Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 378: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (14)



Vợ của Hoằng Quốc Bình đi tới, nói: “Mẹ, chị ấy là chị dâu con à?”

Bà Hoằng gật đầu.

Vợ của Hoằng Quốc Bình tên là Trương Hồng Đậu nói: “Chị dâu này của con biết ăn diện thật đấy, chiếc áo khoác chị ấy mặc trên người đẹp quá mẹ nhỉ?”

Bà Hoằng hừ một tiếng thật mạnh: “Phụ nữ biết ăn diện hay không, không quan trọng, quan trọng là hiếu thảo, nghe lời.”

Hoằng Quốc Nguyên cũng vừa mới tan tầm, vẫn chưa về ký túc xá đã nhận được điện thoại của Chu Xuân Yến. Anh ta lập tức chạy tới nơi này.

Bà Hoằng đã tới, Chu Xuân Yến không tiện để bọn họ đứng chờ Hoằng Quốc Nguyên trước cổng cơ quan mình thế này, nên đã dẫn bà Hoằng và hai người trẻ tuổi kia tới một quán cà phê ở gần đơn vị.

Lúc này cô ấy đã biết, hai người trẻ tuổi kia là em trai Hoằng Quốc Bình và em dâu Trương Hồng Đậu của Hoằng Quốc Nguyên. Hoá ra tiền lương của Hoằng Quốc Nguyên là cho bọn họ mua nhà kết hôn.

Thật ra, Hoằng Quốc Nguyên chỉ cho bọn họ hơn hai ngàn, nhưng đó là tất cả tiền tiết kiệm mà anh ta có rồi. Đi làm hai năm chỉ tiết kiệm được như vậy, hiển nhiên ngày thường anh ta cũng gửi về nhà không ít.

Mấy năm nay, Hoằng Quốc Nguyên giống như ngân hàng của nhà họ Hoằng vậy, chỉ cần ai đó gặp khó khăn mở miệng hỏi anh ta tiền, là Hoằng Quốc Nguyên đều đưa, chưa bao giờ từ chối.

Mấy năm nay kinh tế tỉnh thành phát triển nhanh chóng, quán cà phê cũng nhiều lên, hơn nữa cơ quan Chu Xuân Yến làm việc nằm ở khu vực trung tâm, nễn xung quanh đã mọc lên mấy quán cà phê rồi. Quán cà phê Chu Xuân Yến dẫn đám người bà Hoằng tới là một quán mới khai trương, gần đơn vị của Chu Xuân Yến nhất.

Đây là lần đầu tiên bà Hoằng tới nơi như vậy, nên cả người đều cảm thấy không được tự nhiên. Chu Xuân Yến biết người có tuổi như bà Hoằng thường không thích uống cà phê, nên gọi cho bà ta một ly nước trái cây.

Nhân viên phục vụ mang cà phê và nước trái cây lên, đợi đối phương đi khỏi, bà Hoằng nói: “Xuân Yến này, bác cháu mình tìm nơi nào đó ngồi nói chuyện là được rồi, tới nơi này làm gì.”

Chu Xuân Yến mỉm cười: “Bác gái, bác là người lớn, sao cháu có thể để bác đứng ngoài đường cái nói chuyện với cháu được.”

Lời cô ấy nói cũng đúng, bọn họ đâu thể đứng ở ngoài đường trò chuyện với nhau.

Thật ra lần này bà Hoằng tới tỉnh thành là vì nghe thấy con trai bà ta oán giận. Có lần Hoằng Quốc Nguyên gọi điện thoại về nhà, đã không cẩn thận nói lỡ miệng rằng bạn gái anh ta rất không vừa lòng vì anh ta đưa tiền tiết kiệm cho em trai mua nhà. Bà Hoằng vừa nghe thấy đã nổi giận. Còn chưa cưới về nhà đâu đã dám quản chuyện nhà bọn họ rồi à? Dù cưới rồi đi nữa, Quốc Nguyên muốn cho người nhà tiền, Chu Xuân Yến cũng không được phép ngăn cản. Cộng thêm con trai đã công tác ở tỉnh thành nhiều năm mà mình vẫn chưa tới tỉnh thành lần nào, bà Hoằng quyết định bắt xe tới xem thử.

Đương nhiên bà ta sẽ không đi một mình rồi, mà rủ cả con trai út và con dâu út nhà mình đi theo. Chẳng phải bây giờ đang có trào lưu đi du lịch sau khi cưới sao? Con trai con dâu bà Hoằng cũng đua đòi, nghĩ có anh trai ở tỉnh thành rồi, bọn họ lên đây chơi có thể tiết kiệm tiền.

Bà Hoằng cũng muốn đến tỉnh thành để gặp “Con dâu” tương lai của mình một lần, nên ba người mới cùng nhau tới đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Chị Xuân Yến, cà phê này đắt lắm nhỉ?” Trương Hồng Đậu hỏi.

Chu Xuân Yến chậm rãi khoắng cà phê, nói: “Cũng bình thường thôi, không tính là quá đắt.”

Trương Hồng Đậu hỏi riết không tha: “Chị Xuân Yến, một ly cà phê này bao nhiêu tiền thế?”

Chu Xuân Yến thản nhiên đáp: “Mười mấy đồng thôi.”

“Một ly cà phê nhỏ như vậy mà tận mười mấy đồng ạ?” Trương Hồng Đậu không ngờ ly cà phê nho nhỏ này lại ắt như vậy, uống vào cũng không ngon lắm, còn có vị đắng.

Chu Xuân Yến cười nói: “Quán cà phê này là quán mới mở, không gian yên tĩnh, thích hợp cho chúng ta nói chuyện.”

Bà Hoằng uống một ngụm nước trái cây, rồi buông ly xuống, nói: “Xuân Yến, các con còn trẻ, phải biết tiết kiệm chứ, sau này còn rất nhiều việc cần đến tiền đấy, nên tích cóp lại đừng tiêu linh tinh.”

Một ly cà phê này tận mười mấy đồng, cũng quá đắt rồi, con dâu tương lai tiêu hoang như vậy không phải chuyện tốt, phải khuyên bảo tử tế mới được.

Chu Xuân Yến lập tức gật đầu đồng ý với bà Hoằng: “Bác gái nói đúng lắm.”

Nhưng thái độ này của cô ấy lại khiến bà Hoằng cảm thấy như đánh vào bịch bông, người ta đã nghe lời mình rồi mình còn nói gì được nữa.

Vân Chi

Thật ra chỉ là Chu Xuân Yến không muốn nói chuyện nhiều với bà ta mà thôi. Cô ấy đã quyết định sẽ chia tay Hoằng Quốc Nguyên rồi, tương lai sẽ không liên quan gì với nhà họ Hoằng nữa, vậy thì cần gì để tâm đến những lời của người không có liên quan gì nói chứ.

Chỉ một lát sau Hoằng Quốc Nguyên đã tới nơi, anh ta vừa vào quán đã trông thấy em trai Hoằng Quốc Bình vẫy tay với mình: “Anh trai, ở bên này.”

Hoằng Quốc Nguyên đi tới, nhìn có vẻ anh ta rất sốt ruột. Hiện tại thời tiết chưa thể gọi là nóng, nhưng trên trán anh ta đã đổ ất nhiều mồ hôi rồi.

“Mẹ, Xuân Yến, con tới rồi.”

Có thêm người đến, nhân viên phục vụ lại tới hỏi Hoằng Quốc Nguyên muốn uống gì, Hoằng Quốc Nguyên cũng gọi cà phê giống Chu Xuân Yến.

Sau khi đám người nói chuyện phiếm với nhau vài câu, bà Hoằng mới bắt đầu khen con trai mình: “Quốc Nguyên là sinh viên đại học chính quy đấy, ở quê bác không nhiều người thi đỗ được đại học đâu, ngày thường rất được người ta tôn kính...”

Chu Xuân Yến thản nhiên đáp: “Vâng, cháu cũng là sinh viên đại học chính quy, nhưng mà bác gái nói sai rồi, không phải cứ học đại học chính quy mới được gọi là sinh viên, chỉ cần học đại học tất cả đều là sinh viên cả.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com