâm cũng coi cô ta là mẹ rất nhiều năm, có suy nghĩ ấy cũng là bình thường. Nhưng Lưu Hồng Mai này tâm tư bất chính… Khai Nguyên, cháu khuyên nhủ Khai Lâm nhé, sợ người lớn chúng ta đi nói, thằng bé sẽ không chịu nghe. Từ nhỏ Khai Lâm đã thân với cháu nhất, cháu lại là người thông minh có chính kiến, giai đoạn này cháu nhớ chú ý đến Khai Lâm nhiều hơn một chút.”
Lý Khai Nguyên gật đầu nói: “Bà nội, chuyện này cháu biết rồi, cháu sẽ để ý đến Khai Lâm. Chúng ta đón em gái cháu về, như vậy nhà chúng ta có hai đứa trẻ rồi, có phải nên thuê bảo mẫu không bà?”
Vân Chi
“Tiểu Lệ vừa về nhà, sợ là sẽ không quen, chúng ta sẽ mời mẹ nuôi của em ấy tới chăm sóc em ấy. Còn Khai Ngọc, chúng ta sẽ thuê thêm một người bảo mẫu nữa, ông nội cháu đã nhờ người hỏi thăm rồi.”
Phòng của Tiểu Lệ đã thu dọn xong, Lưu Đại Ngân lái xe đi đón cô bé.
Người nhà Chu Đại Hữu đều có mặt ở nhà, ngay cả con trai bọn họ cũng biết em gái sắp bị người khác mang đi, đều khóc đỏ vành mắt.
Vợ Chu Đại Hữu ôm Tiểu Lệ, nhìn người nhà họ Lý vào phòng, cất giọng khàn khàn nói: “Tiểu Lệ, con qua chỗ bà nội đi.”
Tiểu Lệ cũng biết mình sắp phải rời xa cha mẹ, nói thế nào cũng không chịu xuống khỏi người mẹ Chu.
Vợ Chu Đại Hữu đành nở nụ cười miễn cưỡng, chỉ vào một cái bao tải lớn, nói: “Trong này là toàn bộ đồ đạc của Tiểu Lệ, tôi biết nhà chú thím có tiền, khả năng sẽ chướng mắt mấy thứ này, nhưng đây đều là tấm lòng của vợ chồng chúng tôi. Sau này… Sau này nếu chú thím rảnh rỗi thì dẫn Tiểu Lệ về đây cho chúng tôi gặp con bé nhé.”
Đợi nói hết câu, cuối cùng vợ Chu Đại Hữu không nhịn được nữa, nghẹn ngào khóc oà lên.
Lưu Đại Ngân vội nói: “Cô nói gì vậy, cô cậu đối xử với Tiểu Lệ thế nào, nhà chúng tôi đề thấy rõ. Chúng tôi đã thương lượng với nhau rồi, nếu cô cậu đồng ý thì để Tiểu Lệ nhận vợ chồng cô cậu làm cha mẹ nuôi, sau này cô cũng giống như mẹ ruột của Tiểu Lệ.”
Vợ Chu Đại Hữu ngẩng đầu lên, trên mặt dính đầy nước mắt: “Thật chứ? Thím đồng ý cho Tiểu Lệ nhận chúng tôi?”
“Tục ngữ có câu, ơn sinh không bằng ơn dưỡng, cô nuôi Tiểu Lệ mấy namw trời, chính là ân nhân của con bé, sao Tiểu Lệ có thể không nhận cô?”
“Được,c húng tôi đồng ý làm cha mẹ nuôi của Tiểu Lệ.”
Lưu Đại Ngân vươn tay xoa tóc Tiểu Lệ, nói tiếp: “Tôi còn việc này muốn nhờ cô nữa, ông nội con bé đã lớn tuổi rồi không trông được con bé, cô có thể chăm sóc con bé giúp chúng tôi một khoảng thời gian không? Chúng tôi sẽ trả tiền công cho cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhà Chu Đại Hữu đồng ý chăm sóc Tiểu Lệ, Lưu Đại Ngân vô cùng cảm kích, tiền lương trả cho bọn họ cũng rất cao.
Khi thu dọn phòng cho Tiểu Lệ, Lưu Đại Ngân đã bảo Lý Tam Thuận mua thêm một chiếc giường nữa, để vợ Chu Đại Hữu có thể ngủ lại.
Vợ Chu Đại Hữu tên là Dương Hà, lần đầu tiên đến nhà máy của Lưu Đại Ngân, cô ấy kinh ngạc không ngớt. Trước đây cô ấy đã đoán được có lẽ cha mẹ ruột của Tiểu Lệ rất giàu có rồi, nhưng không ngờ lại giàu đến mức ấy.
Nhà máy này khang trang biết mấy, còn khí phái hơn nhà máy quốc doanh trong huyện bọn họ nhiều, còn có rất nhiều xe tải ra ra vào vào, có xe trống không, có xe chở đầy hàng hoá…
Gia đình Lưu Đại Ngân sống trong một toà nhà riêng biệt, căn nhà này vừa xây chưa được hai năm, Lưu Đại Ngân cố ý xây nó để người nhà mình ở.
“Đây là phòng chúng tôi thu dọn cho Tiểu Lệ, bây giờ Tiểu Lệ còn nhỏ, cô tạm thời ở với con bé, cô xem có được không?”
Chuyển đến một nơi xa lạ, Tiểu Lệ ôm chặt lấy Dương Hà không chịu xuống dưới, Lý Lưu Trụ cầm món đồ chơi đến, dỗ dành: “Tiểu Lệ, xuống đây chơi đồ chơi được không?”
Cô bé rất thích món đồ chơi trong tay Lý Lưu Trụ, nhưng lại sợ hãi, nhỏ giọng gọi: “Mẹ ơi?”
Dương Hà nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Lệ: “Tiểu Lệ, con ra đó chơi với cha con đi.”
“Chú ấy không phải cha con.”
Dương Hà vội xin lỗi thay Tiểu Lệ: “Con bé còn nhỏ, khả năng chưa thể sửa lại trong một chốc một lát.”
“Không có gì,” Lý Lưu Trụ đưa món đồ chơi cho Tiểu Lệ: “Chúng tôi đã thương lượng với nhau rồi, sau này cứ để Tiểu Lệ gọi anh chị là cha mẹ, như vậy Tiểu Lệ sẽ có hai người cha một người mẹ yêu thương con bé.”
…
Phía bên này, sau khi nghe luật sư tư vấn, Lưu Hồng Mai suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng quyết định ly hôn.
Thái độ của Lý Lưu Trụ rất kiên quyết, khăng khăng đòi ly hôn, cho dù cô ta ăn vạ không chịu ly hôn thì sao chứ, còn cứu vãn được gì đâu, thà dứt khoát ly hôn ngay bây giờ ít nhất còn lấy được một nửa tài sản trong hôn nhân.
Nhưng mà khi ly hôn, Lưu Hồng Mai lại đưa ra một yêu cầu, cô ta muốn giữ lại quyền thăm hỏi Tiểu Lệ và Khai Ngọc.