Trong mười ngày đó, nhìn bề ngoài Lưu Đại Ngân vẫn như thường lệ, nhưng trong lòng bà ấy lại luôn thấp thỏm không yên. Sau khi lấy được ảnh chụp phải nói với Ngẫu Hoa thế nào đây? Nhìn thấy những tấm ảnh chụp đó Ngẫu Hoa sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Lưu Đại Ngân cũng không biết nữa.
Người làm cha làm mẹ đều như vậy, dù bản thân có mệt có khổ cũng không cảm thấy gì, nhưng lại không nỡ nhìn thấy con cái phải chịu một chút ấm ức.
Bà ấy từng làm pháo hôi rất nhiều lần lần nào cũng cố gắng vượt qua nghịch cảnh. Nhưng con gái và cháu ngoại là pháo hôi, Lưu Đại Ngân vẫn không tiếp nhận được.
Hiện tại bà ấy vô cùng muốn đánh nát đầu chó của đôi nam nữ khốn kiếp kia. Một kẻ không biết xấu hổ, một kẻ không cần thể diện!
Trong sách viết, khi Khương Xuân Triều hỏi mẹ mình cha đang ở đâu, mẹ cậu ta chỉ ôm cậu ta rơi nước mắt, miêu tả cứ như người phụ nữ kia đã phải chịu ấm ức rất lớn vậy.
Có bản lĩnh thì đừng khóc mà nói thẳng ra xem nào, nói mình dây dưa với người đàn ông đã có vợ, lên giường với nhau, mới đẻ ra con.
Trong quyển sách kia còn nói, Khương Xuân Triều cảm thấy bản thân bị nhà họ Khương ngược đãi, nhưng còn gái mình không đánh cậu ta cũng không mắng cậu ta, chỉ là không đối xử với cậu ta tốt như đối xử với con trai ruột của mình mà thôi. Như vậy mà là ngược đãi sao?
Lưu Đại Ngân thầm mắng Khương Ngọc Lai với Khương Xuân Triều một lúc lâu, trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải khuyên con gái ly hôn Khương Ngọc Lai. Phân rõ giới hạn với tên thần kinh không bình thường Khương Xuân Triều này sớm ngày nào tốt ngày đó.
Mười ngày sau, Lưu Đại Ngân tới tìm anh Tiền, anh Tiền đưa cho Lưu Đại Ngân một cái phong bì. Trước khi mở ra, Lưu Đại Ngân thầm ước lượng, bên trong là một sấp ảnh chụp rất dày.
Sau khi mở phong bì ra, Lưu Đại Ngân cầm một tấm ảnh chụp lên xem thử. Bức ảnh đầu tiên là cảnh tượng Khương Ngọc Lai đang ôm con trai, nghiêng đầu nói chuyện với người phụ nữ kia.
Bọn họ đi dưới bóng cây râm mát, ánh mặt trời chiếu qua khe hở giữa các tán lá rơi xuống mặt ba người, bất kỳ ai nhìn thấy tấm ảnh như vậy, chắc chắn đều nói ba người nhà này hạnh phúc quá.
Lưu Đại Ngân chỉ xem thêm một tấm ảnh nữa, rồi đóng phong bì lại, lấy tiền ra từ túi xách, đẩy tới trước mặt anh Tiền: “Anh Tiền, đây là một ngàn đồng, anh nhận lấy đi.”
Anh Tiền nhìn sấp tiền kia, nhưng không hề nhận, mà nở nụ cười lấy lòng: “Xưởng trưởng Lưu, tôi có việc này muốn cầu xin ngài.”
Lưu Đại Ngân từng giao thiệp với anh Tiền rất nhiều lần, tuy rằng lần nào tiếp xúc anh Tiền cũng mang theo nụ cười lấy lòng, nhưng lần này thì khác, nụ cười của anh ta không chỉ mang dáng vẻ lấy lòng, nó còn rất hèn mọn.
Lưu Đại Ngân cười nói: “Cầu xin gì chứ, anh Tiền, anh cứ nói trước xem là chuyện gì đi đã.”
“Là thế này, xưởng trưởng Lưu, ngài cũng biết rồi đấy, đàn em của tôi đều là người không được ăn học đàng hoàng, nên mới đi theo tôi để kiếm miếng cơm ăn…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nói đến mười mấy người anh em của mình, anh Tiền cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Lưu Đại Ngân người ta cũng không được học hành tử tế, lại xuất thân từ nông dân, còn lớn tuổi như vậy, thế mà đối phương có thể thành công gây dựng sự nghiệp. Còn mấy người bọn họ, rõ ràng là đàn ông khoẻ mạnh lại suốt ngày chơi bời lêu lổng, chỉ có thể dựa vào ngành nghề bất hợp pháp để kiếm miếng cơm ăn.
“Xưởng trưởng Lưu, nghe nói nhà máy của ngài đang tuyển thêm người, chúng tôi có thể xin vào làm việc trong nhà máy của ngài không?”
Vân Chi
Nói xong, anh Tiền vội hứa hẹn: “Xưởng trưởng Lưu, ngài yên tâm, tuy rằng chúng tôi cũng coi là du côn, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ làm ra chuyện trộm cắp, hay chuyện khốn nạn nào, tay chân đều rất sạch sẽ, chưa bao giờ phạm pháp.”
Hiện tại chính sách quốc gia càng ngày càng nghiêm ngặt, phong trào chống du côn lưu manh càng ngày càng mạnh mẽ, nên anh Tiền và các anh em của anh ta đều không dễ tìm được việc làm.
Hiện tại bọn họ đều lớn tuổi rồi, có mấy người đã kết hôn sinh con, những người còn lại cũng đã tới tuổi lập gia đình, cứ lăn lộn cho qua ngày thế này không phải cách hay.
Hiện tại làn sóng mất việc đang lan tràn khắp nơi trong cả nước, trước đây bọn họ còn dựa được vào gia đình, hiện tại cuộc sống trong nhà cũng không tốt lắm, bọn họ muốn dựa cũng không dựa được nên đều muốn tìm công việc đứng đắn, không lăn lộn cho qua ngày nữa.
Nhưng trước kia bọn họ chưa từng đi làm nghiêm túc, trình độ văn hoá lại không cao, còn mang tiếng côn đồ, thật sự không dễ tìm được việc.
Khó khăn lắm mới tiếp xúc được với Lưu Đại Ngân, nên anh Tiền muốn thử một lần.
“Các anh đều muốn tới nhà máy của tôi làm việc?” Lưu Đại Ngân hỏi.
Anh Tiền vội gật đầu: “Vâng, xưởng trưởng Lưu, chúng tôi không sợ khổ, không sợ mệt, chỉ cần kiếm được miếng ăn, bảo chúng tôi làm gì chúng tôi cũng đồng ý.”
Hiện tại, nhà máy vừa xây thêm nhà xưởng mới, Lưu Đại Ngân đang định nhập thêm một dây truyền sản xuất nữa, cho nên lại phải tuyển thêm người.
Lưu Đại Ngân từng tiếp xúc với anh Tiền không ít lần, tuy rằng anh ta cũng được coi là dân xã hội, nhưng mà chưa bao giờ dính vào chuyện gì trái pháp luật, thu phí bảo kê gì đó cũng không làm, chỉ nhận một vài công việc giống việc của Lưu Đại Ngân, hoặc đi theo chống lưng cho người khác.
Cũng coi như là người có nguyên tắc.
“Được, anh với các anh em của anh có thể tới nhà máy của tôi làm việc, nhưng mà trước tiên phải nói rõ với nhau, các anh phải tuân theo quy định, điều lệ của nhà máy, nếu làm sai chuyện gì đó, nhà máy sẽ không giữ các anh lại.”
“Thật chứ? Ngài thật sự đồng ý nhận chúng tôi?” Anh Tiền không ngờ Lưu Đại Ngân lại đồng ý sảng khoái như vậy. Anh ta vội vàng gật đầu hứa hẹn: “Xưởng trưởng Lưu, ngài yên tâm, sau khi tới nhà máy chúng tôi hứa sẽ làm việc chăm chỉ, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho ngài. Nếu đám anh em đó của tôi làm ra chuyện gì có lỗi với nhà máy, không cần ngài nói, tôi sẽ không tha cho bọn họ.”
“Vậy được rồi, mấy ngày tới tôi có việc phải làm, mười hôm nữa anh dẫn các anh em của anh tới tìm tôi nhé, tôi bảo người sắp xếp đưa các anh đi kiểm tra sức khoẻ trước, nếu sức khoẻ đều đạt yêu cầu, thì các anh có thể tới nhà máy làm việc.”