Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 322: Pháo Hôi trong truyện cổ xuyên hiện (6)



Anh Tiền tiễn Lưu Đại Ngân ra tận cửa, khi anh ta quay lại đúng lúc hai người anh em của anh ta cũng quay về cứ điểm này. Anh Tiền gọi hai người bọn họ lại: “Lục Tử, Lý Tử, hai đứa mau đi gọi tất cả các anh em về đây, tối nay chúng ta ăn mừng.”

“Anh Tiền, tối nay ăn mừng ạ? Có phải có chuyện vui gì không, nếu không anh Tiền anh sẽ không hào phóng như vậy?”

Anh Tiền cười ha ha: “Đúng là có chuyện vui, tôi tìm được cho các cậu đường ra rồi, không uổng công các cậu gọi tôi một tiếng đại ca.”

“Đường ra? Đường ra gì thế?” Lý Tử hỏi: “Anh, chúng ta không được làm chuyện phạm pháp.”

Anh Tiền vỗ đầu Lý Tử một cái: “Anh Tiền của cậu là người không đáng tin như vậy sao? Còn không được làm chuyện phạm pháp, anh còn cần cậu dạy à? Lần này anh tìm cho các cậu đường ra thật sự, vào nhà máy làm việc.”

Vào nhà máy làm việc? Hiện tại rất nhiều xí nghiệp quốc doanh đều phá sản, cải cách, rất nhiều nhân viên chính thức đều bị cho nghỉ việc, còn có nhà máy đồng ý nhận bọn họ sao?

Đương nhiên anh Tiền biết hai người anh em này của mình đang suy nghĩ điều gì, anh ta vung tay, nói: “Yên tâm đi, là nhà máy chân chính, tuy rằng không phải xí nghiệp quốc doanh, nhưng tiền lương đãi ngộ đều không kém, có thể cho nhà các cậu ăn no. Được rồi, mau đi gọi các anh em khác đi, tối nay khi ăn cơm tôi sẽ nói cho các cậu tình hình cụ thể.”

Rất nhiều năm về sau, anh Tiền vẫn cảm thấy vô cùng may mắn vì quyết định này của mình. Quốc gia càng ngày càng phát triển, hệ thống an ninh, pháp luật cũng càng ngày càng hoàn thiện, cuộc sống của đám du côn như bọn họ càng ngày càng không dễ chịu

Rất nhiều dân xã hội giống anh ta cuối cùng đều rơi vào cảnh khốn cùng thất vọng, người có được công việc chính thức, có nguồn thu ổn định, con cái còn có tiền đồ như anh ta, coi như có được cuộc sống tốt nhất rồi.

Kết cục của các anh em đi theo anh ta cũng rất tốt, tuy rằng cuộc sống không phải quá giàu sang, nhưng cũng không cần lo ăn lo uống như gia đình bình thường khác.

Vân Chi



Lưu Đại Ngân cầm ảnh chụp, đi tìm chồng mình trước.

Lý Tam Thuận không thể quản lý nhà máy giúp Lưu Đại Ngân, nên đã ôm đồm tất cả công việc lặt vặt trong nhà. Khi Lưu Đại Ngân tìm được ông ấy, ông ấy đang ở nhà giặt quần áo.

Còn giặt bằng tay.

Lưu Đại Ngân có chút không đành lòng: “Đâu phải nhà mình không có máy giặt, ông còn giặt tay làm gì, lưng ông hay nhức mỏi, lát nữa lại đau cho xem.”

Lý Tam Thuận vừa vò quần áo, vừa nói: “Bộ quần áo này của bà là quần áo đắt tiền, trên nhãn mác viết không được giặt bằng máy, hơn nữa còn là quần áo mùa hè, đều rất dễ giặt.”

“Tam Thuận, ông bỏ quần áo đấy vào đây với tôi đã, tôi có việc muốn nói với ông.”

“Có chuyện gì thế? Bà nói luôn ở đây cũng được mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lưu Đại Ngân thở dài: “Ông cứ đi theo tôi đi.”

Hôm nay Lý Ngẫu Hoa không có nhà, cô ấy dẫn bọn trẻ qua chỗ Lý Lưu Trụ giúp đỡ, Khai Duyệt Khai Ngọc cũng được đi cùng.

Lưu Đại Ngân mở túi xách lấy chiếc phong bì kia ra. Lý Tam Thuận lau tay vào lưng áo mình, mở phong bì lấy ảnh chụp ra, chỉ nhìn lướt qua ông ấy đã hỏi: “Cậu ta là con rể út Khương Ngọc Lai nhà chúng ta à?”

Lưu Đại Ngân gật đầu.

“Vậy người phụ nữ bên cạnh cậu ta là ai? Còn đứa nhỏ này nữa, chẳng lẽ, chẳng lẽ là…”

Là gì thì Lý Tam Thuận không nói tiếp, nhưng Lưu Đại Ngân cũng đoán được ý của ông ấy.

“Giống như những gì ông nghĩ.”

Lưu Đại Ngân rót cho mình một cốc nước, rồi kể lại cho chồng mình nghe về quyển sách trong giấc mơ của mình.

“Con mẹ nó!”

Lý Tam Thuận mắng một câu thô tục: “Họ Khương kia cũng dám làm ra chuyện này, tôi sẽ không tha cho cậu ta! Đại Ngân, nhất định phải nói cho Ngẫu Hoa biết chuyện này, phải khuyên con bé ly hôn họ Khương kia.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Tam Thuận, khi nói cho Ngẫu Hoa, chúng ta cứ nói là lúc đi công tác đã nhìn thấy Khương Ngọc Lai đi cùng cô gái kia, cảm thấy không đúng nên mới thuê người đi theo chụp lại số ảnh này. Khả năng trong thời gian ngắn con bé sẽ không tiêu hoá nổi tin tức này, chúng ta cứ khuyên nhủ dần dần.”

“Bà nói đúng, nhưng mà nếu như ly hôn, Xuân Sinh phải đi theo Ngẫu Hoa, tài sản trong nhà cũng phải cho Ngẫu Hoa phần nhiều hơn. Cho dù chúng ta mang tiền đi làm từ thiện, cũng không để tên Khương Ngọc Lai và cô tình nhân kia của cậu ta được lợi.”

Trong lòng Lưu Đại Ngân cũng nghĩ như vậy, chỉ sợ Ngẫu Hoa không muốn ly hôn. Trong niên đại này ly hôn không phải chuyện tốt đẹp gì, đặc biệt đối với phụ nữ, khả năng còn phải chịu người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Nếu Ngẫu Hoa không đồng ý ly hôn thì phải làm sao?”

“Không đồng ý ly hôn?” Đúng là Lý Tam Thuận chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

“Khương Ngọc Lai kia đã có con riêng với nhân tình rồi, sao Ngẫu Hoa lại không chịu ly hôn?”

Lưu Đại Ngân: “Ông xem con gái nhà ông Triệu đấy, chồng con bé đã trắng trợn qua lại với nhân tình, chẳng phải con bé cũng không chịu ly hôn sao?”

“Nhà chúng ta không giống nhà bọn họ. Ông Triệu có hùn vốn làm ăn với nhà thông gia, nên không ly hôn cũng là bình thường. Nhà chúng ta không làm ăn gì với nhà họ Khương, cũng không có mối ràng buộc nào giữa hai nhà, Ngẫu Hoa sẽ không nghĩ quẩn đâu.”

“Đại Ngân, nếu như Ngẫu Hoa thật sự không muốn ly hôn, thì chúng ta nói chuyện này cho Xuân Sinh. Khương Ngọc Lai đã có con trai riêng, chắc chắn sau này vẫn sẽ liên lụy không rõ với cô gái kia, nếu như Xuân Sinh biết mình có một người em trai như vậy, Xuân Sinh sẽ nghĩ thế nào? Vì con trai mình, Ngẫu Hoa sẽ suy nghĩ lại.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com