Lý Tam Thuận nói cũng có lý, con cái vĩnh viễn là ưu tiên hàng đầu của người làm mẹ, cho dù ban đầu Ngẫu Hoa không muốn ly hôn, thì về sau khi con riêng của Khương Ngọc Lai gây ảnh hưởng đến lợi ích của Xuân Sinh, Ngẫu Hoa cũng sẽ suy nghĩ lại.
Buổi chiều, Ngẫu Hoa dẫn đám trẻ về nhà. Lưu Đại Ngân dặn bảo mẫu đưa Khai Ngọc Khai Duyệt về phòng trước, sau đó bảo Chu Hữu Lợi dẫn đám trẻ xuống dưới lầu chơi, rồi mới nói: “Ngẫu Hoa, cha mẹ muốn nói với con chuyện này.”
Lý Ngẫu Hoa ôm cánh tay Lưu Đại Ngân làm nũng: “Mẹ, có chuyện gì thế? Thần thần bí bí.”
Lý Tam Thuận đặt phong bì đựng ảnh chụp lên bàn trà, nói: “Ngẫu Hoa, con xem số ảnh chụp này đi.”
Sắc mặt Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận rất nghiêm túc, Lý Ngẫu Hoa vô thức ngồi thẳng người, cầm chiếc phong bì kia lên.
Cô ấy mở phong bì ra, bên trong là một sấp ảnh chụp, đập vào mắt cô ấy là hình ảnh chồng mình đang bế một đứa trẻ cười nói với người phụ nữ khác.
Lý Ngẫu Hoa sửng sốt, vội vàng lật từng tấm ảnh xem kỹ càng, bên trên đều là ảnh của chồng cô ấy và người phụ nữ kia, có tấm còn bế cả bé trai kia nữa.
Bất kỳ ai nhìn thấy những tấm ảnh này đều sẽ cho rằng, bọn họ là một đôi vợ chồng hạnh phúc đang dẫn con trai nhà mình đi dạo phố.
“Ngẫu Hoa, khi đi công tác mẹ nhìn thấy Khương Ngọc Lai ở cùng một chỗ với cô gái này, theo bản năng cảm thấy không đúng, nên mới nghe ngóng thử. Người xung quanh đều nói bọn họ là một đôi vợ chồng, người chồng đi công tác xa nhà, cả năm mới về được một, hai lần. Cô vợ ở nhà chăm sóc con cái. Mẹ muốn nói cho con biết, lại sợ con không tin, nên mới thuê người chụp lại số ảnh này.”
Lý Ngẫu Hoa ngơ ngẩn, trên mặt không có chút cảm xúc nào. Lưu Đại Ngân sợ hãi, vội vàng ôm con gái vào lòng: “Ngẫu Hoa, nếu khó chịu thì con cứ khóc đi. Cha với mẹ đều ở đây, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cha mẹ đều sẽ bảo vệ con.”
“Mẹ,” Lý Ngẫu Hoa khóc lớn tiếng: “Tại sao lại như vậy? Sao Khương Ngọc Lai có thể làm ra chuyện như vậy? Chúng con kết hôn hơn chục năm rồi, hoá ra anh ta đã có nhân tình từ lâu, còn có cả con riêng rồi. Sao anh ta lại có thể làm như vậy? Mẹ, con nên làm gì bây giờ?”
Lưu Đại Ngân lau nước mắt giúp con gái: “Ngẫu Hoa, Khương Ngọc Lai làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, con không thể tiếp tục sống với cậu ta, phải ly hôn! Cha mẹ có tiền, thoải mái nuôi con với Xuân Sinh.”
“Mẹ!” Lý Ngẫu Hoa khóc nức nở trong lòng mẹ mình, giống như đứa trẻ gặp ấm ức bên ngoài cuối cùng quay về với vòng tay ấm áp.
Khóc đủ rồi, Lý Ngẫu Hoa cũng bình tĩnh trở lại, cô ấy cầm sấp ảnh lên xem từng tấm một. Khuôn mặt Khương Ngọc Lai rất dịu dàng, giống hết như khi đối mặt với cô ấy.
Châm chọc cỡ nào chứ. Khi mình làm lụng vất vả vì cái nhà này, Khương Ngọc Lai lại ở bên ngoài nuôi tình nhân và con riêng của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Sau khi nói chuyện, bọn họ quyết định tạm thời không nói cho Khương Xuân Sinh biết chuyện Khương Ngọc Lai, sợ thằng bé chịu kích thích quá lớn, đợi sau khi ngả bài với Khương Ngọc Lai rồi nói sau.
Con gái vừa biết chuyện như vậy, chắc chắn rất khổ sở, Lưu Đại Ngân ngủ với cô ấy mấy đêm.
Lý Ngẫu Hoa đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện có hôn hay không, sau khi ly hôn cô ấy sẽ sống thế nào.
“Mẹ, cho dù con ly hôn, cũng không để cho đôi nam nữ khốn kiếp kia được lợi. Bao nhiêu năm qua, con với Khương Ngọc Lai cũng tích cóp được một ít tiền, số tiền đó con sẽ không để lại cho Khương Ngọc Lai một xu nào, dù đem đi từ thiện cũng không để lại cho anh ta.”
“Mẹ ủng hộ con, đem tiền đi từ thiện còn làm được việc tốt, dù không đem đi từ thiện, xé bỏ còn nghe được tiếng vang, để lại cho Khương Ngọc Lai kia làm gì.”
Hiện tại Lý Ngẫu Hoa đã bình tĩnh trở lại: “Mẹ, mai con sẽ về nhà trước.”
“Ngẫu Hoa, hay là con ở lại tỉnh thành thêm mấy hôm nữa, con vừa biết chuyện Khương Ngọc Lai đã quay về, cha với mẹ đều không yên tâm.”
“Mẹ, mẹ yên tâm, ban đầu khi mới biết Khương Ngọc Lai nuôi tình nhân bên ngoài, con thật sự hận không thể g.i.ế.c anh ta. Nhưng bây giờ con nghĩ thông suốt rồi, người đàn ông như vậy không đáng để con đau lòng. Con về là để sang tên căn nhà mẹ mua ở tỉnh thành cho chúng con sang cho Xuân Sinh, nếu không khi ly hôn, căn nhà ấy cũng phải chia cho anh ta một nửa, quá ghê tởm.”
Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân cảm thấy con gái nói cũng đúng. Căn nhà ấy là do Lưu Đại Ngân bỏ phần lớn tiền ra mua, viết tên con gái, nếu như ly hôn thì đúng là phải chia cho Khương Ngọc Lai một nửa.
“Ngẫu Hoa, con định dùng lý do gì để sang tên căn nhà ấy cho Xuân Sinh?”
Lý Ngẫu Hoa cười nói: “Chẳng phải Xuân Sinh sắp lên tỉnh thành học à, không có nhà thì sao được. Chẳng những phải sang tên căn nhà ấy cho Xuân Sinh, con còn muốn trả hết tiền nhà còn thiếu luôn.”
“Khương Ngọc Lai sẽ đồng ý chứ?” Lưu Đại Ngân hỏi.
“Sẽ đồng ý, mẹ, chuyện này thì mẹ cứ yên tâm.”
Hiện tại Khương Ngọc Lai vẫn được tính là người cha hiền, anh ta luôn hy vọng Ngẫu Hoa sẽ nghỉ việc để lên tỉnh thành chăm sóc cho con trai. Lý Ngẫu Hoa đã nghĩ kỹ rồi, trước tiên cô ấy sẽ dùng lý do này để trả hết khoản nợ mua nhà, đợi trả nợ và chuẩn bị xong hết những việc khác, cô ấy sẽ đưa ra yêu cầu ly hôn với Khương Ngọc Lai.
Còn việc anh ta có đồng ý ly hôn hay không, có số ảnh này rồi, chắc chắn anh ta sẽ đồng ý.
Lý Ngẫu Hoa sống với Khương Ngọc Lai mười mấy năm, đã vô cùng hiểu biết tính cách của anh ta rồi. Khương Ngọc Lai là người vô cùng yêu quý thanh danh, chỉ cần anh ta không đồng ý, Lý Ngẫu Hoa sẽ đến trường học của anh ta làm ầm ĩ, đến lúc đó anh ta đừng mong giữ được việc làm.
Vân Chi
Điều chỉnh lại tâm trạng xong, hôm sau Lý Ngẫu Hoa lập tức lên tàu hoả về nhà. Lần này cô ấy về một mình, con trai bị cô ấy để lại tỉnh thành, lý do cũng rất hợp lý, kết quả học tập của Khai Nguyên tốt như vậy, để con trai tiếp xúc với anh họ nhiều thêm, nói không chừng sẽ học thêm được thứ gì đó.