“Tiểu Thất,” Lý Quân Nhạc tiếp tục nói chuyện phiếm với hệ thống : “Cậu do Chủ Thần chế tạo ra, trong mắt cậu, khả năng con người chỉ là con kiến thôi. Nhưng cậu đừng coi thường con kiến, thật ra bản lĩnh của bọn chúng cũng rất lớn đó. Lát nữa chắc chắn sẽ có người tới thẩm vấn tôi, sẽ hỏi năng lực của tôi đến từ đâu? Nếu là tra tấn về thể xác, khả năng tôi còn chịu đựng được. Nhưng nếu bị tra tấn về phương diện tinh thần, sợ là tôi sẽ bó tay chịu trói.”
“Ở thế giới của tôi có chuyên gia về tâm lý, có nhà thôi miên, tôi biết một vị bác sĩ tâm lý có thể chữa trị cho bệnh nhân thông qua thôi miên, có thể giúp người bệnh tìm lại ký ức đã mất, qua đó thoát khỏi bệnh về tâm lý. Người bình thường như tôi còn tiếp xúc được với bác sĩ tâm lý như vậy, quốc gia muốn đối phó với tôi, chắc chắn sẽ cử bác sĩ tâm lý lợi hại hơn. Tôi sợ mình sẽ không kiên trì được quá lâu, sẽ khai ra cậu.”
“Cho nên, Tiểu Thất này, tôi nghĩ mình vẫn nên chủ động nói ra thì tốt hơn, biết đâu còn không phải chịu đau đón.”
Trên mặt Lý Quân Nhạc lộ ra nụ cười: “Tiểu Thất, sau khi nói ra tất cả, tôi sẽ tự sát. Bởi vì tôi biết, sau khi tôi nói ra tất cả, chắc chắn bọn họ sẽ đưa tôi vào phòng thí nghiệm để nghiên cứu, nói không chừng còn giải phẫu để tìm ra nơi trốn của cậu.”
Thu lại nụ cười trên mặt, Lý Quân Nhạc ngửa đầu về phía sau, nhắm mắt lại không cử động nữa.
…
Sau khi người từ Kinh Thị tới, cuộc thẩm vấn Lý Quân Nhạc cũng bắt đầu.
Vệ Dương là người thẩm vấn chính, anh ta ngồi sau bàn, sống lưng thẳng tắp, nói: “Tôi nghĩ, chắc cậu cũng đã biết chúng tôi mời cậu tới đây vì việc gì rồi nhỉ? Tôi muốn biết, năng lực của cậu có từ khi sinh ra, hay sau này mới có được?”
Lý Quân Nhạc mở to mắt, cười nói: “Thật ra tên của tôi không phải là Tề Gia Nhạc, mà là Lý Quân Nhạc.”
Vệ Dương kinh ngạc hỏi lại: “Lý Quân Nhạc?”
Lý Quân Nhạc khai rõ từ chuyện mình c.h.ế.t đi gặp được hệ thống, cho tới chuyện trọng sinh tới thế giới này làm nhiệm vụ kiếm điểm tích luỹ.
Đợi anh ta nói xong, rất lâu sau trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.
Những gì Lý Quân Nhạc nói ra thật sự đã vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.
Sau khi c.h.ế.t đi còn sống lại được, không chỉ sống lại còn có hệ thống và cả Chủ Thần đứng sau hệ thống nữa. Chủ Thần kia là cái gì nhỉ?
Hệ thống có bản lĩnh lớn như vậy thật sao? Có thể cho người bình thường năng lực siêu phàm thật sao?
Chuyện này còn chấn động hơn cả việc bắt được người ngoài hành tinh đó.
Tất cả chấn động đều thành lập trên cơ sở lời “Lý Quân Nhạc” này nói là sự thật, nếu anh ta đang nói dối để lừa gạt bọn họ thì sao nhỉ?
Nghĩ đến điều này, Vệ Dương nghiêm mặt hỏi lại: “Tất cả những điều cậu nói đều là thật chứ? Cậu có gì để chứng minh mình là Lý Quân Nhạc chứ không phải Tề Gia Nhạc?”
“Chắc là các anh đã điều tra rõ ràng, chi tiết về Tề Gia Nhạc rồi nhỉ? Cậu ta mắc bệnh tim bẩm sinh, còn rất nghiêm trọng, tất cả các bác sĩ đều nói cậu ta không sống được quá hai mươi tuổi. Nhưng chỉ sau một đêm, bệnh tim của cậu ta đã khỏi hẳn, các anh không thấy đáng nghi sao? Thật ra lúc đó, Tề Gia Nhạc đã c.h.ế.t rồi, do hệ thống đã chữa trị lại cơ thể của cậu ta, sau đó để tôi bám vào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lý Quân Nhạc lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ: “Đã nói vậy rồi các anh vẫn chưa tin, thì tôi cũng không còn cách nào khác.”
Sau khi khai rõ lai lịch của mình rồi, cuối cùng Lý Quân Nhạc cũng được nghỉ ngơi một lát.
“Tiểu Thất, cậu còn đó không?” Lý Quân Nhạc hỏi thử.
Lần này giọng nói máy móc không hề có cảm tình không vang lên nữa, hình như hệ thống Tiểu Thất kia đã đi thật rồi.
Trong lòng Lý Quân Nhạc cảm thấy hơi phiền muộn.
Điều Lý Quân Nhạc không biết là, thật ra hệ thống không rời đi, mà bị tiêu huỷ rồi.
Khi Chủ Thần chế tạo ra hệ thống, mỗi hệ thống đều được gắn với một số hiệu trung tâm, khi bị người ngoài biết sự tồn tại của hệ thống, hoặc không hoàn thành nhiệm vụ, thì hệ thống sẽ lập tức khởi động chương trình tự huỷ, tan thành mây khói, không để lại dấu vết gì.
Lý Quân Nhạc vẫn chưa biết hệ thống đã tự hủy, chỉ cho rằng nó đã rời đi rồi. Vậy không biết mình còn sử dụng được năng lực kia không nhỉ? Lý Quân Nhạc muốn thử một lần. Nhưng nơi này có nhiều người đang theo dõi anh ta như vậy, anh ta không thử được. Thôi cứ đợi đến khi tìm được nơi nào kín đáo, không có cameras giám sát rồi thử sau.
Hiện tại Lý Quân Nhạc đã thay đổi ý định rồi. Vốn dĩ anh ta định nói ra tất cả sau đó sẽ tự sát, nhưng bây giờ anh ta không muốn c.h.ế.t nữa. Chết rồi sẽ không còn gì cả, sống tạm bợ vẫn tốt hơn.
Hiện tại quốc gia vẫn chưa có ý định sẽ giải phẫu anh ta, anh ta vẫn sống thêm được một khoảng thời gian nữa. Đợi đến khi bị đưa lên bàn giải phẫu thật, lúc đó anh ta tự sát vẫn chưa muộn.
“Anh cảnh sát này, các anh định xử lý tôi thế nào? Giải phẫu hay huỷ diệt theo chủ nghĩa nhân đạo?”
Vân Chi
Vệ Dương: “Chúng tôi sẽ không làm chuyên trái với chủ nghĩa nhân đạo.”
Đối phương chỉ trả lời rất qua loa. Lý Quân Nhạc bĩu môi: “Mong là vậy.”
Không lâu sau lời khai của Lý Quân Nhạc đã được đưa đến Kinh Thị, các vị lãnh đạo quốc gia xem xong hai trang giấy mỏng manh này, trong lòng lại sinh ra sóng to gió lớn.
Theo lời khai của người này, thì thế giới song song thật sự có tồn tại, vũ trụ còn có sinh mệnh. Thậm chí sinh mệnh vũ trụ còn rất lớn, còn có lực lượng con người không cách nào lý giải.
Nhưng nếu sinh mệnh của vũ trụ có lực lượng lớn như vậy, vì sao nó phải phái một người bình thường đi tới thế giới này làm nhiệm vụ, mà không tự mình hạ xuống.
“Lý Quân Nhạc” nói: “Chủ Thần” có lực lượng vô cùng mạnh mẽ, giơ tay là có thể hủy diệt cả một tinh cầu, vậy “Hắn” muốn lực lượng bản nguyên làm gì nhỉ? Vì sao “Hắn” không đích thân tới lấy?
Nhiệm vụ của “Lý Quân Nhạc” này càng khiến người ta phải suy nghĩ nhiều hơn, trở thành “Vua đầu bếp” để làm gì chứ?
Nếu muốn lấy được “Giá trị danh tiếng” thì chọn nghề nghiệp khác chẳng phải tốt hơn nghề đầu bếp này à? Sao “Hệ thống” lại tuyên bố nhiệm vụ như vậy nhỉ?
Còn chuyện gì bên trong mà bọn họ vẫn chưa biết sao?