Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 339: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (3)



Tưởng Bội Bội đành phải rời đi, sang tỉnh khác làm nhân viên phục vụ trong quán ăn, một mình nuôi sống đứa trẻ.

La Thương Kỳ và bạn gái nghiên cứu sinh chia tay sau khi tốt nghiệp, anh ta vẫn chưa quên được Tưởng Bội Bội, nhưng cho rằng Tưởng Bội Bội đã kết hôn, nên anh ta đành liều mạng làm việc để làm tê dại nỗi nhớ nhung Tưởng Bội Bội.

Trong một lần đi công tác, La Thương Kỳ gặp được Tưởng Bội Bội, Tưởng Bội Bội đã tự mở được một cửa hàng bán đồ ăn vặt, vẫn một mình nuôi con.

Hai người đều cho rằng đối phương đã kết hôn, chỉ có thể giấu nỗi đau trong lòng, tự mình rơi lệ.

Sau đó La Thương Kỳ cưới đối tượng xem mắt, kết hôn xong lại ly hôn, còn Tưởng Bội Bội thì vẫn nuôi con một mình như cũ.

Năm con trai của bọn họ mười lăm tuổi, Tưởng Bội Bội khám ra bệnh ung thư, cô ta muốn tìm một người tốt để phó thác con trai, nên đã tới tìm La Thương Kỳ, nói ra chân tướng.

La Thương Kỳ rất hối hận vì trước đây không nghe theo con tim mình, như vậy mình và cô ấy sẽ không lãng phí thời gian mười mấy năm…

Kết cục đương nhiên là Tưởng Bội Bội được chữa khỏi bệnh, ba người một nhà bọn họ sống hạnh phúc bên nhau rồi.

Cuối quyển sách còn viết thế này: Tình cảm mười lăm năm, cuối cùng cũng có được kết cục viên mãn, sau này bọn họ còn vài cái “mười lăm năm” để bù đắp tiếc nuối trong quá khứ.

Kết cục viên mãn ư? Mẹ có chứ! Lưu Đại Ngân thầm mắng La Thương Kỳ và Tưởng Bội Bội tám trăm lần.

Chúng mày tạo ra tội nghiệt, sao lại bắt cháu ngoại tao gánh vác?

Chúng mày hạnh phúc viên mãn, còn Nhất Ái nhà tao lại c.h.ế.t trẻ, còn là treo cổ tự sát. Lúc ấy con bé đau cỡ nào chứ?

Trong sách viết thế này, Tưởng Bội Bội trùm chăn kín đầu không dám ló ặt ra ngoài, cha mẹ Nhất Ái khóc lóc thảm thương như vậy, khiến trái tim cô ta cũng run rẩy theo. Cô ta sai rồi, cô ta có lỗi, cô ta không nên lấy đồng hồ của Nhất Ái, khi Nhất Ái bị mọi người hiểu lầm cô ta nên đứng ra…

Nếu đã biết lỗi rồi, sao mày không đứng ra thừa nhận lỗi lầm, lại để Nhất Ái mang theo thanh danh như vậy xuống mồ?

Lưu Đại Ngân thầm mắng hai tên yêu tinh hại người này một lúc lâu, sau đó bắt đầu tính toán xem mình phải làm sao bây giờ?

Trên quyển sách kia không viết cụ thể thời gian phát sinh chuyện này, Lưu Đại Ngân cũng không biết nên đề phòng trước thế nào.

Vân Chi

Biện pháp đơn giản nhất có thể giải quyết từ gốc rễ chính là bảo Nhất Ái thôi học quay về nhà, cách xa hai tên yêu tinh hại người kia.

Nhưng mà khó khăn lắm Nhất Ái mới thi đỗ đại học, sao có thể bị thuyết phục dễ dàng như vậy, cô ấy sẽ không thôi học đâu.

Hiện tại vẫn chưa biết La Thương Kỳ với Tưởng Bội Bội đã có quan hệ thực chất chưa, Lưu Đại Ngân cũng không tìm ra được nhược điểm của bọn họ.

Nhất Ái đang học đại học ở một tỉnh phía nam, nên lần này xuôi nam Lưu Đại Ngân quyết định đến thăm cô ấy trước, còn chuyện giải quyết thế nào, trong lòng Lưu Đại Ngân đã có một ý tưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Thuỷ Sinh, dì định đi thăm Nhất Ái, cháu có việc gấp gì không?” Lưu Đại Ngân hỏi.

Lần này bà ấy tới Hải Thị với Trương Thuỷ Sinh, nếu muốn đi thăm Vương Nhất Ái thì phải nói với Trương Thuỷ Sinh một tiếng.

“Dì Lưu, cháu không có việc gì.”

“Vậy thì tài xế cho chúng tôi tới tỉnh S trước.”

“Vâng, xưởng trưởng.”

Ô tô chạy thêm một lúc nữa rồi rẽ vào con đường đi tới tỉnh S. Đường tới tỉnh S xa hơn đường về tỉnh thành nhiều, Lưu Đại Ngân nói chuyện với Trương Thuỷ Sinh một lát, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Rốt cuộc phải làm sao bây giờ, trong lòng Lưu Đại Ngân đã có kế hoạch đại khái, nhưng chi tiết thế nào vẫn phải cân nhắc cẩn thận trước đã.

Nhưng mà, ông trời không cho Lưu Đại Ngân cân nhắc cẩn thận, khi bà ấy tới trường học của cháu ngoại, mọi chuyện đã xảy ra rồi.

Ngay tối hôm qua, La Thương Kỳ với Tưởng Bội Bội yêu đương vụng trộm trong phòng học bị bảo vệ phát hiện, bọn họ đã chạy thoát, chỉ có chiếc đồng hồ của Vương Nhất Ái là rơi lại phòng học. Bảo vệ nhặt được chiếc đồng hồ, đã nộp nó cho lãnh đạo trường học, sau khi lãnh đạo trường học điều tra một phen đã biết nó là đồng hồ của Vương Nhất Ái.

Vương Nhất Ái bị gọi vào văn phòng, chờ đợi cô ấy là ánh mắt khinh thường của tất cả giáo viên.

Cô ấy không hề biết đã xảy ra chuyện gì, đã bị chụp cho cái thanh danh không biết xấu hổ.

Hôm nay là thứ bảy, khi quản lý ký túc xá nghe thấy Lưu Đại Ngân nói là tới tìm Vương Nhất Ái, thì lập tức đưa Lưu Đại Ngân tới văn phòng của giáo viên.

Nơi đó đang tiến hành thẩm vấn Vương Nhất Ái.

“Không phải em, thật sự không phải em, cả đêm hôm qua em đều ngủ trong ký túc xá.”

“Tối hôm qua em ra ngoài rất lâu, nói là đi vệ sinh, nhưng hơn một tiếng mới quay về, thời gian em ra ngoài trùng với thời gian bảo vệ nhìn thấy có người trong phòng học.”

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Vương Nhất Ái bị hoài nghi, tối hôm đó cô ấy nói mình đi vệ sinh, nhưng đi hơn một tiếng đồng hồ, thời gian còn trùng khớp với thời gian bảo vệ trông thấy người.

Đồng hồ của cô ấy rơi trong phòng học, cô ấy còn ra ngoài hơn một tiếng, tất cả chứng cứ đều chỉ về phía cô ấy.

Khi Lưu Đại Ngân vào văn phòng, Vương Nhất Ái đang suy sụp khóc lớn.

Quản lý ký túc nói rõ thân phận của Lưu Đại Ngân cho các giáo viên trong phòng: “Bà ấy tới tìm Vương Nhất Ái, nói là phụ huynh của em ấy, nên tôi mới dẫn bà ấy tới nơi này.”

Sau khi vào phòng, Lưu Đại Ngân lập tức đi đến bên cạnh Vương Nhất Ái, ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Bà ngoại tới rồi, Nhất Ái đừng khóc.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com